Yêu Phu Sủng Thê

Chương 62: Q.2 - Chương 62: Quyển 3 - Chương 13: Lại gặp Hàn Ngưng Thiên




Lạc Vũ Yên khinh thường trả lời: “Một tiểu thí hài năm sáu tuổi, cũng chưa mọc lông, ta mới không hiếm lạ xem đâu…” Nói xong, quay đầu bước đi, mọi người cũng đều tản ra. Ngọc Tường rất nhanh ở trong thôn tìm đến một ít quần áo tiểu hài tử cho Lạc Nhất Nhất.

Lạc Nhất Nhất đỏ mặt giúp Tiểu Phong Liệt mặc quần áo, tuy rằng xác thực giống như Lạc Vũ Yên nói, hiện tại Phong Liệt chính là một tiểu thí hài, nhưng là… Đây chính là phu quân hàng thật giá thật của nàng a. Giúp Tiểu Phong Liệt mặc quần áo xong, Lạc Nhất Nhất mới nhìn Phong Liệt, đem Phong Liệt gắt gao ôm vào trong ngực, nàng đã bao lâu không thấy khuôn mặt Phong Liệt, tuy rằng hiện tại là bản thu nhỏ, nhưng so với lang thân có cảm giác hơn.

Lạc Nhất Nhất nước mắt không chịu khống chế rơi xuống, Phong Liệt vươn tiểu tay, muốn giúp nàng lau, nhưng lại như thế nào cũng sát không xong, vung hai cánh tay nhỏ, không ngừng ở trên mặt Lạc Nhất Nhất lau loạn.

Lạc Nhất Nhất vì động tác của hắn mà nở nụ cười, thật vất vả ngừng rơi lệ, lôi kéo tay nhỏ bé của hắn nói: “Lần trước ngươi cũng là giúp ta lau nước mắt, không nghĩ tới lại gặp mặt, còn muốn giúp ta lau nước mắt. Bất quá lần này, ta rốt cục có thể chạm vào ngươi.”

Phong Liệt nhìn chằm chằm mặt Lạc Nhất Nhất, còn thật sự kêu lên: “Nhất Nhất… Nhất Nhất” Lạc Nhất Nhất vui vẻ ôm lấy Tiểu Phong Liệt, cười nói: “Liệt, ta từng bỏ lỡ hai mươi mấy năm gian nan của ngươi, ngươi nói, có phải hay không ông trời muốn ma luyện ta, cho ta một lần nữa chứng kiến ngươi trưởng thành đâu…”

“Ngươi nói, ông trời có phải hay không muốn cho ngươi thêm một nhân sinh không đồng dạng, thật may mắn, trong nhân sinh này có ta…”

Lạc Nhất Nhất một mình nói rất nhiều, mà Phong Liệt tối thủy tối chung ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng Lạc Nhất Nhất. Hắn duy nhất chỉ nói hai chữ “Nhất Nhất”, bất quá này đã muốn làm cho Lạc Nhất Nhất thực vui vẻ.

Mạc Vân cải tạo lại nhuyễn khải lúc trước của Phong Liệt một chút, nhuyễn khải có thể theo thân hình lớn nhỏ của Phong Liệt mà biến đổi.

Lúc này, Lạc Nhất Nhất đang cố gắng dạy Phong Liệt nói “Nương tử” làm cho mọi người đầu đầy hắc tuyến.

Mộng Toa nhìn trên người hai người mặc cùng nhuyễn khải màu đỏ nói: “Nhất Nhất, tuy rằng đây là cái ngươi gọi là áo giáp tình lữ, bất quá các ngươi mặc lúc này, sẽ làm người khác nghĩ lầm Phong Liệt là con ngươi.”

Lạc Nhất Nhất: “…”

Trang phục tình lữ của bọn họ biến thành trang phục gia đình?

Lạc Vũ Yên vỗ bả vai Mộng Toa cười ha ha: “Không sai không sai, hiện tại sẽ không đơn thuần hâm mộ, có thể nhìn đến một mặt khác …”

Phong Minh quan sát Tiểu Phong Liệt vài ngày sau, nói cho Lạc Nhất Nhất, cổ yêu lực lúc trước nhìn thấy thật là yêu lực trước kia của Phong Liệt. Hắn nghĩ theo tìm được càng ngày càng nhiều thủy tinh thạch, không chỉ có thể phóng xuất ra hồn phách Phong Liệt, hẳn là cũng bắt đầu dần dần phóng xuất lực lượng của hắn.

Tuy rằng Phong Liệt hiện tại tựa như một đứa nhỏ trí lực không được đầy đủ, nhưng hắn luôn lẳng lặng đứng ở bên người Lạc Nhất Nhất. Đối Lạc Nhất Nhất mà nói, Phong Liệt có một bước biến hóa, để cho nàng thấy được hi vọng, mặc dù là Tiểu Phong Liệt, cũng làm cho nàng cảm thấy an tâm.

Mỗi ngày, vừa mở mắt, có thể nhìn thấy Tiểu Phong Liệt, làm cho nàng trong lòng tràn ngập cảm kích. Cái loại mất rồi có lại vui sướng này, làm cho nàng càng thêm quý trọng thời thời khắc khắc cùng Phong Liệt một chỗ, cũng làm cho nàng dần dần phai nhạt thầm oán chống lại thiên gia.

Lạc Nhất Nhất thực hiện hứa hẹn, trước khi rời đi Ngọc Dược Cốc, cùng phụ mẫu liên hệ, nhờ bọn họ lấy danh nghĩa đệ nhị đại gia tộc Tinh Thần đại lục tuyên bố tin tức, nhiều thế hệ che chở Ngọc Dược Cốc. Mà Ngọc Khinh Dương ở lúc Lạc Nhất Nhất vừa ly khai, đưa cho nàng một quyển sách thuốc, nói: “Ta tuy rằng trên danh nghĩa là sư phụ Phong Liệt, nhưng chỉ chỉ dẫn hắn nhập môn mà thôi. Thời điểm hắn cần giúp đỡ, ta lại không thể giống một sư phụ chân chính sư phụ toàn tâm toàn ý giúp hắn. Ta là một sư phụ không hợp cách. Bản sách thuốc này, coi như ta đưa lễ vật cho hắn đi. Có lẽ các ngươi sẽ có lúc cần dùng đến.”

Lạc Nhất Nhất mang theo Phong Liệt thật sâu thi lễ, tiếp nhận bản sách thuốc, trịnh trọng nói: “Ngài vĩnh viễn là sư phụ của Liệt, hắn sẽ lý giải khổ tâm của ngài, chúng ta sẽ trở về thăm ngươi.”

Ngọc Tường có chút buồn rầu tiêu sái đến trước mặt Lạc Nhất Nhất: “Nhất Nhất, thực lực của ta vẫn quá kém, không thể giúp các ngươi cái gì.”

Lạc Nhất Nhất vỗ vỗ cái đầu đều nhanh vượt qua nàng của Ngọc Tường, cười nói: “Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể trở nên rất mạnh, trở thành một Luyện Dược Sư danh dương thiên hạ, hảo hảo cố gắng nga, ta không biết khi nào thì sẽ trở về Tinh Thần đại lục, các ngươi có rảnh thì đến nhà ta chơi, bồi phụ mẫu ta, coi như thay ta và Tiểu Thần tẫn hiếu đạo đi.”

Lại bước trên đường rời đi, lần này tâm tình Ngọc Tường cùng Ngọc Lâm thoải mái rất nhiều, lần trước ly biệt, Ngọc Dược Cốc bị hoàn toàn phong bế, nghĩ đến sẽ không còn tái kiến. Nhưng lần này, bọn họ tin tưởng, rất nhanh có thể gặp lại.

Địa phương kế tiếp bọn Lạc Nhất Nhất muốn đi là Phù Đảo, ở phía nam Phong Vân đại lục. Vốn định trước khi đi, lại đi xem phụ mẫu, nhưng lại sợ bị không khí ấm áp ràng buộc, lại phải một lần ly biệt. Cho nên Lạc Nhất Nhất mang theo mọi người lặng lẽ về Phong Vân đại lục.

Lạc Nhất Nhất suy nghĩ tìm hiểu một ít tin tức về Phù Đảo, cho nên sau khi truyền tống đến Long Hổ Thành, trực tiếp đi tìm Lộ Vân Hổ. Cố nhân gặp lại, tự nhiên một mảnh vui sướng. Lạc Vũ Thần và Lạc Vũ Yên vừa vào thành đã bị vây quanh, bọn họ ở Long Hổ Thành ngây người một đoạn thời gian rất dài, lúc này bỏ tiểu đội qua một bên, đều chạy đi cùng bạn cũ chào hỏi.

Thời điểm Lộ Vân Hổ nhìn thấy đám người Lạc Nhất Nhất, khóe miệng cuồng trừu: thế giới này quá TM điên cuồng. Lần đầu tiên gặp mặt, Lạc Nhất Nhất là một nữ oa nhi tám chín tuổi, bị Phong Liệt lúc nào cũng khắc khắc ôm vào trong ngực. Lần thứ hai gặp mặt, Lạc Nhất Nhất tăng lập tức biến thành mười tám mười chín tuổi, cùng Phong Liệt tay nắm tay, thoạt nhìn rất hòa hợp. Lần thứ ba gặp mặt, Lạc Nhất Nhất vẫn là bộ dáng mười tám mười chín tuổi, Phong Liệt lại biến thành tiểu thí hài năm sáu tuổi.

Nhìn ánh mắt Lộ Vân Hổ vô cùng rối rắm, Lạc Nhất Nhất cười mỉa hai tiếng, chuyển dời mục tiêu đến Lộ Vân Long thoạt nhìn năng lực thừa nhận mạnh hơn. Lộ Vân Long sau khi nghe Lạc Nhất Nhất giải thích, cũng là vẻ mặt khiếp sợ. Thật vất vả phục hồi tinh thần lại, nghe được Lạc Nhất Nhất hỏi chuyện Phù Đảo, nhíu nhíu mày.

Do dự trong chốc lát, mở miệng nói: “Về Phù Đảo, ta cũng chỉ là nghe nói qua, nghe nói chung quanh tòa đảo kia là biển, không có biện pháp phập phềnh gì này nọ, cho nên không có thuyền có thể đi tới, linh lực không thể sử dụng, huyễn thú cũng không thể phi hành. Đó là một tòa tiểu đảo bị ngăn cách. Lấy thực lực của các ngươi, trước kia có lẽ có thể nghĩ biện pháp đi qua, nhưng là hiện tại, chỉ sợ có chút khó khăn.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ nghe Lộ Vân Long tiếp tục mở miệng nói: “Đại khái nửa năm trước, con đường chủ yếu thông đến Phù Đảo, Xích Diệm Sơn, bắt đầu không ngừng bộc phát ra nham thạch nóng chảy, nay chung quanh đã hình thành một mảnh biển lửa. Xích Diệm Sơn ngay tại đoạn đường không thể sử dụng linh lực.”

Lạc Nhất Nhất bất đắc dĩ thở dài, con đường cứu phu của nàng thật đúng là không dễ dàng, nhưng là có thể làm sao bây giờ đâu, đều đi đến bước này, dù thế nào đều không thể rút lui. Mấy người nghĩ ngơi hồi phục một ngày, sáng sớm hôm sau liền xuất phát.

Lộ Vân Hổ đứng ở cửa thành nhìn bóng dáng mọi người rời đi, lẩm bẩm nói: “Nha đầu, các ngươi cẩn thận một chút, hi vọng lần sau gặp mặt, ngươi cùng tiểu tử kia đều bình thường chút.”

Bởi vì không có người chịu láy thuyền đến Phù Đảo, cho nên Lạc Nhất Nhất đành phải mua một chiếc thuyền, chuẩn bị chính mình động thủ. Đương nhiên nàng chính là nói miệng, chân chính làm cu li là Lạc Vũ Thần cùng Kiều Phi. Về phần Phong Minh, một người như tiên nhân đứng ở đầu thuyền đẹp mắt cực kỳ, thật sự không đành lòng để người ta làm thuyền phu. Mạc Vân liền càng không cần phải nói, Lạc Nhất Nhất ở lúc bản thân làm phủi chưởng quầy, đồng thời còn phát huy mỹ đức tôn sư.

Lạc Vũ Thần và Kiều Phi bận việc nửa ngày, con thuyền mới bắt đầu chậm rãi khởi động. Từ vị trí bọn họ hiện tại đến Phù Đảo, tựa như một cái chai lớn hai đầu đều là bình cảnh, bọn họ hiện tại ở chỗ bình cảnh, ở giữa là biển cả mênh mông vô bờ. Đi được vài ngày, dần dần có thể nhìn thấy hai bờ sông, mà không khí chung quanh dần dần trở nên cực nóng, xa xa thiên không giống như đều bị ánh thành màu đỏ.

Căn cứ biểu thị trên địa đồ, bọn họ hẳn là đến một chỗ bình cảnh khác của cái chai. Mọi người dùng linh lực gia tốc thuyền chạy, rất nhanh, là có thể nhìn thấy trên mặt biển hỏa diễm kiêu ngạo tàn sát bừa bãi. Mà bên cạnh còn dừng lại một chiếc thuyền lớn khác. Lúc này một người trên thuyền đi ra, khi nhìn thấy Lạc Nhất Nhất sửng sốt một chút.

Rất nhanh, phần phật toàn bay đến thuyền Lạc Nhất Nhất. Lạc Nhất Nhất nhìn Hàn lão gia tử vẻ mặt ý cười, cười gượng hai tiếng, từ lúc biết nàng là thành chủ Tuyết Vương Thành, ánh mắt Hàn lão gia tử nhìn nàng, tựa như đang nhìn một tòa kim sơn sáng lòe lòe.

Nguyên lai, Hàn lão gia tử và Hàn Ngưng Thiên ở chỗ này, chủ yếu là tiếp nhiệm vụ ủy thác, tiêu trừ quái thú dưới phiến biển lửa này.

Hàn Ngưng Thiên chỉ vào xa xa bên trái sơn, nói: “Nửa năm trước, Xích Diệm Sơn bắt đầu phun trào nham thạch nóng chảy. Tại trên biển bùng nổ một hai lần nham thạch nóng chảy, vốn tưởng rằng sẽ không có chuyện gì, lại không nghĩ rằng, nham thạch nóng chảy là dăm ba bữa bùng nổ một lần, cứ thế này phụ cận sẽ giống như biển lửa.”

“Từ nơi này đi lên phía trước gần ba km, có một hải đảo tụ tập rất nhiều các loại cá, cư dân sống ven biển thường thường đi tới đi lui tòa hải đảo đó. Nhưng là, từ khi nơi này biến thành biển lửa về sau, bọn họ chẳng những không có biện pháp trôi qua, thuyền tới nơi này đều bị tập kích. Người may mắn còn sống trở về nói, thấy dưới biển lửa này có một quái thú cả người là lửa.”

“Thôn dân tập hợp mọi người, thương lượng qua, ra giá cao, quyết định mời dong binh đoàn Hàn Môn chúng ta hỗ trợ tiêu trừ quái thú dưới biển lửa này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.