Yêu Vì Tính Phúc

Chương 30: Chương 30: Phiên ngoại 2: Đã có nhi tử mà vẫn muốn làm




Năm xuân thứ mười lăm, Đoan quốc trên dưới đều tất bật bận rộn, chỉ vì Hoàng đế đã nhường ngôi lại cho Thái tử kế vị, nghi lễ đăng cơ sẽ được cử hành trong hai ngày. Mấy tháng trước, trong cung đã bắt đầu chuẩn bị cho buổi lễ long trọng này, cũng như đem thư phân phó đến các quốc gia khác.

Kiều Vũ Mặc bị Hoàng thượng chỉ định làm sứ giả, đến Đoan quốc tham dự lễ sắc phong, quan trọng nhất chính là đảm bảo sau khi Đoan Hạo kế vị ngôi vua, hai nước vẫn sẽ duy trì quan hệ hữu hảo như cũ.

Việc này vốn cùng Hứa Diệc Hàm không liên quan, việc quốc gia, nàng không muốn dính vào. Nhưng Kiều Vũ Mặc nghĩ đi đến Đoan quốc ít nhiều gì cũng phải lưu lại một tháng, bản thân lại không chịu nổi cô đơn, một hai phải lôi kéo nàng đi cùng, cũng lấy lời thề của Đoan Hạo mấy năm trước, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Lúc trước Đoạn Hạo mời phu nhân đi Đoan quốc du ngoạn, phu nhân đã đáp ứng, hiện giờ hắn lên ngôi, tại sao nàng lại thất hứa?”

Hứa Diệc Hàm thật bất đắc dĩ, nhìn xem tên nam nhân ôm đùi mình mãi không buông, nói: “Phu quân thật là người bụng dạ hẹp hòi, lời nói đã mấy năm còn nhớ rõ ràng, rành mạch. Triết nhi bệnh nặng mới vừa khỏi, không thể chịu đựng đường xa xóc nảy, để hắn ở nhà một mình, thiếp thân làm sao yên tâm?”

Hai cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy đùi nàng, mắt to xoe tròn, khóe mắt nhập nước, bộ dáng tràn đầy ủy khuất, làm nàng liếc nhìn một cái liền mềm lòng, cho dù hắn là muốn ngôi sao ánh trăng trên bầu trời, nàng cũng phải nghĩ cách lấy về cho hắn a.

Đây là Đích trưởng tử của Hầu phủ Kiều Hi Triết, hiện giờ vừa qua năm tuổi, thông mình lanh lợi, người gặp người thích. Sở trường chính là làm nũng, cũng không biết hắn học từ ai. Chỉ cần hắn muốn, lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, lộ dáng biểu tình tựa như muốn khóc như phải quật cường ẩn nhẩn, làm cho ai cũng không thể kháng cự.

Hứa Diệc Hàm rất yêu thương hắn, đem Kiều Vũ Mặc ném đến một bên, làm cho nam nhân này, đường đường là một Hầu gia lại cả ngày cùng con trai tranh giành tình cảm, thật là hết nói nổi mà.

Hiện giờ thấy Hứa Diệc Hàm lại muốn yêu nhi tử bỏ phu quân, Kiều Vũ Mặc ngực nghẹn một ngọn lửa, cố nén ghen tuông, nói: “Nam tự hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, chỉ là bị bệnh một chút xíu, cũng sẽ tự khỏi, từ trên xuống dưới trong phủ mấy chục hạ nhân, hắn làm sao sẽ bị ủy khuất? Nếu cứ như vậy nuông chiều bảo bọc, ngày sau không biết hắn sẽ thành tên ăn chơi trác táng như thế nào.”

“Việc này...” Đạo lý này nàng hiểu, chỉ là Hứa Diệc Hàm không bỏ xuống được. Nghĩ lại thấy lý của Kiều Vũ Mặc có vẻ đúng, lại nhìn xem nhi tử đáng yêu bên cạnh, thật là tình huống khó xử.

Kiều Vũ Mặc nhịn không nổi nữa, một phen nắm lấy cổ áo thằng nhóc, nói một câu, “Ta cùng nhi tử tiến hành cuộc nói chuyện giữa các nam nhân, phu nhân hãy chờ một lát”, xoay người tiến về phía đình trong hoa viên.

Tới đình, Kiều Vũ Mặc vốn định đem tên nhóc con này ném xuống đất, lại cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Hứa Diệc Hàm quan sát đằng sau, không dám làm càn, chỉ có thể đem hắn nhẹ nhàng thả xuống.

Hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, hai bên đều hiểu rõ, đây là trận đấu thắng làm vua, thua làm giặc của nam nhân.

“Nương ngươi phải cùng cha đi ra ngoài một chuyến. Mấy ngày nay, nàng vì ngươi lo lắng bất an, nếu tên nhóc ngươi còn có lương tâm, thì hãy hiểu chuyện đi.” Kiều Vũ Mặc mở miệng nói trước.

Kiều Hi Triết cười đến ngây thơ hồn nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn mà yêu thích: “Mẫu thân thương nhất Triết nhi, Triết nhi hiện giờ đã hết bệnh, tự nhiên sẽ lo cho mẫu thân, cha cứ việc đi, Triết nhi sẽ thay cha chiếu cố nàng thật tốt.”

“...”

Hiệp thứ nhất, Kiều Hi Triết thắng Kiều Vũ Mặc.

“Giao nương ngươi cho ta, cha sẽ mang từ Đoan quốc về một con ngựa chiến anh dũng. Ngựa chiến Đoan quốc chính là thượng phẩm.”

“Việc này...” Tiểu lông mày của Kiều Hi Triết nhăn lại, tựa hồ rất là động tâm, nhưng vẫn cảm thấy mẫu thân rời đi một tháng là quá lâu, thật sự là quá khó xử.

“Cũng sẽ tìm Đoan quốc chế tạo sư Tần gia làm cho ngươi một cây chủy thủ.”

Kiều Hi Triết mắt sáng ngời, lấp lánh mà nhìn Kiều Vũ Mặc, nuốt nuốt nước miếng, trước mặt tựa như đang xuất hiện hình ảnh của cây chủy thủ bóng loáng.

Kiều Vũ Mặc thấy hắn tuy đã dao động, nhưng vẫn chưa quyết định, lại cắn răng, không kiên nhẫn: “Cái thằng nhãi ranh tham lam này! Cũng sẽ kêu người người cầm quân trong cung dạy ngươi chơi thương!”

“Thành giao!” Kiều Hi Triết sảng khoái đáp ứng, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.

Hiệp thứ hai, Kiều Vũ Mặc thắng lớn.

Cảm giác thân là cha cũng là Hầu gia nhưng mỗi ngày đều bị tên tiểu bá vương này khiêu khích, Kiều Vũ Mặc bất mãn mà bế hắn lên, nhanh trở lại bên cạnh Hứa Diệc Hàm.

“Phu nhân, Triết nhi nói, nàng hãy ra ngoài dạo chơi đây đó, cho bản thân giải sầu. Đây là nguyện vọng của hắn, nàng hãy đáp ứng đi.” Kiều Vũ Mặc một bên nói, một bên liếc mắt nhìn Kiều Hi Triết một cái.

Đã chiếm được lợi ích thì phải nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, Kiều Hi Triết ngọt ngào cười: “Điều cha nói, chính là nguyện vọng của Triết nhi. Mẫu thân đã vất vả, hãy đi ra ngoài dạo chơi, nhưng nếu cha khi dễ nương, hãy trở về nói cho Triết nhi biết.”

Hai cái nam nhân này, Hứa Diệc Hàm làm sao không hiểu rõ? Một tên là người chung chăn chung gối, một tên là từ trong bụng nàng chui ra. Mới vừa rồi hai người nói chuyện, tuy cách xa không thể nghe thấy, nhưng cũng không khó dự đoán đi. Lúc này nàng nhẹ cười, nụ cười chứa đựng sự ngọt ngào.

Kiều Vũ Mặc thấy ái thê cười thật xinh đẹp, liền muốn ôm chặt nàng vào trong ngực, nhưng nghe thấy Kiều Hi Triết nói thế, cảm thấy bị mất thể diện trước mặt Hứa Diệc Hàm, trừng mắt: “Nói cho ngươi thì ngươi định làm gì?”

Kiều Hi Triết tránh đi bàn tay to của cha hắn, còn chưa nói liền chạy thật xa: “Ta liền ngủ cùng mẫu thân mỗi ngày.”

“...” Kiều Vũ Mặc theo phản xạ mà chạy đi bắt hắn, Kiều Hi Triết xoay người, linh hoạt mà chạy thoát, chỉ chốc lát sau đã không thấy tăm hơi, tiếng cười thanh thúy không ngừng truyền đến: “Cha, nhớ kĩ những thứ cha đã hứa với con! Đại trượng phu một lời đã định, quyết không thất hứa.”

Hai vợ chồng vừa đứng, lại ngồi xuống bên cạnh bờ ao của hoa viên, nhìn bóng dáng hắn chạy xa, một bên khóe miệng khẽ cười, một bên khóe miệng kịch liệt run rẩy.

“Thế nào, Hầu gia? Nếu nói về cơ trí lanh lợi, nhi tử của chúng ta có thể nói là trò giỏi hơn thầy a.” Hứa Diệc Hàm thích nhất xem phụ tử bọn họ đấu võ mồm, lúc này Kiều Vũ Mặc cũng hoàn toàn buông bỏ câu nệ của một Hầu gia, người một nhà hòa thuận vui vẻ, cuộc sống gia đình ấm áp.

Kiều Vũ Mặc có chút buồn bực, nguyên bản đã chiếm được phu nhân thật lợi hại, bây giờ lại lòi ra đứa con “trò giỏi hơn thầy”, làm địa vị của bản thân tụt dốc không phanh. Bởi vậy cũng không trả lời, lẳng lặng mà nhìn Hứa Diệc Hàm, đôi mắt thâm thúy hiện lên chút tội nghiệp, cầu được an ủi, an ủi ~~

Tâm Hứa Diệc Hàm nhũn ra, mềm giọng xuống, đứng dậy đi đến tựa vào trong lồng ngực Kiều Vũ Mặc, tay nhỏ lơ đãng mà di chuyển trên ngực hắn, lòng bàn tay nhẹ xoa xoa núm vú nam nhân. Trán chôn trên vai hắn, nhả khí khiêu khích: “Phu quân thế nhưng cũng sẽ làm nũng?”

Hai ngón tay cách lớp quần áo mỏng mà bắt lấy núm vú vuốt ve, khi thì xoa bóp, kéo nhẹ, khi thì dùng bàn tay quay tròn ở ngực hắn, trêu chọc Kiều Vũ Mặc.

Hành động này rõ ràng là câu dẫn, Kiều Vũ Mặc một lòng nghẹn khuất hóa thành tính dục, hạ thân ngo ngoe rục rịch, một tay ôm lấy Hứa Diệc Hàm, một tay tiến vào quần áo nàng, mỗi nơi bàn tay lướt qua lại nổi trên từng trận dục hỏa, cởi bỏ ràng buộc bên ngoài, thẳng tiến vào bên trong da thịt bóng loáng.

Hô hấp dồn dập, thâm tình mà môi lưỡi triền miên, hai lưỡi linh hoạt tránh né truy đuổi nhau, cho nhau mật ngọt, đôi môi liếm mút ái dịch của nhau, cháy lên dục vọng.

Không bao lâu sau, quần áo Hứa Diệc Hàm trở nên lộn xộn, trước ngực lộ ra một mảng lớn, cặp vú nở nang lộ ra rõ như ban ngày, bị gió xuân mát lạnh thổi qua, lại bị bàn tay nam nhân thô to xoa nắn, da thịt mềm mại hở ra từ năm khe hở bàn tay, thân thể nữ nhân mềm mịn như muốn hòa tan thành một vũng nước.

Kiều Vũ Mặc ôm Hứa Diệc Hàm đặt xuống cái bàn đá bóng loáng bên cạnh bờ hồ, hướng tới một bên vú mà hôn tới tấp.

Đầu lưỡi đảo nhẹ qua nhũ hoa, cảm giác ấm nóng không ngừng trêu chọc đầu vú mẫn cảm, càng thêm ra sức liếm mút, lại càng thêm cương ngạnh dựng đứng. Kiều Vũ Mặc dùng sức, lại đổi bên, cắn nhẹ rồi se se đầu ti, kích thích hạ thân Hứa Diệc Hàm dâm dịch tràn lan.

“Ân... Nga... Thật thoải mái...” Hứa Diệc Hàm rên khẽ, không dám lớn tiếng, e sợ kinh động người khác. Hai người bọn họ làm ở nơi đây, tuy nói bọn hạ nhân không dám quấy rầy, nhưng nếu là ban ngày ban mặt tại đây thông dâm, dâm đãng mà kêu lớn tiếng, sau này thể diện của nàng để ở đâu. Cho nên tuy bị liếm mút đến sung sướng, nhưng cũng không dám làm càn, chỉ có thể có nén mà thầm than trong lòng.

Kiều Vũ Mặc cảm thấy chưa đủ, ngón tay lướt xuống phía dưới, tham nhập vào khu rừng đen, sờ đến tiểu huyệt ướt át nóng bỏng. Hắn như ngựa quen đường cũ mà tách ra cửa động, xoa bóp làm Hứa Diệc Hàm run rẩy. Lòng bàn tay ấn vào, lại dịu dàng vuốt ve, hoặc nhẹ hoặc vừa sức, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay xoa nắn hai bên mép thịt, khoái cảm làm thân mình nàng run lẩy bẩy, sảng khoái đến mức thỏa mãn, nếu không phải còn sót lại chút ít lý trí, nàng đã ra sức mà la lên.

Mật dịch chảy xuống đầy tay Kiều Vũ Mặc, hắn lại đem ngón trỏ cùng ngón giữa cắm vào bên trong mật huyệt ấm áp mà đưa đẩy, ngón tay tiến vào, ngón cái đâm vào mép thịt, nặng nhẹ không đồng đều, càng làm nữ tử thêm khao khát.

Cùng lúc đó núm vú bị Kiều Vũ Mặc ngậm trong miệng, trên dưới đều là hai nơi cực kì mẫn cảm, lại đồng thời bị tấn công, Hứa Diệc Hàm rất nhanh liền không thể chịu nổi, nhanh nhẹn ôm lấy Kiều Vũ Mặc cầu hoan.

Nhìn bộ dáng Hứa Diệc Hàm thỏa mãn, hạ thân Kiều Vũ Mặc đã sớm sưng to đến không thể chịu đựng, móc ra nhục bổng thô to gân xanh uốn lượn, hướng thẳng ngay u cốc nóng bỏng đâm vào.

Tuy đã trải qua hoan ái, nhưng mấy năm nay tĩnh dưỡng, tiểu huyệt vẫn chặt chẽ như ban đầu, lại thêm nhục bổng lớn quá mức, giờ phút này mạnh mẽ mà cắm vào, vách mị thịt bên trong gắt gao ép chặt, làm Kiều Vũ Mặc hít sâu một hơi.

“A...” Hứa Diệc Hàm vừa thống khổ vừa vui sướng mà rên rỉ lên, hạ thân bị cự long xâm nhập, lấp đầy thân thể trống rỗng, mang đến thật nhiều khát vọng.

Kiều Vũ Mặc ôm chặt cánh mông nàng, hạ thân chậm rãi luận động, cự long tiến vào như gió vượt sóng, bắn ra vô số mật nước.

Nữ nhân bám trên người hắn, đôi tay ôm cổ hắn, thân mình nhỏ yếu bị cự vật đâm lại càng dâm, hai vú ma xát với lồng ngực nam nhân, nảy lên nảy xuống, nhụy hoa lại càng thêm cứng rắn. Từng đợt khoải cảm từ bụng nhỏ dâm lên, chỗ sâu nhất trong hoa huyệt như được thỏa mãn, mỗi một lần gậy thịt dâm sâu vào trong cửa tử cung, thân mình lại thêm bủn rủn một phần, cơ hồ như muốn hóa thành một vũng nước trong.

Nguyên bản còn đang lo lắng, e sợ sẽ bị hắn làm đến mất lí trí mà kêu to, nên cố tình áp chế xuống. Nhưng lúc này lại sướng như thế, đã sớm quên đi, càng thêm rên rỉ kiều mị: “Sướng, thật sâu... Nhục bổng thô to... Phu quân... Làm thật tốt, thật thoải mái a... Ân a a... Sướng... Dùng sức...”

Cự long ra ra vào vào, không ngừng phát ra tiếng nước “bạch bạch bạch”, mật nước như sóng vỡ đê, liên tục trào ra ở chỗ hạ thân giao hợp.

Kiều Vũ Mặc một bên hung hăng thao nàng, một bên cố tình nói: “Phu nhân nếu kêu quá lớn, sẽ bị người khác nghe thấy, đến lúc đó bản hầu sẽ không cho nàng sướng nữa.”

Vừa nói vừa hung hăng đâm sâu vào, đỉnh quy đầu đánh vào tử cung, làm Hứa Diệc Hàm mềm nhũn, nói không ra lời. Lại tiếp tục thọc vào rút ra, tiếng rên rỉ kiều mị lại tiếp tục phát ra, càng áp chế, khoái cảm lại càng nhiều. Lật người xuống, hạ huyệt từng trận co rút lại co rút, hoa huyệt chỗ sâu nhất lại phun ra một lượng lớn âm tinh.

Côn thịt bị kẹp chặt đến sung sướng, tựa như hàng ngàn hàng vạn cái miệng nhỏ đang liếm mút côn thịt của hắn, kích thích đến không thể chịu đựng được, mã mắt rộng mở, một dòng tinh dịch ấm nóng phun thẳng vào bên trong tiểu huyệt.

Đợi cự long rời khỏi, ái dịch từ trong u cốc chảy ra, cùng mật dịch của hai người hòa làm một, dâm mĩ đến cực điểm.

Xuân sắc như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.