Yêu Phu Quân Keo Kiệt

Chương 6: Chương 6




Sau một màn hỗn chiến, Mạc Hi Dung kéo tay vị hôn phu lên lầu, quả nhiên liền nhìn thấy nhóm bạn tốt tươi cười mập mờ nhìn nàng, khiến nàng rất muốn bỏ chạy.

Mới vừa ngồi xuống, liền có người hỏi ra vấn đề đã nghẹn đầy bụng.

"Hắn thật đúng là chồng của bạn?" Quản Quỳnh Dĩ đi trước hỏi vấn đề mọi người luôn nghi hoặc. (cả ba đều xuyên, mình để họ xưng hô hiện đại với nhau nhé)

Xem như cuối cùng gã kỳ quái thứ ba của Dương Châu cũng đã bị Nguyệt lão cột tơ hồng, thật vất vả mới đưa người ra ngoài, mọi người trong thành Dương Châu đều biết, bất quá mọi người vẫn hoang mang, tin tức nuôi dưỡng tiểu thiếp trước đây còn nóng sốt, sao đột nhiên đã cưới vợ rồi?

"Vậy tiểu thiếp mà hắn nuôi dưỡng. . . . . .đừng nói cũng chính là bạn nhé?"

"Đương nhiên, ta chỉ yêu mình nương tử nhà ta." Khiên Dương Thù giành trả lời, nói cho tất cả mọi người đáp án chính xác.

Vì sao không ai hoài nghi tiểu thiếp kia chính là Mạc Hi Dung?

Bởi vì càng đồn càng khoa trương, đã mô tả nàng thành người có dáng vẻ thần tiên, là đại mỹ nhân tuyệt sắc như Tây Thi, mặc dù thoạt nhìn nàng cũng có thể coi là thanh tú động lòng người, nhưng muốn nhiều người liên tưởng nàng với quốc sắc thiên hương. . . . . .hình như còn xa lắm.

"Nếu có thể, ta rất muốn nói là không phải, nhưng. . . . . . cố tình. . . . . ." Mạc Hi Dung thật bất đắc dĩ nói, dùng đũa gắp lấy cái tay đang vươn ra vỗ về nàng của hắn.

Chỉ là vẻ bất đắc dĩ của nàng, khiến mọi người trong phòng đều bất mãn.

Khiên Dương Thù nhịn không được oa oa hô to, "Cái gì! Ta kém đến mức không thể kể với ai sao? Sao có thể nói như thể ta không ra gì như vậy?" Hơn nữa còn dùng đũa gắp hắn!

Mạc Hi Dung thản nhiên liếc hắn một cái, không lưu tình chút nào vặn đôi đũa.

"Biết là tốt rồi, đừng gào um sùm!" Chậc, nam nhân này thật đã dựa vào việc buôn bán mà lập nghiệp sao? Thoạt nhìn chẳng chút dáng vẻ của thương nhân, còn luôn oa oa kêu to, nói hắn là người của tuồng kịch thì còn tin được!

Đau đớn trên mu bàn tay khiến thiếu chút nữa tươi cười của Khiên Dương Thù biến mất, hắn lầm bà lầm bầm, đừng nói tiểu mỹ nhân vừa thành hôn xong đã muốn mưu sát thân phu nhe?

Hai vợ chồng trẻ lúc nóng lúc lạnh, một trầm tĩnh một hoạt bát đấu võ mồm, hai đôi vợ chồng khác ngồi cùng bàn nhìn xem thật vui vẻ.

Bất quá, chuyện khiến người ta tò mò không chỉ là việc này, hơn nữa vừa rồi ở trên lầu nghe thật rõ hành vi tệ bạc với vợ của hắn, khiến mọi người nghi hoặc đầy bụng, muốn tận tình tra hỏi.

"Không có cháo để ăn là sao?" Đôi lông mày Bút Mạt Trừng nhíu lại, vừa gắp thức ăn cho chồng, vừa ném vấn đề ra.

Khiên Dương Thù ung dung nhàn nhã trả lời, "Nàng chỉ ăn cơm, đương nhiên không ăn cháo."

"Nuốt vài món rau?" Quản Quỳnh Dĩ liền hỏi tiếp.

"Nàng không thích mùi thịt cá, chủ yếu đều thích chút rau sạch hoang dại." Hắn nói nhẹ bỗng, không nhắc tới tất cả các loại rau hoang dại ấy đều quý giá, cực kì khó tìm. "Nếu các phu nhân còn vấn đề gì, sao không đợi lát nữa hãy hỏi tiếp? Dùng bữa trước đã!"

Hắn khéo léo xoay chuyển đề tài, dời tất cả lực chú ý về phía thức ăn trên bàn, cũng khiến sắc mặt hai nam nhân không chen được lời nào bên cạnh dịu đi một chút.

"Hai vị đây là. . . . . ." Mạc Hi Dung nhíu mày, lúc này mới đánh giá hai nam nhân đều có phong cách bên cạnh.

Một tuấn tú lạnh lùng, một trong trẻo trung thực, bất quá thoạt nhìn liền thấy vẻ chiếm hữu thật mạnh!

Quản Quỳnh Dĩ e thẹn kéo nam tử bên cạnh, vẻ mặt hạnh phúc giới thiệu: "Nam nhân mặt lạnh này là tướng công nhà mình!"

Nam nhân mặt lạnh? Hoàng Phủ Lận Như nhíu mày, nghĩ sau khi về nhà phải sửa chữa cách giới thiệu của tiểu thê tử lại thật tốt.

Ngồi bên cạnh Quản Quỳnh Dĩ e thẹn đầy mặt, Bút Mạt Trừng chỉ cười nhẹ, "Đây là tướng công nhà mình."

Đang kinh ngạc khi thấy các bạn thân lạc về cổ đại đều tìm được niềm vui, ống tay áo Mạc Hi Dung bỗng bị người kéo kéo khiến nàng mất trọng tâm ngã qua bên cạnh, rơi vào vòng tay sớm đã mở rộng chờ đợi của Khiên Dương Thù.

"Dùng bữa trước rồi hãy nói tiếp, hay muốn ta đút cho nàng?" Hắn nói như bên cạnh không có người ngoài, trong vô hình mọi người cảm nhận được sự thân mật khó nén.

"Tự ta ăn!" Tay nàng vội vàng vung loạn tránh thoát cái tay muốn sờ lên đùi nàng của hắn rồi ngồi thẳng người, trên khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh có chút e thẹn, "Nhiều người như vậy, ngươi không thấy xấu hổ sao?!"

"Sợ gì chứ? Tất cả mọi người đều là người một nhà." Khiên Dương Thù đánh mắt, muốn nàng nhìn hai đôi vợ chồng càng thân thiết hơn nhiều kia.

Việc này. . . . . . Nàng há hốc mồm nhìn các bạn mình đã rơi vào thế giới hai người, lại nhìn nhìn sắc mặt của nam nhân đắc ý bên cạnh.

Hết cách, nàng vẫn không làm được, cho nên. . . . . . Bốp! Lại lần nữa đánh bay cái tay cẩu thả vọng tưởng sờ lên đùi nàng, Mạc Hi Dung nhìn nam nhân đang ai oán, ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng, "Ăn cơm!"

※※※

Ăn cơm xong, ba đôi vợ chồng chia thành hai bàn, một bàn là khu vực nam nhân, ba thành viên vừa thảo luận những chuyện lớn nhỏ trong thành Dương Châu, vừa phân tâm chú ý thê tử nhà mình đang nói chuyện gì; bàn còn lại đương nhiên là khu vực nữ nhân, vấn đề thảo luận là vấn đề chung của bọn họ.

"Cái gì?! Hai bạn nói. . . . . . Bọn hắn đều không biết?!" Tiếng hô kinh ngạc của Mạc Hi Dung kéo theo một loạt ánh mắt chăm chú của bàn nam nhân bên cạnh.

Việc này khiến nàng thật rất kinh ngạc!

Trước không nói việc Quỳnh Dĩ vì ban đầu mất trí nhớ mà đi theo Hoàng Phủ Lận Như, ngay cả người lạnh lùng nhất trầm tĩnh nhất trong ba người là Mạt Trừng cũng bất chấp hết thảy mà gả cho nam nhân cổ đại!

Trước đó nàng sầu khổ vùng vẫy rốt cuộc là vì cái gì chứ?!

"Hai bạn chưa từng nghĩ, nếu có một ngày, chúng ta đột nhiên trở về hiện đại thì phải làm sao?" Nàng gấp gáp vội vàng hỏi.

Mặc dù Khiên Dương Thù nói hắn không thèm để ý, nói nàng đừng nên than trời trách mình, nhưng cho dù lúc đó bị lời hắn nói làm dao động, trong lòng nàng vẫn đeo mang sự kiện này, dù sao. . . . . . hắn cũng đối xử với nàng thật tốt. . . . . .

"Sao bạn vẫn cảm thấy chúng ta có thể quay về được vậy, Hi Dung?" Người mang thai, Quản Quỳnh Dĩ khẽ hớp một ngụm nhỏ Phẩm Điệp mang theo bên người, không đáp mà hỏi ngược lại. (Phẩm điệp là gì, vui lòng xem lại chương 2 :v)

"Mình. . . . . . mình chỉ cảm thấy, chúng ta không biết đã đến đây bằng cách nào, hẳn sẽ có một ngày cũng không biết nguyên do mà quay trở về!" Nàng có chút bối rối giải thích, nghi hoặc trong lòng không ngừng tăng lên.

Thật sẽ như vậy sao? Nàng khẩn trương như thế cũng chỉ vì như vậy sao?

Bút Mạt Trừng bỗng nắm lấy tay nàng, hỏi khe khẽ: "Hi Dung, bạn vẫn chưa thể xác định là bạn có yêu thích hắn hay không sao?"

"Ha? Đúng vậy ha, bằng không sao vẫn cứ nghĩ đến việc có thể trở về hay không?" Nghe giả thiết này, Quản Quỳnh Dĩ gật đầu liên tục.

"Không, mình. . . . . . mình biết mình thích hắn, bằng không sao lại. . . . . .sao lại. . . . . ." băn khoăn vẫn tràn ngập khuôn mặt nàng, cũng không hiểu rõ tâm tư của bản thân, "Mình chỉ có thể nói là mình thích hắn, nhưng. . . . . . vẫn chưa đến mức gọi là yêu!"

"Cho nên bạn cảm thấy, tình cảm đó vẫn không đủ để có thể thuyết phục bạn không muốn quay về?" Bút Mạt Trừng nói trúng tim đen.

"Là như vậy sao?" Mạc Hi Dung lộ vẻ mê mang.

Cho nên hắn mới nghi hoặc, cho nên hắn mới không ngừng tìm cớ, thậm chí tưởng rằng nàng thương hại hắn, sự thật e sợ chính mình đã bị nàng thương hại?

Thấy vẻ mê mang bối rối của nàng, hai người kia chỉ có thể yên lặng hỗ trợ nàng, lại không cách nào giúp nàng đưa ra được đáp án chính xác, bởi vì yêu là việc không thể nào nói rõ, hết thảy đều phải từ chính nàng xác định.

Hai nàng trừ việc đồng ý hỗ trợ Mạc Hi Dung, cũng chỉ có thể chờ xem ông trời muốn sắp xếp thế nào cho hai người này.

Bởi vì nếu ông trời đã đưa các nàng từ nơi xa xôi đó đến đây, lại khiến các nàng tự chạm phải tình cảm của đời mình, hẳn cũng đã sắp xếp xong hết thảy, khiến Hi Dung có thể tự làm rõ ai, việc gì -mới là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời nàng ấy.

Cho nên các nàng tin tưởng, Hi Dung cũng sẽ cảm nhận được chân tình giống các nàng, còn lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

※※※

Vài ngày lại nhanh chóng trôi qua, trong thành Dương Châu bỗng xuất hiện vài người Nhật Bản, nhưng bởi vì chuyện cãi vả của kẻ kỳ quái thứ ba ở Dương Châu đang nóng sốt, không ai chú ý tới chuyện này.

Cách đường cái một đoạn là một tòa nhà nhỏ, một đám Người Nhật tụ tập hưng phấn thảo luận chuyện mới nhất nghe ngóng được trong thành Dương Châu.

"Thủ lĩnh, vụ mua bán lớn nhất gần đây, là hợp tác kinh doanh vải dệt giữa Hùng lão gia và Khiên Dương Thù, bọn hắn định rời bến mua đủ các loại vải lụa khắp Trung Nguyên, kết hợp với các tú nương (phụ nữ làm nghề thêu) của thành Dương Châu, mở một phường thêu ở tòa nhà cũ của Khiên gia." Nam nhân thấp bé mặc áo màu xanh đen báo cáo.

"Kinh doanh phường thêu cũng đâu cần hai người họ phải hợp tác?" Nam nhân đeo mặt nạ ngồi ở giữa hỏi.

"Thuộc hạ điều tra được, " một nam tử áo đen khác bước ra nói, "Hùng lão gia là người vùng khác, không rõ lai lịch, nhưng thủ đoạn rất cao, nắm giữ nguồn cung nhiều loại vải lụa quý giá, vì thế mà Khiên Dương Thù cung cấp tòa nhà làm cứ điểm, cũng phụ trách luôn việc chiêu mộ các tú nương nổi danh dọc vùng sông Hoài Dương."

"Ha? Cho nên mục tiêu lần này là vải lụa trong tay bọn hắn? Vậy cũng cần không ít người rồi!"

"Không! Thủ lĩnh, chúng ta tra được một thứ rất dễ xuống tay lại còn rất đáng giá."

"Là thứ gì?"

"Là sản phẩm đầu tiên bọn hắn tạo ra trong năm nay. Dùng loại tơ lụa tốt nhất mà Hùng lão gia mới vừa dệt thành và mẫu thêu mà Khiên Dương Thù dùng ngàn vàng mua về, nhóm tú nương làm việc ngày đêm tạo thành sản phẩm bậc nhất, sổ lượng rất ít, chỉ có bốn xấp, hai xấp được giữ trong phủ của hai người, nhưng trước khi đưa lên Kinh thành thì cả bốn xấp sẽ được tập trung giữ lại ở nhà mới của Khiên gia một đêm."

"Vậy sao?" Nam nhân được gọi là thủ lĩnh vuốt vuốt chòm râu nơi khóe miệng, trầm ngâm một hồi, cuối cùng ra quyết định. "Các huynh đệ, chúng ta sẽ xuống tay vào ngày đó!"

※※※

Nhàm chán! Đúng là cực kỳ nhàm chán!

Cùng một tình huống, chỉ là nơi chốn và đối tượng thì khác hẳn, nam nhân tự có mục đích bàn bạc vấn đề của bản thân bọn hắn, nàng lại bị cứng rắn kéo đến tiếp khách, chỉ có thể ngồi ngẩn người kiêm đếm đậu phộng.

Mạc Hi Dung nhìn về phía cái tay bị nắm chặt của mình, lại nhìn về phía cái gã đang mở to miệng nói năng loạn xạ, sắp hù chết mấy lão quản sự ── cũng là tướng công của nàng kia.

Nàng đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện chưa có hồi kết hôm ấy, dừng hành động đếm đậu phộng lại, sau khi đánh giá tử tế, phát hiện kỳ thật bộ dạng tướng công nhà nàng không khó coi.

Trên gương mặt tròn luôn thể hiện vẻ ung dung có thể gọi là dịu dàng nho nhã, là một đôi mắt lợi hại đặc thù của thương nhân, bình tâm mà nói, bộ dạng hắn không chỉ không có coi, mà còn có thể cho từ tám mươi điểm trở lên.

Ngoài ra, căn cứ vào kết quả mỗi buổi tối sờ đông sờ tây với nàng, mặc dù dáng người hắn không thể nói là cường tráng, nhưng tuyệt đối không phải là con gà chết mềm nhũn, dựa vào vận động lâu lâu cũng có của hắn, cơ bắp đáng có đều không thiếu miếng nào, nghĩ mà khiến nàng vui vẻ ngẩn người tựa vào người hắn.

Càng không cần nói mặc dù hắn yêu tiền ít chi tiêu, nhưng gia tài cũng là nức đố đổ vách, đủ để hắn nằm không ăn uống ba đời vẫn chưa hết.

Nam nhân như vậy, rốt cuộc coi trọng nàng ở điểm nào?

Hắn cũng không nói gì, vào lúc nàng chợt tỉnh lại, hắn cứ vậy mà ở cạnh nàng, bền bỉ tìm hiểu nàng, thậm chí sửa luôn tính keo kiệt yêu tiền, vì nàng mà ném ngân lượng sáng bóng ra ngoài như hắt nước, sau đó lại còn bị nàng chê phiền.

Ừm. . . . . . thoạt nhìn, hình như nàng là loại nữ nhân phá hoại, coi nam nhân nhiều ưu điểm này như đồ bỏ đạp hư ── mặc dù hắn là thứ hàng tồn không ai mua của thành Dương Châu.

Bất quá, nếu với bất kỳ nữ nhân nào hắn cũng đối đãi giống nàng, đại khái sẽ biến thành cực phẩm có muốn cướp cũng không cướp nỗi!

Ngẫm lại bình thường nàng không vừa nhéo vừa đánh hắn, thì cũng lạnh lùng với quan tâm của hắn, chứ đừng nói đến việc giống Quỳnh Dĩ hoặc Mạt Trừng, chú ý đến độ dày quần áo của tướng công, lại còn bưng trà gắp thức ăn cho bọn hắn. . . . . . biểu hiện như vậy, nàng cảm thấy rất quá phận, thế sao hắn vẫn cứ liều mình đối xử tốt với nàng?

Mặc dù hắn đã nói là hắn yêu nàng, nàng cũng cảm thấy mình thích hắn, nếu không cũng không cho phép hắn làm vậy, nhưng thích của nàng. . . . . . đủ để đáp lại yêu của hắn sao?

Mạc Hi Dung nghi hoặc liếc mắt nhìn Khiên Dương Thù một cái, mà dường như hắn phát hiện được ánh nhìn chăm chú của thê tử, đột nhiên tạm ngừng bàn bạc, xoay qua cười cười với nàng, sau khí thấy phản ứng ngu ngơ của nàng, hắn mới cầm tay nàng tiếp tục bàn bạc.

Nàng có thể xác định mình thích hắn, nhưng lại không biết đó thật sự là thích hay yêu? Nếu không phải, vậy rốt cuộc yêu và thích khác nhau ở chỗ nào?

Luôn luôn suy xét theo lý tính, bởi vì không lấy được dẫn chứng, không tìm được lý luận có thể giải thích, thậm chí ngay cả phương pháp chứng minh cũng không có, nàng rơi vào u sầu.

Aiz, vì sao trên thế giới không có một quyển tự điển có thể giải thích một chút về "yêu" và "thích" cho nàng chứ? Nếu có thì nàng đâu phải sầu khổ thế này. . . . . .

※※※

"Ha ha ha! Thì sao chứ? Cho dù Khiên Dương Thù ngồi ngay bên cạnh, cũng không thể nghe được đối thoại của chúng ta!"

Đang nghĩ suy hỗn loạn, Mạc Hi Dung bỗng nghe được một câu như thế, nàng bỗng chốc nâng đầu nhìn về phía người nói chuyện, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Việc này. . . . . . rất không bình thường, mặc dù tướng công nhà nàng là đề tải lúc cơm no rượu say của dân chúng thành Dương Châu, nhưng câu nàng vừa nghe không phải là ngôn ngữ bình thường, mà là tiếng Nhật!

Trước kia thuần túy vì hứng thú nàng mới tự học tiếng Nhật, mặc dù không thực lưu loát, nhưng đối thoại thông thường cũng không là vấn đề.

Không ngờ đến cổ đại lại nghe được tiếng nước ngoài, nội dung trò chuyện lại liên quan đến người thân thiết nhất trước mắt nàng, khiến nàng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, chú ý nghe hai người Nhật tán chuyện.

"Ha ha, đúng ha! Ở đây căn bản không ai nghe hiểu tiếng Nhật, ngược lại chúng ta lại dễ dàng tìm hiểu tin tức."

Ha! Thế mà vừa vặn lại có nàng hiểu được? Mạc Hi Dung le le lưỡi, trong lòng âm thầm bổ sung.

"Thủ lĩnh nói mặc dù vải lụa đó chỉ có bốn xấp, nhưng nếu muốn nửa đêm trộm đi, mục tiêu cũng rất lớn, hơn nữa phải cẩn thận Hùng lão gia kia, lai lịch hắn không rõ, chúng ta đề phòng một chút vẫn tốt hơn." Nam nhân mặc áo màu xanh đen nói.

"Bản thân ta cảm thấy không có gì phải e sợ không đâu, dù sao lúc đó nơi xuống tay là nhà của Khiên Dương Thù, mà hắn bất quá cũng chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi, gí đao lên cổ liền hoảng hốt hôn mê, còn sợ không ngoan ngoãn giao ra mọi thứ sao?" Một người áo đen khác khinh bỉ cười nói, còn không quên ngắm ngắm nam nhân ngồi cách một bàn kia.

Nghe đến đây, Mạc Hi Dung chậm rãi quay đầu, một lần nữa tổng hợp nam nhân đang nói hăng say kia một lần nữa, kết luận chính là ── tốp người Nhật muốn cướp thứ gì đó từ tướng công của nàng, cũng chính là muốn cướp ngân lượng mà tướng công nàng giữ như giữ mạng?!

Một lúc sau, dường như bọn hắn cảm thấy không còn tin tức gì đáng thăm dò nữa, trả ngân lượng chạy lấy người, nàng cũng lặng lẽ thoát khỏi tay Khiên Dương Thù, vụng trộm rời khỏi khách điếm đi theo bọn hắn.

Nàng thật cẩn thận theo dấu hai người Nhật kia, cho đến khi bọn hắn bước vào một ngôi nhà nhỏ, nàng âm thầm để lại ký hiệu đánh dấu, rồi theo đường cũ từ từ quay về.

Nàng hoàn toàn không ngờ được, nam nhân bị nàng bỏ lại khách điếm tựa như phát điên, tức giận với mọi người; càng không ngờ trong tình thế nguy cấp này, nàng phát hiện ra mình có bệnh lạc đường!

Nói tóm lại chính là, dù khách điếm cách nàng chỉ một con phố, nàng. . . . . . cũng lạc đường.

※※※

Đáng chết! Không thấy người đâu! Không thấy người đâu!

Rõ ràng vừa nãy còn ở bên cạnh hắn, nhưng lúc hắn nhất thời sơ ý buông tay, lại bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu!

Đáng chết mà! Hắn thật không nên tin rằng nàng sẽ không bỏ trốn, ngây ngốc dẫn nàng ra cửa; hắn lại càng không nên nhất thời yếu đuối, không cảnh giác để nàng rời khỏi phạm vi mình có thể nhìn thấy.

Đáng ra lúc này nên gọi người chạy đi tìm, hắn lại không cách nào tỉnh táo suy tư cần phải làm thế nào mới tóm được tiểu nữ nhân chạy loạn trở về, tận tình đánh một trận lên cái mông nhỏ của nàng. . . . . . Một lát sau, đợi cho đến khi trời sụp tối, sắc mặt Khiên Dương Thù cũng giống như sắc trời, càng lúc càng đen.

"Khiên gia. . . . . . Bọn ta phải đóng cửa rồi. . . . . ." Bị đẩy lên trước làm vật hi sinh, tiểu nhị hắng giọng nói.

Hu hu. . . . . . Hắn vẫn còn trẻ, không muốn chết sớm như thế đâu! Sao chưởng quầy không tự đi mà nói?

"Đóng cửa?" Khiên Dương Thù lạnh mắt thoáng nhìn qua, không mang chút sát khí nào, thậm chí trên khuôn mặt còn trương nụ cười nhạt, chỉ là không biết tại sao, lời này lại khiến người nghe dựng tóc gáy. "Ai cho phép các ngươi đóng cửa hả?"

Hắn nhẹ nhàng thả chung trà trong tay xuống, tim của tiểu nhị thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Ta chưa đợi được người, các ngươi chưa được đóng cửa!"

"Dạ, dạ! Không đóng cửa! Không đóng cửa! Tùy ngài muốn ngồi bao lâu cũng không thành vấn đề." Tiểu nhị chạy trốn thật nhanh, nói xong liền vọt xa cách hắn ba thước.

Trời ơi! Sao hôm nay lại chọc trúng Sát tinh thế này? Chưởng quầy đứng một bên, ngón tay run run khẩy bàn tính.

"Chưởng quầy, rốt cuộc có cần dọn dẹp không?" Tiểu nhị lấy khăn lau, mệt mỏi hỏi.

Việc này Đại lão gia không thấy phiền, có thể không ngủ cả đêm, hắn làm tiểu nhị lại không có số tốt như thế, chạy bàn cả ngày mệt đến mức chân muốn gãy, chỉ hy vọng có thể lập tức thu dọn, dọn dẹp xong, quay về nằm trong chăn ấm khò khò ngủ ngon mới tốt!

"Dọn! Sao không dọn chứ? Trừ không thể đóng cửa ra, mọi thứ khác đều phải thu dọn lau rửa sạch sẽ." Chưởng quầy liếc mắt xem thường, thét to bảo mọi người nhanh tay nhanh chân một chút, rồi mới thở dài thật sâu.

Rốt cuộc. . . . . . Sát Tinh kia muốn chờ đến bao giờ. . . . . .

※※※

"Cô nương, đã trễ rồi, khách sạn sớm đã đóng cửa, e rằng người chờ ngươi cũng đã về rồi!" Ông lão điều khiển con la tận tình khuyên bảo nữ tử vẫn trương vẻ mặt cố chấp.

Nữ tử này chính là Mạc Hi Dung lạc đường cả ngày, nàng vẫn cứ kiên trì ý kiến của mình, phải về khách điếm mà buổi sáng nam nhân kia ngồi.

Một trong những nguyên nhân, đương nhiên là nàng hoàn toàn không rõ phương hướng ngôi nhà mới của Khiên gia, một nguyên nhân khác chính là. . . . . . Nàng cảm thấy nam nhân kia vẫn còn ở khách điếm chờ nàng.

Không thể nói rõ nguyên nhân, chỉ có thể nói là giác quan thứ sáu của nữ nhân!

Cho nên nàng phải trở về khách điếm sáng nay, mặc kệ ông lão khuyên bảo ra sao, nàng vẫn cứ cười cười không trả lời.

"Ơ? Thật kỳ lạ! Hiện đã là giờ Thìn, sao khách điếm vẫn còn đốt đèn nhỉ?" Khi đi đến cửa, ông lão kỳ dị nhìn khách điếm vẫn đèn đuốc sáng choang, cửa còn rộng mở, nghi hoặc thì thào.

Mạc Hi Dung nhìn thấy bảng hiệu quen thuộc, mà mình đi bộ tìm cả một ngày đường, dằn lại cơn đau ê buốt ở chân, tim trong lồng ngực không ngừng đánh trống reo hò, nàng vén váy chạy vào nơi đèn đuốc sáng choang kia.

Thịch! Thịch! Thịch! Tim nàng đập điên cuồng, như đang thúc giục nàng bước nhanh hơn.

Nàng bỗng rất muốn nhìn thấy hắn, nhớ đến tươi cười khi hắn trơn tru thuyết phục người, nhớ đến bộ dạng ung dung thong thả khi hắn xoay người bước đi, nhớ đến độ ấm nơi bàn tay hắn nắm, nhớ . . . . . .

Cuối cùng, khi nàng nghiêng ngã lảo đảo chạy vào khách điếm, lướt qua cái bàn đã thu dọn và một tiểu nhị lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng chạy tới chỗ ngồi ban sáng.

Lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, bước chân nàng dừng lại, mà hắn lại như một chậu than, lạnh lùng bốc hỏa cười nhìn lại nàng.

Nàng bỗng thực xác định tâm tình của bản thân lúc này, cũng biến nó thành lời nói và hành động thực tế ── nàng xông đến ôm chặt lấy hắn, nói không ngừng bên tai hắn: "Ta rất nhớ chàng! Rất nhớ chàng, rất nhớ chàng, rất nhớ chàng. . . . . ."

Ngay lúc đó, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, nàng liền đột nhiên thả lỏng tâm tình, giống như diễn kịch ngã vào lòng hắn, mất đi ý thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.