Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 5: Chương 5: Tôi giúp anh




Người đàn ông xoay người đối mặt với cô.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Eo anh có tám cơ bụng, đường nét rõ ràng…

Bắp thịt quyến rũ có lực, đường cong cực kỳ ưu mỹ, làn da màu lúc mạch đẹp mắt, lộ ra vẻ quyến rũ mê người.

Vết dao, vết đạn lung tung. Không chỉ không phá hư mỹ cảm, ngược lại tấn công thị giác người khác!

Ánh mắt cô lóe sáng, lộ ra tia sáng kinh ngạc!

Lần đầu tiên thấy thân thể người đàn ông thật, Lăng Vi lập tức đỏ mặt, hít thở không thông.

Nhưng cô không né tránh, mà theo bản năng mở to hai mắt nhìn chăm chú.

Đôi mắt hoa đòa óng ánh nhìn chằm chằm eo anh, tầm mắt lại hướng xuống, liền thấy hai tuyến nhân ngư mê người lõm sâu vào trong quần tây màu đen.

Lăng Vi đột nhiên ngứa tay, trong lòng ngứa ngáy. Cô muốn cầm bút lên vẽ, muốn vẽ người đàn ông trước mặt lên giấy!

Bắp thịt và đường cong của anh quá đẹp, eo hẹp đều đặn, tràn đầy sức mạnh.

Nếu biến anh thành nhân vật manga, nhất định sẽ bắt sống một số lượng lớn thiếu nữ! Chỉ suy nghĩ một chút đã làm tim cô đập rộn lên!

Anh vịn tường, xoay người, đưa lưng về phía cô.

Đường cong sau lưng anh càng đẹp mắt.

Vai rộng eo hẹp thành hình tam giác, hoàn mỹ.

Anh mở vòi nước, khó khăn khom người, phun nước lên đầu mình.

Hiển nhiên anh muốn áp chế dục vọng trong thân thể.

Nước từ vòi sen trược xuống theo sống lưng anh, bắp thịt màu lúa mạch mơ hồ run rẩy, thấm ướt máu đỏ tươi.

Hình ảnh này quả đẹp, Lăng Vi mở to hai mắt, nhìn không chớp mắt.

Đến khi anh tắt vòi, ngã ngồi trên bồn cầu: “Nhìn đủ chưa?”

“…” Lăng Vi hít một hơi, chuyển tầm mắt qua mặt anh.

Anh lạnh lùng liếc cô. Bộ dáng kia giống như đặc biệt ghét loại phụ nữ trắng trợn mơ ước sắc đẹp của anh như cô.

Hai người nghiêm mặt chốc lát, tay phải anh run rẩy, cầm kéo.

Sắc mặt anh tái nhợt, cầm bật lửa hơ cây kéo, lại lấy chút nước muối đổ lên vết thương.

“Suỵt…” Anh hít hơi lạnh, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán chảy xuống.

Ngón tay cầm kéo trắng bệch, anh dùng kéo tróc ra da thịt đầm đìa máu tươi, vì tác dụng thuốc, khiến ánh mắt anh không cách nào rõ ràng, làm thế nào cũng không kẹp trúng đạn.

Lăng Vi nhìn chằm chằm tay anh, kéo đụng phải đạn mấy lần, nhưng không kẹp được.

Ánh mắt anh sâu thẳm, đau đến run lẩy bẩy, cả người toát mồ hôi lạnh, theo gò má tuấn mỹ chảy xuống.

Lăng Vi hít sâu một hơi, đưa bàn tay trắng non nhỏ bé ra, cầm tay anh: “Tôi giúp anh!” Ánh mắt cô kiên định, lộ ra sức mạnh làm người khác tin tưởng.

Anh lại buông tay, Lăng Vi nhìn anh chăm chú, anh cắn chặt răng.

Lăng Vi cầm cây kéo, đi vào trong dò xét, cảm giác được cây kéo đụng phải đạn, kẹp lấy, dùng sức lôi ra ngoài.

“A a —— a!” Người đàn ông đau đến run rẩy. Lăng Vi vội vàng nhặt cái khăn lông nhét vào miệng anh.

Anh cắn khăn lông, cả người căng thẳng, cứng đờ, phát run. Bàn tay nóng bỏng giữ bả vai cô, lực kia giống như muốn bóp nát bả vai cô.

“Sắp được rồi, cố nhịn!” Lăng Vi cắn răng, dùng sức, nhanh nhẹn lấy viên đạn ra.

“Cũng may đạn bắn lệch, chỉ khảm vào trong thịt. Anh không chết được.”

Máu nhiễm đỏ cây kéo, lúc lấy đạn ra còn dính tia máu. Giọng Lăng Vi đang run, nhưng tay rất ổn. Cô ném đạn và kéo xuống đất, cầm cái khăn lông trắng khác lấp kín vết thương đang chảy máu của anh.

“Cô lợi hại!” Người đàn ông hít sâu một hơi, đau đến mặt vặn vẹo, lại không quên khen cô một câu.

Anh thật sự không nghĩ tới, một cô gái nhỏ như cô lại hành động kiên quyết như vậy! Anh lắc lắc đầu, cảm thấy muốn ngất đi, tác dụng thuốc hành hạ anh sắp chết!

Một vị trí nào đó của thân thể phồng lên, tựa như sẽ nổ ngay lập tức vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.