Yêu Phu Sủng Thê

Chương 41: Q.2 - Chương 41: Quyển 2 - Chương 41: Lộ ra manh mối




Phong Liệt lấy ra Long Liên Kiếm hướng vào mặt đất bổ một chút, quả nhiên rất cứng rắn. Phượng Loan thử phóng xuất linh lực, phía dưới hình như là cảm ứng được cái gì, lập tức rung động lên, chấn động làm tro bụi rớt xuống biến tất cả mọi người thành tượng đất. Ngay sau đó, mặt đất vỡ ra, mọi người cảm giác được một trận không trọng, rơi xuống, mặt đất lại khôi phục nguyên trạng.

Trước mắt một mảnh tối đen, còn không biết rõ ràng sao lại thế này, một luồng ánh sáng nhu hòa chiếu sáng cả tầng hầm ngầm, một con Cửu Đầu Phượng xuất hiện ở trước mắt, ưu thương nói: “Hài tử của ta, ngươi rốt cục đến đây, thật có lỗi, ta không có biện pháp bảo hộ ngươi trưởng thành. Tuy rằng không biết ngươi là huyết mạch đời thứ mấy của ta, nhưng ta thật cao hứng, huyết mạch của ta được kéo dài. Năm đó vì phong ấn ngũ đại yêu thú tà ác, ta và chủ nhân cùng đi Tử Vong Chi Hải, chủ nhân ngã xuống cũng là vận mệnh của ta, ta chỉ có thể tẫn lực lượng của ta đưa ngươi tiễn bước. Hi vọng có một ngày ngươi còn có thể trở về nơi đây, khi ngươi đạt tới thực lực nhất định, liền có thể tới lấy lễ vật ta để lại cho ngươi.”

Nói xong những lời này, Cửu Đầu Phượng liền dần dần tiêu thất, trong luồng ánh sáng nhu hòa xuất hiện một viên tinh thạch màu lửa đỏ. Lúc này Phượng Loan sớm lệ rơi đầy mặt, nó cảm nhận được sự bi thương của Cửu Đầu Phượng kia. Tinh thạch quay chung quanh Phượng Loan dạo một vòng, rồi tiến vào thân thể Phượng Loan.

Lạc Vũ Thần khẩn trương chạy tới hỏi: “Phượng Loan, ngươi thế nào?” Phượng Loan lắc lắc đầu nói: “Ta không sao, viên tinh thạch này là lễ vật tổ tiên ta lưu cho ta, đó là lực lượng nàng còn thừa lại. Khả năng nàng đã sớm dự đoán được, chỉ dựa vào tu luyện, ta chỉ sợ rất khó chân chính thành thục, đột phá trở thành Cửu Đầu Phượng.”

Phong Liệt cùng Lạc Nhất Nhất hai mặt nhìn nhau, ba nguyên thần bọn họ gặp được có lẽ chính là yêu thú Cửu Đầu Phượng cùng chủ nhân nó phong ấn, nói như vậy, còn có hai yêu thú bọn họ còn không có gặp được.

Lộ Vân Long mở miệng nói: “Chuyện năm đó ta cũng không quá rõ ràng, truyền thuyết tổ tiên cùng rất nhiều người có thực lực cao cường cùng đi Tử Vong Chi Hải. Ở Tử Vong Chi Hải đại chiến cùng năm yêu thú, những người đi vào, không người còn sống, mà yêu thú cũng không còn xuất hiện qua.”

Lạc Nhất Nhất cùng Phong Liệt liếc nhau, xem ra sớm một chút trở lại Yêu giới, hiện tại biết Mị Cơ kia là yêu thú, vẫn là yêu thú năm đó có lực ảnh hưởng lớn, Phong Mộ Hàn hẳn là sẽ biết càng nhiều một chút, trở lại Yêu giới hẳn là có thể tra được tư liệu càng rõ. Một nguy hiểm lớn như vậy ẩn ở bên người, sẽ làm cuộc sống hàng ngày không an bình.

Phượng Loan tiếp nhận lực lượng của Cửu Đầu Phượng kia xong, mặt đất lại mở ra. Bọn Lạc Nhất Nhất chạy nhanh lao ra, trước tiên đi tắm. Tắm rửa qua đi, Lạc Nhất Nhất vừa đứng dậy thay quần áo, chợt nghe thấy tiếng đập cửa. Nhanh chóng cầm quần áo mặc vào, mở cửa ra, liền nhìn thấy Phong Liệt đứng ở ngoài cửa.

Phong Liệt đã vệ sinh gọn gang đứng ngoài cửa. Nhìn tóc Lạc Nhất Nhất ướt sũng rối tung, kéo Lạc Nhất Nhất đến trước bàn trang điểm, dùng linh lực hong khô tóc của nàng, sau đó còn vấn ra một kiểu trâm gài tóc xinh đẹp. Lạc Nhất Nhất tò mò hỏi: “Liệt, ngươi khi nào thì học làm cái này?”

Phong Liệt hồi đáp: “Ngươi có vẻ không thích sơ trâm gài tóc, mỗi lần đều là đánh cái kết đơn giản, ta thấy có vẻ đơn giản, cho nên đành phải tự ta đại lao.”

Lạc Nhất Nhất đối với gương vui vẻ nói: “Liệt, ngươi sẽ đem ta sủng đến cái gì cũng không muốn làm.” Phong Liệt không sao cả nói: “Không quan hệ, có ta thì tốt rồi.”Lúc này Phong Liệt nhìn không chớp mắt giúp Lạc Nhất Nhất hoạ mi, Lạc Nhất Nhất mở to đại đại ánh mắt hỏi: “Liệt, mọi người đều nói xuất thủy phù dung, ta cũng vừa mới tắm rửa, vì sao ngươi thờ ơ như vậy a, ngươi không có xúc động gì sao?”

Tay Phong Liệt đang hoạ mi run lên, hình mi vừa mới họa tốt liền bị hủy. Nhìn Lạc Nhất Nhất mở to hai mắt chờ hắn trả lời, Phong Liệt xấu hổ nói: “Nhắm mắt lại.”

Lạc Nhất Nhất giống trộm tinh miêu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ai ngờ Phong Liệt chính là lấy tay nhẹ nhàng lau mi hình vừa vẽ sai, họa lại một lần nữa. Lạc Nhất Nhất này mới hiểu được, người ta là vì tránh cho xấu hổ, trong lòng bất mãn nói thầm: “Rốt cuộc là Liệt quá thuần, vẫn là ta không có lực dụ hoặc? Ai, đây chính là cái vấn đề nghiêm trọng a.”

Lộ Vân Hổ biết chuyện của Cửu Đầu Phượng, thực bất mãn than thở nói: “Người ta đều nói chừa chút này nọ cho con cháu, tổ tiên chúng ta thí cũng chưa lưu lại, rất không giác ngộ.”

Giải quyết xong chuyện nơi này, Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt quyết định lập tức trở lại Yêu giới. Lạc Vũ Yên và Lạc Vũ Thần tự nhiên là muốn đi theo Lạc Nhất Nhất, mắt thấy Âu Dương Linh Nhi còn muốn đi theo tới Yêu giới, Âu Dương Kiệt trêu chọc nói: “Ngươi xem ra không có tiến triển a, còn chưa từ bỏ ý định a.” Âu Dương Linh Nhi trừng mắt nhìn hắn, không để ý tới hắn, nàng muốn làm một lần cố gắng cuối cùng.

Mấy người đang trên đường trở về Yêu giới, nhìn thấy người nhất ba nhất ba đi về phía tây. Âu Dương Linh Nhi tò mò lôi kéo người tìm hiểu tình huống. Nguyên lai ở phía tây, Bích Thủy Đàm xuất hiện thần quái quả, thần quái quả này công hiệu nhỏ thì có thể đề cao tu luyện, lớn thì cơ hồ có thể khởi tử hồi sinh. Mặc dù là người bị phế linh lực, dùng nó cũng có thể một lần nữa tu luyện.

Phong Liệt cùng Lạc Nhất Nhất ăn ý quyết định thay đổi tuyến đường đi đến Bích Thủy Đàm, thần quái quả đối bọn họ mà nói quá trọng yếu. Mặc kệ có phải thật sự có thể cho Xích Ly Thảo một lần nữa tu luyện ra nội đan, chỉ cần có một hi vọng, bọn họ sẽ không buông tay, là thời điểm muốn trả ân lại cho Xích Ly Thảo. Bọn họ hi vọng Xích Ly Thảo có thể lại tu luyện ra nội đan, có thể biến ảo thành người, cùng Băng Huyền có được hạnh phúc chân chính.

Một hàng năm người yên lặng hướng về tây. Có Âu Dương Linh Nhi dẫn đường, rất nhanh đi đến Bích Thủy Đàm. Lúc này, trong trong ngoài ngoài Bích Thủy Đàm đều là người, trên vách đá cạnh Bích Thủy Đàm, có một gốc cây màu tím cho ra một quả trái cây màu trắng. Trái cây bị dây leo màu tím, lá màu tím quấn quanh càng trở nên bạch triết trong suốt. Tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm quả trái cây màu trắng, chỉ chờ một khắc khi nó vừa thành thục liền hạ thủ.

Lạc Nhất Nhất hỏi: “Không biết trái cây kia như thế nào mới tính là thành thục.” Lạc Vũ Yên hồi đáp: “Này còn không đơn giản, đợi mọi người đều đi lên tranh giành chính là lúc nó thành thục.” Tiểu Bạch khinh thường nói: “Thật sự là một đám không kiến thức, trái cây kia phỏng chừng còn muốn hai ngày mới có thể thành thục, đợi dây màu tím và lá màu tím đều biến thành cùng màu với trái cây thì chín. Nếu như trong nửa nén hương không lấy xuống, trái cây sẽ cùng lá héo rũ biến mất.”

Lạc Nhất Nhất bắt Tiểu Bạch đến trong lòng tăng tăng, nói: “Tiểu Bạch, ngươi thật lợi hại, nhìn ngươi tuổi không lớn, lại biết thật nhiều.” Tiểu Bạch cao ngạo lắc đầu, nó dù gì cũng là Cửu Vĩ Thiên Hồ, không có chút gì đó áp đáy hòm sao được. Tuy rằng thực lực bản thân không cường hãn, nhưng ảo trận của nó rất lợi hại. Về phần này đó nó cũng chưa từng thấy qua, nó cảm giác giống như bản thân trời sinh là đã biết.

Lúc này, một nam tử mặc áo giáp màu ngân bạch, mặt như quan ngọc, mục như lãng tinh đi đến bên người Lạc Nhất Nhất, nhìn Tiểu Bạch trong lòng nàng nói: “Tiểu hồ ly này còn biết rất nhiều, các ngươi cũng là tới lấy thần quái quả? Bất quá có ta ở đây, cơ hội của các ngươi có thể xa vời nga.” Nói xong tiếp tục nhìn chằm chằm Tiểu Bạch trong lòng Lạc Nhất Nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.