Yêu Yêu Hận Hận: Ngu Tình Điệp Tử Đóa

Chương 13: Chương 13: Chiếc lá xanh




Cuối cùng, sau một khoảng thời gian điều tra, vụ án thảm sát cha mẹ của Vương Uyển cũng có một lời hồi đáp. Câu trả lời chỉ đơn giản là do một đám thổ phỉ ở đó đến cướp rồi giết người, nàng thật sự không thể tin được.

Nàng đã nhớ lại tất cả, cũng nhớ lại thân phận lúc trước của mình, nhớ về Lan Đồ, Trác Nhiên.

Nàng vẫn giữ thói quen đứng trước của sổ một lát trước khi ngủ, có lẽ nàng đang trong chờ điều gì đó.

Rất lâu sau, thứ mà nàng trông chờ đã xuất hiện. trác Nhiên là người mà nàng muốn tìm gặp nhất nhưng không biết hắn ở đâu, chỉ nhớ hắn mỗi lần tới chỗ nàng hắn thường đứng trên cây. Lần này, hắn vẫn đứng trên cây, khoanh tay trước ngực nhìn về phía, đôi mắt đen nhìn nàng với vết u ám khó hiểu.

Nàng cất giọng:

“Ta đã chờ huynh rất lâu.”

Hắn im lặng một hồi mới nói:

“Cuối cùng muội cũng nhớ ra tất cả.”

“Đúng vậy, thời gian qua ta thật là đã quên đi hết mọi thứ. Nhưng kể từ bay giờ, ta sẽ không giống như trước đây nữa.”

Nàng nói với ánh mắt kiên quyết nhìn Trác Nhiên.

Thời gian cứ ngỡ như he xoá nhoà tất cả, Tống Ngạn không tin nàng chính là A Tịch. Bởi lẽ năm đó Lâm Dịch Xuyên đã nói A Tịch chết đi, không thể sống.

Ngày hôm nay, nàng trở lại với một thân phận, rừng bước đi vào tim hắn. Có lúc hắn ngỡ nàng chính là A Tịch.

Hắn dùng vải sạch băng lại vết thương trên tay. Quả nhiên, đã giấu kín như vậy vẫn có kẻ tố giác nàng mạo phạm hắn, khiến hắn bị thương bằng hung khí sắc nhọn.

Tất cả mọi thứ diễn ra âm thầm...

Ngày hôm sau, nàng thức dậy rất sớm thế nhưng tâm trí lại không tỉnh táo một chút nào. Thế nhưng mới sáng hắn đã cho triệu kiến nàng tới Hoàng Lạc cung.

Nàng tất nhiên là không thể không đi, thế nhưng đến nơi hắn vẫn chưa thức dậy, nghe nói hắn đã dặn đo thái gi từ tối hôm qua rằng sáng nay sẽ triệu nàng, cho nên mới có chuyện hắn chưa thức dậy đã cho triệu nàng tới.

Nàng bước vào trong, trên giường hắn vẫn đang ngủ, trên tay miếng vải băng thấm máu đã khô. Nàng nhìn thấy bỗng đau lòng khôn tả. Nàng rốt cuộc có nên hay không?

Trong lòng không biết bao nhiêu ý niệm.

Đột nhiên hắn mở mắt khiến nàng giật mình lùi ra sau mấy bước liền.

Hắn ngồi dậy, đạp chăn qua một bên, đang vẻ ngái ngủ tổng rất đáng yêu.

Phải chờ hắn hoàn thành thủ tục buổi sáng lại khiến nàng cảm thấy buồn ngủ hơn.

Hắn đột ngột từ Loa phòng đi ra, đáng nhẽ lúc này đã mặc hoàng bào từ sớm, thứ như lúc này vẫn chưa mặc, thật khiến nàng thấy thêm khó hiểu, hắn gọi nàng:

“Tiểu Hoạ Tử.”

Nàng đi về phía hắn, cùng lúc hắn đưa cho nàng một phần y phục còn lại, nói:

“Trẫm muốn nàng hầu trẫm thay y phục.”

Nàng bất giác theo phản xạ nhận lấy phần y phục kia, không biết phải làm như thứ nào.

Từ bên ngoài ánh sáng chiếu sáng khắp Hoàng Lạc cung, màu sắc ấm áp như đàn cố vực dậy điều gì đó.

Hắn biết nàng đã nhớ lại, nhưng tim vẫn muốn nhốt nàng trong lồng sắt mà mình tạo ra để nàng không cách nào rời xa hắn.

Nàng khoác từng lớp áo lên người hắn, người hắn còn cao hơn nàng hẳn ba cái đầu, khiến cho việc nàng giúp hắn mặc y phục rất khó khăn. Nàng hì hục với ống tay vào tay hắn mà hắn không thèm cuối người xuống khiến nàng cứ như là đang ôm hắn luôn vậy.

Nàng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt đăm chiêu của hắn nhìn mình không chớp mắt khiến nàng có chút bất tiện.

Nhưng đối diện với sự chấn thật trong đáy mắt của hắn khiến tim nàng rung động mấy hồi.

Nhận ra bản thân mình đã đi quá xa khiến nàng lo mà quay bước. Hắn vội cản nàng lại, bàn tay ôm lấy eo nàng, ôm nàng từ phía sau, dựa cằm lên vai nàng.

“Có thể cho qua quá khứ để ở bên ta, được không?”

Giọng nói kề sát bên tai cơ hồ có thể nghe được từng hơi thở, phân biệt lúc hắn trầm giọng hay cao giọng. Nàng không đáp lại một lời nào, tâm khảm nhẹ lay động.

Không có những thứ vĩnh cửu, đến bây giờ nàng mới hiểu được điều đó. Tất cả mọi thứ trên đời này đều rất mong manh, không giống như trong tưởng tượng của ta.

Yêu hay không có quan trọng hay không?

Hắn lúc này rất chân thật, nhưng sao trong mắt nàng lại trở nên lừa dối thế này.

Nàng thật sự không dám tin.

Hắn thật ra chính là sợ mất nàng, nếu như mất nàng, hắn không biết chỉ một chút lí trí hắn có còn hay không?

“Bệ hạ, người phải thượng triều rồi.” - Nàng nói.

Hắn vẫn không chịu đi, xoay người nàng lại, hai bàn tay nắm chặt lấy bả vào nàng, lắc nhẹ:

“Nói đi, nàng không nhớ gì cả.”

Nàng không dám nhìn thẳng hắn, quay mặt sang hướng khác, đáp:

“Ta nhớ lại tất cả rồi.”

Hắn kích động thét:

“Không phải, A Tịch đã chét hai năm trước rồi. Nàng là Vương Uyển không phải A Tịch.”

Nàng chua xót lắc đầu:

“Vương Uyển chính là A Tịch, không thay đổi.”

Hắn lắc đầu, nắm tay nàng dật đặt lên ngực hắn, nói:

“Lâm Nhị đã chết, trái tim này là của hoàng đế, trẫm đã ban, nàng không được không nhận.”

Nói rồi vội vã hôn nàng, cắn đến bật máu, mùi máu tanh khiến cho hắn như mê muội không tỉnh ngộ. Buông y phục của nàng đi, rồi nói:

“Bên cạnh ta không biết bao nhiêu mĩ nhân, ta chỉ chọn nàng mà thôi.”

Nếu nghe trong hoàn cảnh bình thường, nàng chắc chắn sẽ rất cảm động.

Nhưng lúc này đây, làm sao có thể...?

Hắn đẩy dựa vào tường, tháo đai buộc lưng của nàng xuống.

Nàng chỉ âm thầm rơi lệ, nhưng giọt lệ ấm ki rơi vào tầm mắt hắn, khiến hắn căm phẫn nói:

“Không được khóc, thân thể nàng là của ta, có cai gì đáng để khóc. Ta chưa đủ dung túng nàng hay sao?”

Nàng vẫn khóc.

Không phải vì cố tình.

Nàng sợ, sợ bản thân yêu hắn, không thể trừ khử hắn.

Nàng sợ sẽ mang cốt nhục của hắn, giống như trước đây.

Hắn không hiểu.

Sự tức giận của hắn đồng thời như một mồi lửa nhấn chìm nàng. Hắn thoát khỏi y phục vướng víu, nhoài người giống như che lấy nàng, thu tầm mắt cùng vùng trời của nàng chỉ có hắn, nói:

“Nhìn cho rõ, trẫm chính là muốn như thế này, nàng dám kháng?”

Không để nàng có tâm lí tốt, một bước đam sâu vào trong, khí thế thâu tóm ý chí của nàng. Từng bước nếm qua nàng giống như một tư vị ngọt ngào. Hắn muốn nàng phải nhìn cho kĩ, nàng từ lâu đã là của hắn, từng chi tiết đều phù hợp với hắn, dù là nàng có phản kháng hay không?

Nhắm mắt lại liền bị hắn cắn, nàng không thể tròn thoát, chỉ thấy trước mắt là một ác thần, không những dày vò thể xác mà còn về tinh thần nàng.

Hắn có thể sỉ nhục nàng, chà đạp nàng ư?

Hắn không thỏa mãn mà không ngừng tham lam muốn nàng, đến khi nàng gần như mất ý thức, hắn mới buông nàng ra, cứ như vậy không mặc y phục cho nàng lên giường ngủ.

Hắn chỉ có thể duy nhất dùng cách này để trói buộc nàng, cho dù như thế nào nàng vẫn sẽ không công sức mà trốn đi.

Hắn bỏ luôn việc thượng triều, khiến cho tất cả quần thần bàng hoàng vô cùng.

Nàng rất lâu sau mới tỉnh lại, vừa mở mắt nhúc nhích liền bị hắn đỡ lấy eo ngồi dậy hôn thắm thiết, nghĩ tới những việc hắn sẽ làm mà run người, cố gắng bật ra một chữ:

“Đừng...!”

Hắn sẽ dừng lại, đúng vậy, hắn dừng lại, buông thõng tay, kề rất sát nàng, phun ra từng chữ:

“Không cam tâm?”

“Không phải!” - Nàng đáp.

Hắn lại hỏi:

“Vậy sao? Thế thì tại sao?”

Nàng lắc đầu:

“Không có, không có.”

Thấy nàng mất bình tĩnh như vậy khiến hắn hiểu được vì sao, nàng đang sợ, rất sợ hãi.

Sợ hắn chạm vào nàng, chắc chắn là vì nàng bị đau.

Suy nghĩ trong đầu nàng đều bị hắn nhìn thấy hết. Đôi khi việc đọc được suy nghĩ của nàng khiến hắn càng thấy chột dạ. Suy cho cùng nàng chính là muốn gì hắn cũng sẽ đáp ứng ngoại trừ việc chạy trốn.

Hắn đứng lên, sửa sửa ống tay áo, cử chỉ tôn quý kia khiến cho tố chất vương giả trên người hắn càng lan toả.

Hắn đi ra ngoài, đi tới cửa liền ngoảnh đầu lại, nói:

“Trẫm muốn đi dạo cùng nàng.”

Nói rồi hắn đi ra ngoài.

Tiểu Mai từ bên ngoài mang y phục mới vào, hầu nàng thay y phục.

Nhìn mình trước gương, nàng thấy trong gương một quý phi lộng lẫy, bộ y phục xa hoa, Tiểu Mai chải đầu, chiếc lược bằng nhà voi xuyên suốt những sợi tóc đen óng.

Tóc nàng không quá dài vì Vĩ Nương có nói, nàng đã gầy rồi nếu còn nuôi tóc nữa thì sẽ không lớn nổi luôn, cho nên đã cắt đi một phần tóc.

Nàng đi ra ngoài, ánh nắng rọi xuống mặt đất dày đặc, dưới tán cây điểm xuyết vô vàn vệt sáng tối như đàn bướm mùa hè.

Hắn khua tay, ý gọi nàng.

Nàng đi tới chỗ hắn, trong lòng dao động như sóng đánh.

Nếu như hắn không gọi nàng, có lẽ nàng ngỡ mình không tồn tại ở đây.

Hắn đi cùng nàng ở hoa viên, hoa lá mùa hè tỏa hương thơm ngài ngạt. Hắn cho lui tất cả thị vệ cùng cung nữ, đi cùng nàng một đoạn rất dài.

Cứ ngỡ như đi dạo chính là nhạt nhẽo như vậy, không ngờ nàng đang đi thì một tiểu tử nhỏ chạy va phải nàng, khiến nàng không khỏi giật mình.

Đứa bé này là con trai của Khang vương, làm vùng đất phía Bắc. Vì lãnh thổ Trung Nguyên rộng lớn đem chua làm ba phần: Tương Thành, Trung Đạo, Hạ Du. Tất cả ba vị vương giả này đều dưới trướng Hoàng thượng. Khang vương trấn thủ vùng Hạ Du, phía Bắc Trung Nguyên. Nghe nói nhân dịp sắp tới sinh thần của Hoàng đế mới trở về.

Khang vương và hai vị vương tử còn lại đều là người trẻ tài cao, hoàn cảnh cảnh sống không nói là quý tộc nhưng rất mực được tôn trọng. Thê thiếp được tự do phong phế. Nhưng Khang Vương chỉ phong một vương hậu. Vương hậu này là người Mông Cổ, được Khang Vương nhặt được.

Nàng bị tiểu công tử kia va phải mà giật mình. Thằng bé cũng biết mình làm sai liền cất giọng non nớt nói:

“Cô cô xinh đẹp, con...”

Khang vương hậu thấy vật liền vội quỳ xuống, sợ hãi nói:

“Hy nhi thật không cẩn thận làm thương quý phi, xin người tha tội.”

Nàng vội lắc đầu, nói:

“Không sao, mau đứng lên.”

Cùng lúc Khang vương cũng xuất hiện, Tiểu Hy thấy phụ thân liền nhanh chân chạy tới, ôm chần lấy hắn ta rồi làm nũng:

“Phụ vương...”

Hắn cười, một người cha, một đứa trẻ, một người mẹ, thật hạnh phúc.

Tống Ngạn cùng khang vương đi vào Ngữ Lầu, nàng cùng Vương hậu dắt tiểu Hy ra hồ nước chơi.

Thằng bé này quả nhiên lanh lợi thông minh, nghe mẫu than gọi quý phi nương cũng bắt chước gọi nương nương, ngọt giọng vòi nàng bế cho bằng được.

Vương hậu nói:

“Tiểu Hy rất thích được người khác bế, nhưng trước nay chẳng ai bế nó, chắc là nó rất háo hức.”

“Vậy sao? Thật là đáng yêu. Nếu như ta cũng có đứa hài tử như thế này thì tốt biết mấy.”

Những lời này nàng buột miệng nói ra, thật ra cũng kỳ câu nói tận đáy lòng. Vương hậu nghe thấy đã hiểu được tâm tình của nàng, vươn tay vỗ nhẹ lên vai nàng, nói:

“Rồi sẽ có mà.”

Nàng nhớ tiểu bảo bối.

Tất cả đều là lỗi của nàng.

Nếu như lúc đó không xảy ra chuyện gì thì chắc lúc này tiểu bảo bối đã biết đi rồi.

Vương hậu ôm tiểu Hy trên tay, nói:

“Quý phi nương nương cứ ngồi đây chơi cùng tiểu Hy, Doanh Doanh về Khang phủ có thứ này đem kính nương nương.”

Nàng ngồi bên hồ nước cùng Tiểu Hy. Cá trong hồ hân hoan bơi qua bơi lại, đủ màu sắc sặc sỡ.

Tiểu Hy vui vết chỉ con cá màu đỏ dưới hồ, miệng cười chúm chím nói:

“Con cá thật là đẹp, quý phi nương nương, người thấy có đúng không?”

Nàng gật đầu.

Thằng bé thấy nàng không vui liền nói:

“Để tiểu Hy đọc thơ cho người nghe nhé?”

Nàng 'ừm' một tiếng.

Thằng bé bắt đầu đọc, giọng đọc non nớt:

“Xuân sang hoa lá đơm bông

Non xanh nước biếc một màu xanh xanh

Nước chảy trôi bích thủy sông

Sóng cuộn dâng cuốn hoa lá mùa đông...”

“Bài thơ xuất xứ từ đâu? Nghĩa là gì?” - Nàng hỏi.

Tiểu Hy đáp:

“Là một bài thơ dân gian ạ. Con nghe phụ vương nói rằng 'Bích thủy' là nước xanh, chỉ có ở sông Ngu Tình chảy từ phía Bắc xuống. 'Cuốn hoa lá mùa đông' là nói về việc tưới nước cho hoa mùa, tổng quan chính là sông Ngu Tình linh hồn của Hạ Du ạ.”

Nàng gật đầu, vừa lúc vương hậu đi ra, trên tay cầm theo một chiếc hộp, nói:

“Quý phi người vừa gặp đã thân quen. Hà thị (13) không có gì là xứng đáng với sự niềm nở của người. Hà thị có một loại trà rất thơm, được tạo ra từ mười đóa điệp tử cùng hơn tám loại thảo dược quý hiếm, vừa thơm vừa bổ, thật sự rất tốt cho sức khoẻ.”

Nàng nhận lấy hộp trà, sau đó vương hậu rời đi, nàng ngồi một mình trên bờ hồ, tay vẫn cầm hộp trà.

Hắn từ xa vẫn ngồi trên ghế chờ nàng trở lại. Đến hoàng hôn, hắn vẫn chưa thấy nàng quay lại. Trong lòng hắn lo lắng liền đứng lên tìm nàng.

Hoá ra nàng ngủ quên bên bờ hồ. Hắn lúc này mới yên tĩnh bế nàng lên quay trở về Nhật Lê cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.