Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 50: Chương 50: Lý quý phi out




Lý quý phi cùng người ta lén lút trao nhận bị bắt gặp?

Đôi mắt Diêu Yến Yến chớp chớp, Lý quý phi chính là cô ả muốn chà đạp đóa kiều hoa* nhà nàng, sau đó bị nàng đạp cho một cú bay từ trên cầu nhỏ bay xuống.

// đóa kiều hoa nhà bả là hoàng đế bệ hạ á //

Nghĩ đến gương mặt kia của Lý quý phi, nàng bỗng nhiên rất muốn đi xem vụ náo nhiệt này một chút.

Vì thế nàng cho người nâng bộ liễn quay đầu, đi theo Ngô nữ quan hướng tới Từ Hòa cung của thái hậu mà đi.

Lúc này, ở bên ngoài từ hòa cung, một mảnh trang trọng, các cung nhân nơm nớp lo sợ mà đứng ngoài cung, cúi đầu thật thấp. Bộ liễn của Diêu Yến Yến vừa đến, lập tức có người mở cửa lớn Từ hòa cung, nghênh đón nàng vào. Ngô nữ quan đi đằng trước, mang theo Diêu Yến Yến vội vã đi về hướng chính điện Từ Hòa cung, dọc theo đường đi nhỏ giọng đem chuyện này nói tóm gọn lại một lần.

" Trong cung không có hoàng hậu, mấy năm nay, mọi việc trong hậu cung vẫn luôn là do thái hậu nương nương xử lý, những rốt cuộc thái hậu cũng đã lớn tuổi, tinh thần thường không tốt, rất nhiều chuyện cũng không quản tới. Hai ngày nay, tinh thần thái hậu nương nương trở nên tốt hơn, nghĩ rằng qua năm, cũng là đầu xuân, hậu cung nên tạo một bầu không khí mới, vì thế muốn chỉnh đốn hậu cung lại một phen, thừa dịp khi người còn chút sức lực, đem những loại đồ vật chướng khí mù mịt xấu xí trong hậu cung đều loại bỏ. Không nghĩ tới cứ tra như vậy liền tra tới chuyện này!"

Ngô nữ quan thở dài nói: " Lý quý phi không biết đã cùng người ngoài thư từ qua lại bao lâu, khi bị thái hậu điều tra tới, Lý quý phi đang đưa một tay nãi ra cho người bên ngoài, mà trong tay nải kia là quần áo, ngoại trừ một phong thư, còn có vài món phục trang của Lý quý phi."

Nói đến cái này, sắc mặt Ngô nữ quan liền không tốt, Lý quý phi này quả thật là không biết liêm sỉ, cho dù bệ hạ có không sủng hạnh nàng ta thì nàng ta vẫn là nữ nhân hậu cung, còn ngồi trên vị trí quý phi, càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, ai ngờ sẽ làm ra loại chuyện để người đời rèm pha như vậy! " Lúc ấy, thái hậu nhìn thấy bức thư cùng đống xiêm y kia, tức giận tới mức ngất xỉu. Khi nô tỳ đi thỉnh an quý phi nương nương, thái hậu vẫn còn nằm trên giường. Quý phi nương nương, người được bệ hạ ái mộ, nữ nhân trong hậu cung ngày thường không dám phạm đến người, chờ lát nữa đến tẩm cung của thái hậu, còn thỉnh người khuyên nhủ thái hậu nương nương một chút, đừng có để cho thái hậu tức giận sinh bệnh."

Diêu Yến Yến nghe Ngô nữ quan nói đến những chuyện này, ánh mắt lập lòe không ngừng, đồng thời đầu óc cũng xoẹt qua rất nhiều ý tưởng, càng nghĩ càng có chút hưng phấn, bộ dáng mười phần muốn xem náo nhiệt, không sợ phiền, nhìn rất thiếu đòn, đáng tiếc Ngô nữ quan cúi đầu nên không nhìn thấy, con tha thiết nhờ vả nàng khuyên nhủ thái hậu mấy câu.

Mà nghe thấy Ngô nữ quan nói như vậy, Diêu Yến Yến liền cố gắng chặn lại ý cười đã muốn nhếch lên ở khóe miệng, nghiêm túc gật đầu nói: " Nữ quan yên tâm, bổn cung nhất định sẽ khuyên nhủ thái hậu thật tốt!" Bổn cung nhất định phải xem thử xem hiện tại Lý quý phi có bộ dáng như thế nào.

Sau khi vào tẩm cung của thái hậu, Diêu Yến Yến nhìn lướt qua, liền thấy Lý quý phi đang quỳ trên mặt đất, miệng bị nhét một đoàn vải bố, trên người bị trói bằng dây thừng, bên cạnh còn có mấy cung nhân cường tráng đứng một bên trông chừng nàng.

Diêu Yến Yến cũng chỉ kịp liếc nhìn một cái, đã bị Ngô nữ quan thỉnh vào bên trong.

Vòng qua bình phong chạm rỗng gỗ tử đàn quan âm, Diêu Yến Yến liền nhìn thấy thái hậu sắc mặt tiều tụy đang dựa vào đầu giường, trên đầu quấn một cái khăn vải, vài thị nữ hầu hạ quỳ bên người bà.

Cố chiêu dung ngồi ở mép giường, bưng một chén thuốc cẩn thận đút cho thái hậu uống.

Diêu Yến Yến vừa thấy, còn tưởng rằng nàng đã trở về kiếp trước, rốt cuộc ở đời trước, mỗi lần thái hậu bị nàng và bệ hạ chọc giận, đều là dáng vẻ này. Nhưng mà ngay người không quá lâu, nàng liền phản ứng lại, tùy ý hành lễ một cái, động tác hành lễ chẳng những không tiêu chuẩn còn giống như là đang làm cho có.

Cũng may thái hậu hiện tại đang cực kỳ khó chịu mệt mỏi, ánh mắt cũng vẫn đục không ít, không phát hiện ra bộ dáng lấy lệ của Diêu Yến Yến, thấy nàng tới, vội vội vàng vàng vẫy tay gọi nàng tới gần.

Cố chiêu dung hành lễ với Diêu Yến Yến, buông chén thuốc thối lui đến một bên.

Thái hậu thấy Diêu Yến Yến lại, trong mắt liền lộ ra vài phần tức giận: " Lý quý phi này, làm ai gia tức chết! Ai gia vốn tưởng rằng nàng ta chỉ có chút vụng về, thật ra vẫn là một đứa trẻ tốt, không nghĩ tới nàng ta vậy mà dám làm ra loại việc không biết liêm sỉ bại hoại này, làm mất mặt mũi hoàng gia! Ai gia lúc trước phong nàng ta làm quý phi, là muốn nàng ta làm gương tốt cho hậu cung, để nàng ta khuyên nhủ bệ hạ trở thành một minh quân, không nghĩ tới... không nghĩ tới..."

Không nghĩ tới, ngay từ đầu người làm bà chán ghét là hồng nhan họa thủy cùng bệ hạ ở bên nhau, lại làm bệ hạ trở nên tốt hơn; người ngay từ đầu được bà ưu ái là Lý quý phi, thế nhưng lại làm ra việc không biết xấu hổ này! Quả thực là đánh vào mặt ai gia mà!

Thái hậu nương nương nghĩ đến chuyện lúc trước mình trông mặt mà bắt hình dong, không biết nhìn người, hiện tại hối hận đến tâm can đều đau.

" Còn tốt, còn tốt, bên cạnh gia gia vẫn còn hai đứa trẻ tốt là con và Cố chiêu dung."

Diêu Yến Yến vốn là tới nơi này xem náo nhiệt, giờ phút này lại bị thái hậu nắm lấy tay tâm tình, liền cảm thấy cả người đều không khỏe. Nhìn ánh mắt thái hậu tha thiết nhìn mình, Diêu Yến Yến thật sự muốn run lên, run thôi cũng đỡ đi còn nổi cả da gà. Đời trước nàng cùng thái hậu đấu đá lâu như vậy đời này thái hậu lại thành thật đối đãi với nàng như vậy, nàng thật sự có chút không quen.

Có lẽ là phát hiện ra Diêu Yến Yến thất thần, thái hậu hỏi: " Diêu phi, con làm sao vậy?"

Diêu Yến Yến lấy lại tinh thần, vội vàng nói: " Thái hậu, mới vừa rồi con có suy nghĩ, Lý quý phi mới vừa được phong phi không bao lâu đã bị cấm túc, mãi cho đến hiện tại cũng chưa thấy qua người ngoài kia, nàng có thể lén lút trao nhận với ai? Người này nhất định phải điều tra rõ."

Thái hậu nghe vậy, thoáng cái lấy lại tinh thần, lập tức gật đầu nói: " Đúng đúng đúng, phải điều tra cho rõ ràng. Bà lại nói: " Ai gia thật sự là tinh thần không tốt, việc thẩm vấn Lý phi này, liền giao lại cho con."

Diêu Yến Yến gật đầu nói: " Thái hậu yên tâm."

Sau khi nàng nói xong, rốt cuộc thái hậu cũng buông tay nàng, hướng về phía Cố chiêu dung: " Đỡ ai gia ra ngoài, ai gia cũng muốn ra ngoài, nhìn xem nàng ta còn có cái gì để nói!"

Diêu Yến Yến đứng bất động, nhìn thái hậu chậm rì rì ra ngoài, bà đã bệnh như vậy bước đi run run, còn cần phải có người đỡ, còn kiên trì phải ra ngoài xem náo nhiệt, thật sự làm nàng bội phục.

Nàng theo ở phía sau thái hậu cùng ra ngoài.

Lý quý phi vẫn đang quỳ trên mặt đất thấy thái hậu cùng Diêu Yến Yến ra tới, ánh mắt liền sáng lên, giãy dụa muốn xông tới bên người thái hậu.

Diêu Yến Yến đứng bên người thái hậu, thấy thế nàng vội nói: " Còn không mau đè nàng ta lại, nếu va phải thái hậu thì phải làm sao?" Nàng hôm nay trang điểm tỉ mỉ, bảo khí châu quang không thiếu món nào, trang phục toàn thân không ít hơn năm vạn lượng, nếu bị Lý quý phi làm hỏng thì ai đền cho nàng?

Nghe xong lời này, mấy cung nhân cường tráng kia vội vàng đem Lý quý phi gắt gao đè lại, mà ánh mắt thái hậu nhìn về phía Diêu Yến Yến lại càng thêm ôn hòa.

Đợi mọi người ngồi xuống rồi, Diêu Yến Yến cũng không cho người lấy mảnh vải ra khỏi miệng Lý quý phi, mà trước tiên xem xét chứng cứ được tìm ra đang đặt trên bàn.

Hai bộ áo lót, quần lót được làm riêng cho quý phi, còn có một phong thư. Diêu Yến Yến mở ra nhìn một chút, phát hiện ra Lý quý phi xưng hô với đối phương là biểu ca, thư cũng không dài, nói một chút về tình hình gần đây, cũng lộ ra một ít tin tức trong cung, cuối cùng còn nói là đồ vật đã được chuẩn bị tốt, hy vọng biểu ca chớ quên lời hứa hẹn.

Diêu Yến Yến nhìn chằm chằm bức thư trong chốc lát, lại khảy khảy hai bộ quần áo. Loại đồ vật tư mật này, thượng phục cục sau khi làm xong thường sẽ đánh dẫu, miễn cho sau này bị lẫn lộn.

Mà hai bộ Lý quý phi định đưa ra bên ngoài này, dấu hiệu đã bị hủy hơn phân nửa, nhìn không ra là quần áo của ai. Trong thư không có tên họ của người kia, Diêu Yến Yến rốt cuộc phải cho người lấy mảnh vải ra khỏi miệng Lý quý phi, hỏi: " Người cùng ngươi thư từ qua lại là ai?"

Lý quý phi lại không có trả lời mà giãy giụa hướng tới bên cạnh thái hậu hô: " Thái hậu, ta bị oan! Ta tuyệt đối không có tư thông với người khác, đến bây giờ ta vẫn là xử nữ! Không tin thì người có thể cho người tra xét."

Lời này, Lý quý phi đã nói rất nhiều lần từ lúc bị bắt tới bây giờ, thái hậu nghe được càng thêm phiền, lại cho người lấp miệng nàng ta lại, bà nhìn về phía Diêu Yến Yến nói: " Diêu phi, tùy con xử trí."

Diêu Yến Yến gật đầu xưng vâng, ngay sau đó, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Lý quý phi. Nàng cùng bệ hạ cực cực khổ khổ mà thanh trừ nội gian, vì tránh cho khi nói chuyện bị người khác nghe được, mỗi buổi tối khi thương lượng chuyện quốc gia đại sự đều trốn vào trong ổ chăn, bị ngột đến nỗi không thở được mới chui ra, kết quả thì sao? Lý quý phi này, luôn miệng nói ái mộ bệ hạ, thế nhưng gan to lớn mật lại để lộ tin tức trong cung ra ngoài, điều này rõ ràng là không thèm đem bệ hạ để vào mắt mà.

Diêu Yến Yến lần nữa cho người lấp kín miệng nàng ta, hỏi người khác: " Ai là người giúp nàng ta truyền tin ra bên ngoài?"

Ngô nữ quan nói: " Là một tiểu cung nữ," Sau đó liền cho người đem cung nữ kia lên.

Tiểu cung nữ này là người của thượng phục cục, bởi vì thường xuyên được đi theo nữ quan quản sự ra cung mua đồ, cho nên mới có cơ hội giao đồ cho người bên ngoài. Hiển nhiên nàng ta đã bị đánh qua, khi bị kéo vào đã bị sưng nửa bên mặt, vừa tiến vào đã không chờ nổi mà kêu oan, nói là bản thân vì bị Lý quý phi hiếp bức mới giao đồ cho người ngoài, nàng căn bản không biết những thứ bên trong tay nãi là gì.

Cung nhân áp giải nàng ta tiến vào là một ma ma hà khắc, thấy nàng ta dám ở trong Từ Hòa cung mà làm càn như vậy, liền giơ tay tát cho nàng ta một cái.

Diêu Yến Yến nhìn chằm chằm mặt của tiểu cung nữ này một lúc lâu, càng nhìn lại càng cảm thấy quen thuộc, không khỏi hỏi: " Ngươi tên là gì? "

Tiểu cung nữ kia không dám ngẩng đầu lên nhìn thằng vào quý phi, nhưng nghe thấy lời này lại cảm thấy mình còn có cơ hội, lập tức né tránh một cái tát kia của ma ma, vội vàng nói: " Thúy Bình, nô tì gọi là Thúy Bình!"

Thúy Bình! Diêu Yến Yến mở to hai mắt, vậy mà lại là nàng ta!

Nàng còn chưa có đi tìm nàng ta, thế mà nàng ta lại tự đưa bản thân tới trước mặt nàng, cái này gọi là gì nhỉ? Đám tiện nhân đều vội vàng tới dâng mặt cho nàng vã. Diêu Yến Yến nhớ tới đời trước bản thân có thể thoát được một kiếp, lại bị Thủy Bình khai ra, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng ta lập tức tràn đầy lửa giận, hung hăng nói: " Loại nô tài ăn cây táo rào cây sung, nên đánh cho mạnh vào! Các ngươi đem nửa khuôn mặt nàng ta đánh luôn cho bổn cung!"

Không lâu sau, Thúy bị bình đánh đến hai bên mặt trương phồng, phá lệ cân đối, bị người ta ném trên mặt đất, không khác gì cá chết, Diêu Yến Yến cuối cùng cũng giải trừ được buồn bực trong lòng, thoải mái uống một ngụm trà. Nói với Lý quý phi: " Ngươi nói ngươi không có tư thông với người khác, vì sao lại đưa xiêm y bên người cho người ngoài cung? Chẳng lẽ là tìm người may vá cho?" Thấy ánh mắt trốn tránh của Lý quý phi, nàng lại nói: " Lén lút đưa quần áo bên ngoài ra ngoài cung, vị trí quý phi này người ngồi không nổi, nếu chịu nói thật, cũng chỉ cần phải chịu khổ chút ít." Nói xem lại đánh mắt ý bảo nàng xem hậu quả của Thúy Bình mà làm.

Lý quý phi chẳng qua cũng chỉ là một thiếu nữ mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, ý chí cũng không quá kiên định, bị một phen cưỡng bức, đe dọa như vậy, không bao lâu liền khai ra.

Hóa ra người thư từ qua lại cùng với Lý quý phi là biểu ca của nàng ta, Triệu Xương, là người tham gia kỳ thi tuyển chọn hoàng gia hai năm trước, hiện tại chỉ là quan ngũ phẩm nho nhỏ, nhưng lúc trước, khi tham gia khoa cử đã được Chương tể tướng nhìn trúng thu làm môn sinh, tương lai nhất định sẽ thăng chức rất nhanh. Mà lý quý phi lại thường xuyên gửi thư về nhà, cũng không biết vì sao, thư nhà mà Lý quý phi thu được lại biến thành thư của Triệu Xương, hắn hứa giúp nàng đoạt được sủng ái từ bệ hạ, sai nàng ở trong cung vì hắn thám thính tin tức, đặc biệt là tìm hiểu thói quen cùng phương thức sinh hoạt của Diêu Yến Yến, mà nàng giúp Triệu Xương truyền tin tức, hắn cũng cho nàng chút vàng bạc để lung lạc nàng.

Phụ thân Lý quý phi làm quan cả đời, cũng chỉ là một tiểu quan lục phẩm, đương nhiên bạc của nàng cũng không có nhiều, phân lệ của Quý phi tuy rằng không ít, nhưng cũng không dư dả để nàng muốn mua cái này cái nọ, huống chi, lên làm quý phi, người hầu hạ trong cung cũng nhiều, đôi lúc muốn thưởng tiền bạc cho hạ nhân cũng không có nhiều, nàng ta lại không được bệ hạ sủng ái, không thể không bỏ ra chút tiền mua chuộc cung nhân tìm hiểu chút tin tức bên phía bệ hạ. Thường xuyên như vậy, tiền sẽ không đủ dùng, vì thế nàng liền vui vẻ tiếp nhận tiền bạc Triệu Xương gửi qua, làm nội ứng trong cung cho hắn.

Diêu Yến Yến vốn dĩ chỉ đến xem náo nhiệt, nghe đến chuyện này có liên quan đến môn sinh của Chương lão đầu, ánh mắt tức khắc cổ quái nói: " Hắn muốn ngươi tìm hiểu yêu thích của bổn cung làm gì? Còn kêu người đem quần áo của quý phi đưa cho hắn?"

Lý quý phi khóc ròng nói: " Ta cũng không biết, thái hậu, Diêu phi nương nương, cầu các người tin tưởng ta, những gì ta nói đều là thật, ta một lòng ái mộ bệ hạ, cùng Triệu Xương tuyệt đối không có nửa điểm tư tình."

Lý quý phi mới nói được tới đây, bên ngoài đã truyền tới thanh âm của thái giám, hóa ra là bệ hạ tới rồi.

Lý quý phi nhìn thấy bệ hạ từ bên ngoài tiến vào, trong mắt liền trào ra hi vọng, lập tức muốn tiến lên ôm lấy đùi bệ hạ khóc lóc kể lể.

Nhưng mà hoàng đế bệ hạ mấy ngày nay đều tập luyện để cao lớn, tốc độ phản ứng so với trước kia nhanh hơn rất nhiều, thấy một nữ nhân đang muốn bổ nhào về phía mình, hắn sợ tới mức nhảy dựng lên, vọt tới bên người ái phi, thuận tay nắm lấy một cái bình hoa bên cạnh làm bộ muốn đánh người, một bên che chở cho ái phi, kêu lên: " Hộ giá, hộ giá!"

Diêu Yến Yến:...

Lý quý phi nhìn những hành động này của bệ hạ mà phát ngốc, không chờ nàng phản ứng lại đã bị một đám cung nhân cường tráng kéo đi.

Thái hậu nương nương ngồi ở bên trên tức giận vô cùng, một bên vỗ tay vịn nói: " Vậy mà còn dám mạo phạm bệ hạ, người tới, mau vả miệng."

Vừa dứt lời, Lý quý phi cũng giống như Thúy Bình, bị đánh thành đầu heo.

Hoàng đế bệ hạ hỏi sao lại thế này, Diêu Yến Yến liền đem chuyện hôm nay nói hết cho bệ hạ nghe, đến khi nói đến chuyện của Triệu Xương, giọng nói của nàng càng hung tợn: " Bệ hạ, tên Triệu Xương kia không chỉ hỏi thăm sở thích của thiếp, mà còn để cho Lý quý phi đưa xiêm y bên người cho hắn, cho dù hắn và Lý quý phi không có tư tình, thì nhất định hắn chính là tên biến thái!"

Hoàng đế bệ hạ vừa nghe đến lại có loại người làm chuyện xấu xa như vậy, liền tức giận tới mức bốc khói, nhưng mà không chờ hắn lên tiếng, liền thấy ái phi bỗng nhiên nâng lên tay áo, lau lau khóe mắt, sau đó khóc sướt mướt mà vọt tới trước cây cột trong chính điện, làm bộ muốn đâm đầu lên cây cột, bộ dáng giống như hận không thể chết quách cho xong. Hoàng đế bệ hạ hoảng sợ, những người có mặt ở đây cũng hoảng sợ, vội vàng chạy qua ngăn cản. Diêu Yến Yến một đầu đâm qua, không đụng vào cây cột,ngược lại đập vào bộ ngực mềm mại của Ngô nữ quan.

Ách, không nghĩ tới Ngô nữ quan lại có ngực như vậy, nàng theo bản năng cọ cọ thêm một chút, sau đó rất nhanh hồi phục lại tinh thần, vội vàng lớn giọng, kêu khóc nói: " Bệ hạ, thần thiếp không muốn sống nữa!" Không chờ hoàng đế bệ hạ phản ứng lại, nàng lại nhao nhao nói thêm một đống nữa, làm cho người ta dù muốn đánh gãy lời nàng nói cũng không có cơ hội: " Thần thiếp không muốn sống! Triệu Xương kia chẳng qua cũng chỉ là một quan ngũ phẩm sao lại có lá gan thám thính việc trong cung đình, nhất định là chịu sai sử của Chương tể tướng, nhất định là trong buổi dạ yến đêm đó Chương tể tướng thấy được mỹ mạo của thần thiếp, muốn nhúng chàm thần thiếp cho nên mới phái người hỏi thăm sở thích của thần thiếp còn nói Lý quý phi đưa ra những cái kia! Thần thiếp chỉ cần tưởng tượng đến bản thân lại bị gian thần tặc tử mơ ước, thần thiếp liền không muốn sống nữa! Bệ hạ, người để thần thiếp chết đi thôi! Thần thiếp chỉ cần tưởng tượng đến Chương tể tướng không chừng bây giờ còn ôm đồ dùng của thần thiếp mà làm việc xấu xa, thần thiếp liền không còn mặt mũi nào sống tại hậu thế!" Nói xong lại muốn giãy dụa đẩy hết cung nhân trên người mình ra, xông thẳng hướng tới cây cột muốn đâm đầu.

Từ Hòa cung nháy mắt loạn thành một đoàn, âm thanh xông lên ngăn trở, liên tục khuyên bảo, cẩn thận không để bệ hạ bị ngã... Kêu loạn thành một mảnh, đến âm thanh thái hậu gọi cũng không ai nghe.

" Buồn cười! Buồn cười!" Thái hậu vỗ tay vịn, tức giận đến muốn xỉu, loại gièm pha như vậy, vốn dĩ bà muốn phong tỏa tin tức, không để cho người ngoài biết, lại không nghĩ đến sẽ nháo đến mức này.

Hoàng đế bệ hạ dùng sức lực toàn thân, rốt cuộc cũng ôm được ái phi, không để nàng tiếp tục đâm tới cây cột, nghe ái phi khóc lóc kể lể, hắn đau lòng đến nổi hít thở không thông, quát: " Người đâu! Mang kiếm tới! Trẫm phải ra ngoài chém chết lão thất phu kia!"

Bên hông bỗng nhiên bị ôm chặt, hoàng đế bệ hạ ngốc ngốc cúi đầu, liền thấy ái phi chớp chớp mắt nhìn hắn, ôm chặt lấy hắn khóc ròng: " Bệ hạ không cần đi, không cần đi, Chương tể tướng quyền thế ngập trời, nếu người giết lão, sẽ bị vây cánh của lão trả thù!" Nàng khóc sướt mướt, vô cùng ủy khuất nói: " Thần thiếp thấy, chuyện này cứ vậy mà bỏ qua đi!"

Hoàng đế bệ hạ còn chưa có mở miệng phản đối, liền nghe thấy thái hậu lão nhân gia vị tay ghế, phẫn nộ nói: " Bỏ qua! Hoàng thất chúng ta còn chưa từng bị khi dễ tới mức này! Họ Chương kia, thật sự là khi dễ hoàng thất chúng ta không có người sao!" Bị Diêu Yến Yến nháo một phen như vậy thái hậu đối với chuyện Chương tể tướng mơ ước sắc đẹp của con dâu tuyệt đối không chút nghi ngờ.

Nhất thời vừa hận lại vừa hối, hận bản thân bà mấy năm nay không có đốc thúc bộ hạ cố gắng, làm quyền binh trong triều đều rơi vào tay gian thần, hiện giờ gian thần lại dám can đảm mơ ước đến hậu cung phi tần, quả thực là khi dễ trên đầu hoàng đế mà, hiện tại lão ta dám làm ra loại chuyện này, không chừng về sau còn muốn soán quyền đoạt vị!

Thái hậu nương nương càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng nóng lòng, lập tức nói với bệ hạ: " Bệ hạ, ngươi mau mau, mau mau cho người bắt tên Triệu Xương kia lại, ai gia lần này quyết liều mạng, cũng không cần thể diện của hoàng thất, cũng không thể để lão súc sinh họ Chương kia đắc ý!"

Diêu Yến Yến khóc sướt mướt mà dựa vào trong lòng bệ hạ, nghe thấy thái hậu nói với nàng: " Diêu phi chớ sợ, ai gia cùng bệ hạ đều tin tưởng con, tuyệt đối không để cho con phải chịu ủy khuất!"

Chương tể tướng vẫn đang ngồi ở trong nhà, không nghĩ tới một đội quân Vũ Lâm Quân bỗng nhiên vọt vào phủ, ngay sau đó, môn sinh của hắn đã bị Vũ Lâm Quân bắt đi....

// tui xin phép được bay màu tới sau 6/6 để thi nhé mọi người, hẹn gặp lại kkkk //

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.