Yêu Thích Không Buông Tay

Chương 34: Chương 34: Cùng nhau tăng ca




Editor + Beta: Tiểu Hy.

Hai tay Hứa Huyền Thụy xách túi đồ, đứng ở lối đi bộ người đến người đi mà cúi đầu nhìn Chung Ngưng.

Đối với câu nói này Chung Ngưng không thể hiểu được, đại não chậm chạp một lúc mới phản ứng, không khỏi có chút ngạc nhiên.

“Cô không có lời gì muốn nói sao?” Hứa Huyền Thụy một bộ dáng mất kiên nhẫn.

Chung Ngưng không biết phải nói gì, cô nên nói gì đây? Nghĩ ngợi một chút, cô hơi rối rắm mà nói: “Chúc mừng Hứa tiên sinh.”

“Cho nên… ý cô là đồng ý?” Khóe miệng Hứa Huyền Thụy mang theo một tia ý cười.

Chung Ngưng cảm thấy đầu óc mình bị đình trệ, ý anh là gì? Cô nỗ lực phân tích một phen, ý trên mặt chữ miễn cưỡng có thể lý giải, nhưng trên mặt tâm lý thì khó có thể tiếp thu.

Nhất định không đơn giản là ý trên mặt chữ.

Giống như nhìn thấu nội tâm của cô, Hứa Huyền Thụy nhàn nhạt nói một câu, “Không cần hoài nghi, chính là ý mà cô nghĩ.”

“Hứa tiên sinh, anh... là đang thử tôi sao?” Quy tắc thứ nhất dành cho nhân viên, Chung Ngưng vẫn luôn khắc cốt ghi tâm. Chuyện Hứa Huyền Thụy ám chỉ bạn gái của anh là cô thật sự quá nhảm nhí, cũng may đầu óc cô linh hoạt phản ứng nhạy bén mở rộng tư duy, hiểu thấu đáo dụng ý mà anh che dấu.

Vẻ mặt Hứa Huyền Thụy thất vọng, Chung Ngưng nghĩ, nhất định là bởi vì quỷ kế bị nhìn thấu cho nên cảm thấy thất bại.

“Hứa tiên sinh anh yên tâm, tôi sẽ làm việc thật tốt, nếu tôi có bạn trai, nhất định tôi vẫn sẽ đặt công việc lên trên, còn có, tôi thật sự sẽ không làm trái với quy tắc của nhân viên.” Bộ dáng cô hiên ngang lẫm liệt, còn muốn chân thành hơn cả khi tuyên thệ gia nhập đội thiếu niên tiền phong. Kỳ thật chỉ có cô biết, giờ phút này nội tâm của cô đã hỏng cả rồi, luôn là nhịn không được mà nghĩ có lẽ lời anh nói chính là sự thật. Dù sao nói lời này, cũng coi như là cho thấy quyết tâm, thuận tiện cũng nhắc nhở anh cái quy tắc kia là do anh tự mình đặt ra.

Hứa Huyền Thụy trầm mặc nhìn cô, thấy cô một bộ dáng sợ hãi, trong lòng rất buồn phiền.

“Vậy là tốt rồi.” Vẫn là từ từ tới đi, còn cái quy tắc của nhân viên kia, tìm một cơ hội hủy bỏ là được.

Chung Ngưng thở phào nhẹ nhõm một hơi giống như sống sót sau tai nạn. Nhưng cô vẫn là muốn nói, “Hứa tiên sinh, về sau anh có thể đừng làm tôi sợ không?”

“Không thể.” Anh ném xuống hai chữ này, xoay người đi đến chỗ để xe, lưu lại Chung Ngưng hỗn độn ở trong gió.

Chung Ngưng nhìn bóng dáng của anh, ở trong lòng nguyền rủa anh không tìm được bạn gái.

Được rồi, kỳ thật cô biết lời nguyền rủa của mình sẽ không thành công, anh chỉ cần ngoắc tay một cái sẽ có một đống mỹ nữ vây lại.

Cô nản lòng một chút, sau đó nhận mệnh mà nhanh nhóng đuổi kịp bước chân của anh.

Trở lại chung cư Hứa Huyền Thụy, thời gian vẫn còn sớm, hơn nữa ở quán cà phê đã ăn điểm tâm nêm căn bản không đói bụng, bởi vậy sau khi bọn họ đem cất nguyên liệu nấu ăn xong liền lập tức bắt tay vào công việc.

Trải qua buổi giao lưu lúc chiều, phong cách của phòng ở đã xác định.

Cố Thiến Thiến tương đối có cá tính, phong cách đơn giản. Đối với loại thiết kế này, Hứa Huyền Thụy liền có thể hoàn thành dễ dàng. Đã lâu rồi không làm loại thiết kế đơn giản không có tính khiêu chiến thế này, nhưng mà, có thể thừa dịp cơ hội lần này mà bồi dưỡng Chung Ngưng một chút.

Thời điểm bắt đầu Chung Ngưng có chút không có manh mối, được Hứa Huyền Thụy dẫn đường, chậm rãi liền tiến vào trạng thái, đưa ra mấy cái ý tưởng thiết kế rất sáng tạo, ví dụ như đèn treo có hình dạng không theo quy tắc ở nhà ăn, giá để đồ ở ven tường, còn có tường vẽ trang trí theo kiểu chốt mở, vân vân.

Chỉ tiếc cô không biết dùng máy tính vẽ ra, cái gì cũng do Hứa Huyền Thụy làm.

“Phòng ngủ thiết kế như thế nào nhỉ? Cố Thiến Thiến nói phòng ngủ không cần quá phức tạp, chỉ cần ngủ thoải mái là được…” Chung Ngưng trầm tư suy nghĩ.

“Cái này hẳn là cô rất có ý tưởng mới đúng.” Anh nhớ cực kỳ rõ ràng Chung Ngưng nói chuyện cô thích nhất chính là ngủ. Nghĩ đến lần trước cô qua đêm ở đây, ngày hôm sau trời sáng trưng cô mới dậy, xem ra đúng là rất thích ngủ. Nhưng mà trước nay cô đều không đi làm trễ, chắc là không dễ dàng.

Chung Ngưng hiểu ẩn ý trong lời anh nói, vốn định phản bác, nhưng nghĩ đến hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, vẫn là không nên trêu chọc anh, bởi vậy cô đành phải gật đầu.

Vừa rồi nghĩ về bản thiết kế quá mức nhập tâm, cô nhất thời quên mất những chuyện xấu hổ đó, mà hiện tại, bộ dáng anh ăn mì do cô nấu, cảm giác đâm vào ngực anh khi kiểm tra phòng, còn có câu nói mà anh nói ở ngoài siêu thị kia... tất cả đều đang tái hiện trong đầu.

Cô nhìn anh đang làm việc gần trong gang tấc, tim đột nhiên đập hỗn loạn.

Tựa như nhận thấy ánh mắt của cô, Hứa Huyền Thụy ngẩng đầu, Chung Ngưng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cũng bỗng chốc đứng dậy.

Động tác của cô có chút mạnh, Hứa Huyền Thụy không hiểu ngẩng đầu nhìn cô.

Ánh mắt cô né tránh, lời nói cũng không thông thuận lắm, “Tôi... đi rót nước, anh có muốn không?”

Hứa Huyền Thụy hơi hơi nhíu mày, tiện đà nói: “Ừm, cảm ơn.”

Ra khỏi thư phòng, Chung Ngưng ảo não mà ôm đầu, thầm mắng chính mình nghĩ quá nhiều.

Cô đứng ở trước thư phòng điều chỉnh cảm xúc, cửa phía sau đột nhiên mở ra, tim đã ổn định lại trở nên bất ổn. Cô xoay người, “Làm sao vậy?”

“Đã 7 giờ, làm cơm chiều.”

“Ồ, để tôi giúp anh.”

“Ừm.”

Tuy rằng khả năng nấu nướng của Chung Ngưng chẳng ra gì, nhưng rửa rau gì đó, vẫn là làm được.

Cũng không có nhiều nguyên liệu nấu ăn cần xử lý nên chỉ một lát Chung Ngưng đã làm xong. Hứa Huyền Thụy đang xào gà ớt, trong không khí thoang thoảng vị cay, Chung Ngưng bị sặc đến hắt xì, nước mắt cũng chảy ra.

Hứa Huyền Thụy cười nhìn cô, dường như đang nói: “Chịu không nổi cay còn cậy mạnh.”

“Tôi là do mũi quá nhạy cảm nên mới như vậy.” Chung Ngưng biện bạch.

Hứa Huyền Thụy khó có được mà không nói lời nào nghẹn cô, chỉ nói: “Ừm, tôi biết rồi.”

Chung Ngưng cong cong khóe miệng, có chút không quen.

“Cô đi nghỉ ngơi một lát đi.”

Nhìn bộ dáng mông lung đôi mắt mờ mịt của cô, Hứa Huyền Thụy có một loại ảo giác cô đang bán manh.

Đây hẳn là đang bán manh đi? Thời điểm con mèo của mẹ anh dùng loại ánh mắt này nhìn người ta, mẹ anh nói nó đang bán manh.

Chung Ngưng cũng không muốn ngây ngốc với Hứa Huyền Thụy ở đây, nói một câu cần giúp gì thì kêu tôi, sau đó liền đi ra phòng khách xem TV.

TV vừa mở lên chính là kênh tin tức, cô cũng lười chuyển kênh, ngồi ở trên sô pha quan tâm một chút tin tức xã hội. Lúc đầu dáng ngồi của cô còn rất đoan chính, dần dần liền nhẹ nhàng dựa lưng vào sô pha, thời điểm có quảng cáo, cô định nhắm mắt một tí, lúc trưa cũng chưa ngủ, có chút mỏi mệt.

Nhưng mà, cô nhắm một chút liềm biến thành ngủ.

Hứa Huyền Thụy rất nhanh liền làm xong bữa tối, thời điểm anh vừa định kêu Chung Ngưng ăn cơm thì phát hiện hình như cô đã ngủ.

Không biết là xuất phát từ cái dạng tâm lý gì, anh không kêu cô mà đi đến bên cạnh cô.

Chung Ngưng nghiêng người dựa đầu trên sô pha, hai mắt nhắm hờ, hai tay đan lại đặt trên đùi, ngực bởi vì hô hấp mà phập phồng…

Hứa Huyền Thụy từ trên cao nhìn xuống, không cẩn thận thấy được cảnh xuân do cô hơi động đậy làm cổ áo hạ xuống. Trong lòng đột nhiên nóng lên, chợt hoảng loạn mà dời đi ánh mắt.

Chung Ngưng kỳ thật cũng chưa có tiến vào trạng thái miên man, cô thỉnh thoảng vẫn nghe thấy thanh âm trong TV, chỉ là khi muốn mở mắt ra, lại rất gian nan.

Phát hiện cô sắp tỉnh, Hứa Huyền Thụy điều chỉnh hô hấp, lặng lẽ lui về phía sau hai bước, trầm giọng nói: “Ăn cơm.”

Chung Ngưng bỗng chốc mở hai mắt, chớp chớp, sau đó quay đầu nhìn Hứa Huyền Thụy đang đứng cách đó hai mét. Ý thức được vừa rồi mình ngủ quên, Chung Ngưng hơi thẹn thùng, đứng lên, nói: “Được.”

Thời điểm ăn cơm, hai người đều có tâm sự riêng nên một câu cũng không nói. Nhưng mà, suy nghĩ của Chung Ngưng rất nhanh đã bị mỹ thực chiếm cứ, tay nghề của Hứa Huyền Thụy có thể so với đầu bếp, nếu không phải diện mạo của anh quá anh tuấn, đôi tay thon dài như một người làm nghệ thuật, cô sẽ hoài nghi anh đã từng đi học qua nấu nướng.

Cô vốn định mở miệng khen một chút, nhưng mà lúc nhìn trộm Hứa Huyền Thụy, phát hiện anh đang rất nghiêm túc ăn cơm, tới một ánh mắt cũng không cho cô, bởi vậy liền câm miệng.

Cơm nước xong, hai người lại tiến vào thư phòng làm việc.

Chung Ngưng ngồi ở bên cạnh Hứa Huyền Thụy, ngẫu nhiên lại cúi người xem bản thiết kế trên màn hình máy tính, cùng anh thảo luận.

Hôm nay mái tóc dài của cô buông xoã, sợi tóc có khi buông xuống trên cánh tay anh. Cô chuyên chú mà nhìn màn hình, ánh sáng trên màn hình chiếu rọi trên mặt cô, đôi mắt càng thêm sáng, môi cũng càng thêm trơn bóng…

Cảm giác tồn tại của cô quá mãnh liệt, Hứa Huyền Thụy lại khó chuyên tâm. Anh rất ít gặp phải tình huống như vậy, cái này làm cho anh nôn nóng, rồi lại không bài xích.

Lý trí nói cho anh biết, nếu tiếp tục như vậy là không có hiệu suất, nên tạm dừng, hơn nữa thời gian không còn sớm, lại là cuối tuần, nên để Chung Ngưng về nhà. Nhưng mà, những lời này của anh chậm chạp không ra khỏi miệng. Anh nhìn Chung Ngưng khi thì nhíu mày khổ sở, khi thì mím môi rối rắm, lúc có ý tưởng thì ánh mắt trong trẻo, khi anh hắn tỏ vẻ đồng ý, cô lập tức nở một nụ cười thật tươi.

Kỳ thật, có đôi khi anh căn bản là không nghe thấy cô nói gì.

“Hôm nay đến đây thôi, tôi đưa cô về nhà.” Rốt cuộc anh cũng nói ra những lời này.

Chung Ngưng nhìn thoáng qua thời gian ở phía dưới bên phải máy tính, đã hơn 9 giờ. “Được.”

Hai người cùng nhau thay giày, cùng nhau ra cửa, im lặng không nói gì, nhưng lại rất hài hòa.

Thời điểm đứng chờ trước thang máy, Chung Ngưng nói: “Hứa tiên sinh, tôi tự về là được rồi, anh không cần đưa tôi về đâu.”

“Tôi đưa cô về đến nhà.” Hứa Huyền Thụy nhìn thẳng cô.

Chung Ngưng đón nhận ánh mắt của anh, lời từ chối nuốt trở vào, nói sao cũng vô dụng, vẫn là anh nói cái gì chính là cái đó đi.

Cứ như vậy, Hứa Huyền Thụy đưa Chung Ngưng đến trước cửa nhà.

“Ngày mai thật sự không cần tăng ca sao?” Chung Ngưng hỏi. Lúc nãy ở trên đường đã hỏi qua, Hứa Huyền Thụy nói cô không cần tăng ca.

“Cô muốn tăng ca?”

Vấn đề này vừa rồi cô đã nghĩ tới. “Dù sao cuối tuần tôi cũng không có việc gì, hơn nữa tôi cảm thấy làm thiết kế sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm.” Lời cô nói chính là thật lòng.

“Cô không hẹn hò sao?”

“Không có.”

“Không cần tăng ca, không phải cô thích ngủ sao? Ngày mai ngủ nhiều một chút.” Hứa Huyền Thụy cảm thấy chính mình hẳn là nên bình tĩnh một chút, ngày mai anh không muốn thấy Chung Ngưng.

“Ồ, vậy được rồi.” Ngủ nửa ngày cũng khá tốt. “Tôi vào đây…”

“Ừm, gặp lại sau.” Hứa Huyền Thụy rất dứt khoát mà xoay người rời đi.

Chung Ngưng nhìn bóng dáng Hứa Huyền Thụy, cảm thấy Hứa tiên sinh thật đúng là quá khó hiểu, ngày thường cơ bản đều là bộ dáng lạnh nhạt, nhưng có đôi khi lại là bộ dáng rất quan tâm, rất săn sóc người khác.

Hẳn là không phải chỉ như thế với cô, mà vốn dĩ với ai cũng đều như vậy chứ?

Nhừng mà vì sao người trong công ty vẫn luôn không phát hiện đặc điểm này của anh nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.