Yêu Phải Thùng Dấm Chua

Chương 9: Chương 9: Xem mắt thất bại




Thứ gì đó từ trong lòng thoát ra không thể che giấu nổi, môi Trương Trác vô tình chạm vào trán Đỗ Trạch, cảm xúc khi môi lướt qua khiến lòng hắn run rẩy, ba chữ ‘yêu đồng tính’ xuất hiện trong đầu hắn. Trương Trác bình tĩnh ôm người vào lòng, đè nén ý muốn hôn Đỗ Trạch xuống.

Những ngày tháng bồng bột tuổi trẻ đó, Trương Trác không đếm nổi đã bao nhiêu lần mình từng xúc động như vậy, vậy mà giờ đây Đỗ Trạch còn muốn đi xem mắt.

Người ngồi cạnh vừa ăn bánh bao vừa cười khẽ, trong xe toàn là mùi bánh bao, Trương Trác hít một hơi nhấn nút hạ kính xe xuống một chút. Đỗ Trạch cắm cúi ăn, lại cảm thấy có gió mát. “Trương Trác, cám ơn cậu.”

“Ừm.” Trương Trác lạnh nhạt đáp lại.

Đỗ Trạch cố xua bầu không khí ngột ngạt, soi gương nhìn kiểu tóc mới, anh cảm thấy không quen chút nào. “Trương Trác, có phải bây giờ tớ xấu lắm không?”

Trương Trác nói: “Vẫn ổn.” Nhìn nhẹ nhàng khoan khoái ra dáng đàn ông lắm, nhưng tạm thời hắn không muốn khen Đỗ Trạch.

Đỗ Trạch ăn miếng bánh bao cuối cùng, tiện thể nói: “Hôm nay Tết mà cậu vẫn đi làm sao?”

“Công ty có việc.”

Đỗ Trạch không hỏi nhiều, đợi tới nơi, lúc xuống xe nghe thấy Trương Trác nhận điện thoại.

“Không sao? Ừm, được, biết rồi.”

Nhìn cửa nhà hàng, Đỗ Trạch rối bời, đi xem mắt còn run hơn cả đi phỏng vấn, anh xoay người về phía Trương Trác. “Cậu không có việc gì nữa đúng không?”

Trương Trác hơi mất tự nhiên, sau đó gật đầu: “Không cần đi nữa.”

Tự dưng hắn lại phải làm tài xế chở mình, ngại quá đi.

“Cậu đi cùng tớ nha, tiện thể cho tớ ý kiến luôn.”

Trương Trác châm chọc: “Lớn vậy còn sợ phụ nữ!”

Đỗ Trạch đỏ mặt, cúi đầu nói: “Hồi hộp á.”

Trương Trác hít một hơi, hắn thật sự không thể chống lại giọng địa phương của Đỗ Trạch. Đỗ Trạch đứng ngoài xe cảm thấy hối hận vì lời lẽ thiếu suy nghĩ của mình, vừa định nói thêm mấy câu thì thấy Trương Trác xuống xe, sửa lại khăn quàng màu xanh đen trên cổ rồi đi về phía mình, vuốt cằm nói: “Đi thôi.”

Lúc này Đỗ Trạch mới lấy lại tinh thần, cảm thấy biết ơn hắn mà nhỏ giọng nói “Cám ơn.”

Nhà hàng này do Thẩm Thục Vân đặt chỗ, yên tĩnh thanh nhã, Đỗ Trạch vừa bước vào đã bại dưới tay mẹ Đỗ. Bầu không khí trong nhà hàng rất tốt, một cô gái tóc dài mặc áo choàng ngồi ở bàn cạnh cửa sổ trên lầu hai, gương mặt nghiêng nên không nhìn rõ lắm, nhưng nhìn khí chất thì có vẻ rất giỏi giang.

Trương Trác không muốn đi cùng anh qua bên đó nên gọi nhân viên xếp cho một bàn gần đó ngồi ăn cơm, đẩy Đỗ Trạch bước về phía trước. “Mau đi đi.”

Đỗ Trạch chuẩn bị một hồi rồi mới đi tới cười nói: “Xin chào, chị Tống Quyên đúng không?”

Cô gái tên Tống Quyển ngẩng đầu nhìn Đỗ Trạch, cười nói: “Đúng, là tôi.”

Mắt Đỗ Trạch nhìn những móng tay sạch sẽ của Tống Quyên một lát, tai nóng lên, nói: “Xin lỗi đã để chị đợi lâu như vậy.”

“Không sao, tôi có thói quen đến trước 10 phút thôi.” Tống Quyên chỉ đồng hồ treo tường, thời gian vừa đúng 11 giờ. “Cậu đến rất đúng giờ.”

Đỗ Trạch nói: “Chị Tống, so với… so với hình chụp thì đẹp hơn rất nhiều.”

Tống Quyên mỉm cười, mắt theo đường nhìn của Đỗ Trạch nhìn người đàn ông ở bàn bên kia, cô cười uống một ngụm cafe. “Cậu cũng đáng yêu hơn so với ảnh chụp.”

Bị cô gái khen đáng yêu, căn cứ vào những chuyện đã xảy ra thời đại học, tâm trạng thấp thỏm của thiếu niên mới lớn Đỗ Trạch mới không chộn rộn nữa; câu này tám chín mươi phần trăm có nghĩa là chị ấy không có hứng với mình.

Quả nhiên, Tống Quyên sành sỏi mở miệng: “Tôi không để ý tuổi tác hơn kém, tôi muốn hỏi cậu vài việc, được chứ?”

“Chị cứ nói.”

“Lương của cậu thế nào? Cậu có nghĩ rằng sau này mình sẽ có cơ hội thăng chức không?”

Đỗ Trạch ngồi ngay ngắn, thành thật nói: “Tiền lương đang là một vạn bảy, thỉnh thoảng sẽ nhận làm việc ngoài giờ, tổng cộng khoảng hơn hai vạn, cơ hội thăng chức nhất định sẽ có.” Một năm anh kiếm được khoảng ba mươi vạn, còn thu nhập của Tống Quyên thì gấp mấy lần của anh.

“Bình thường cậu có sở thích gì khác không?”

“Xem phim, hoặc là đi du lịch, có khi ở nhà vẽ tranh, tôi thích trồng cây cỏ hoa lá nọ kia nữa.”

Tống Quyên giả vờ vô ý hỏi: “Nhà cậu đang ở là mẹ mua cho nhỉ.”

“Ừm, mẹ tôi mua từ lâu rồi, nhà cũng rộng rãi, được trang trí theo sở thích của tôi. Phần lớn là do tôi thiết kế, tôi rất thích, nếu mà được thì tôi muốn biến nó thành nơi tân hôn.”

Tống Quyên nói: “Nếu tôi không thích thì sao?”

Đỗ Trạch đỏ mặt: “Vậy có thể sửa lại.”

“Người giới thiệu cậu nói cậu rất thật thà cũng không có sở thích xấu nào, hình như cậu còn rất nghe lời mẹ.”

“Ừm, mẹ là mẹ ruột, sẽ luôn đối xử tốt với tôi, sẽ không hại tôi.”

“Vậy nếu bà ấy sai thì cậu còn nghe theo bà không?”

Không hiểu sao Đỗ Trạch lại nghĩ tới chuyện trước kia của Trương Trác, anh đã cố hết sức, lúc ấy ồn ào lắm, Thẩm Chi Ngang nghe tin liền bay từ Đài Loan sang thăm cháu trai. Mẹ Đỗ làm sai, tất nhiên anh sẽ không mù quáng nghe theo.

“Nếu sai, tôi sẽ giải thích cho mẹ hiểu, không phải mọi chuyện đều nghe theo mẹ.”

“Thật khéo, tôi cũng rất thích căn nhà mình đang ở, tôi muốn dùng nó làm phòng tân hôn.”

Đỗ Trạch nhìn Tống Quyên.

“Cậu nói lắp, nói năng không lưu loát nên nói rất chậm, đây không phải vấn đề lớn lao. Tôi đã nghe nhiều chuyện về cậu, thành tích cao nhưng trước đây không học y theo ý của ba mẹ. Tôi không kỳ thị cậu, mà do khoảng cách giữa hai ta quá lớn, nhịp sống của tôi rất nhanh nhưng tôi nhận ra cậu rất thích sống yên sống chậm như bây giờ. Ông nội của cậu là Thẩm Chi Ngang, bà dì họ thuộc tầng lớp giàu có, năng lực của ba mẹ cũng không thấp, người bạn trai như cậu tôi với không tới. Nếu chúng ta ở cạnh nhau có thể sẽ có rất nhiều cái không thích ứng được.”

Đỗ Trạch lắc đầu: “Là do tôi với không tới chị Tống.”

Tống Quyên cười nhẹ, im lặng tỏ vẻ đồng ý.

“Nhưng gặp nhau tức là có duyên, có thể làm bạn bè của nhau.” Cô giơ tay với Đỗ Trạch, lần đầu tiên bắt tay con gái nên Đỗ Trạch hơi bối rối, nhưng vẫn bình tĩnh cười nói: “Hôm nay làm phiền chị rồi.”

“Không sao. Người bên kia đến cùng cậu hả? Là bạn bè sao?”

Vì đã xác định hai người sẽ không tiến tới, nên Đỗ Trạch cảm thấy rất thoải mái, anh nhìn Trương Trác đang ngồi ăn bên kia rồi quay đầu lại. “Là bạn đại học của tôi, hôm nay đi cùng nhau.”

Tống Quyên nói: “Cậu đi xem mắt chứ có phải cậu ta đâu.” Nhìn người đàn ông trước mặt một lúc, cô có thể thấy được Đỗ Trạch đang bối rối, tính hay ngại ngùng lại ít nói, quen người như vậy thật ra rất thoải mái. Bởi vì Đỗ Trạch không mưu mô cũng không có một đám họ hàng nhiều chuyện, với lại gia đình giàu có, không bị áp lực tài chính. Không có áp lực về tài chính thì mọi thứ sẽ trở nên rất nhẹ nhàng, nhưng đây không phải tình yêu mà cô muốn, nói khó nghe chính là cô không muốn yêu một tên nhóc to xác có lớn không có khôn.

Đương nhiên, Đỗ Trạch có phải đứa trẻ to xác hay không thì không ai nói với cô hết, mà cô cũng không nhỏ nhen tới mức đi tìm đáp án làm gì.

Theo tính toán của mẹ Đỗ, hai người gặp mặt nói chuyện rồi sẽ cùng ăn cơm. Rốt cuộc, Tống Quyên nói được vài câu, ngồi không quá 20 phút đã giải quyết xong buổi xem mắt. Đừng nói tới ăn cơm, ngay cả những câu muốn nói Đỗ Trạch cũng chưa nói ra được, Tống Quyên tự gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền.

Ai đời đàn ông con trai lại để phụ nữ tính tiền bao giờ, Đỗ Trạch cùng lúc đặt thẻ lên bàn.

“Dùng của tôi đi, coi như tích thêm điểm hội viên.”

Đỗ Trạch nghe mà sửng sốt. Một mùi thơm nhàn nhạt thoảng qua, anh mau chóng đứng lên tiễn người kia. Nhưng Tống Quyên không đi ra mà bước về phía bàn Trương Trác ngồi.

“Cậu Trương, lúc trước thấy cậu trên tạp chí, vậy mà giờ được gặp người thật. Xin chào, tôi là Tống Quyên.”

Trương Trác liếc mắt thấy Đỗ Trạch đang cúi đầu ủ rũ phía sau Tống Quyên, cười cười: “Xin chào, rất vui được làm quen.”

Hai người chào hỏi qua loa vài câu, sau khi Tống Quyên đi, Đỗ Trạch chán chường ngồi xuống ghế, gãi kiểu tóc vừa cắt hôm nay. “Tớ nói rồi mà, người ta không để ý tới tớ đâu.”

Trương Trác cười khẽ, giơ tay gọi nhân viên phục vụ. “Làm cho cậu ấy món bít tết nổi tiếng của nhà hàng, chín mười phần.”

Đỗ Trạch do dự nhìn Trương Trác một lúc. “Đáng lẽ cậu nên cách xa tớ ra, không so sánh sẽ không tổn thương.” Nhìn xem, Tống Quyên cười tự nhiên với Trương Trác như vậy, mà cười với mình thì rất khách sáo.

Tâm trạng của Trương Trác hôm nay không tệ, cười nhạt nói: “Vậy mà cậu cũng trách tôi được hả?”

Nghĩ lại cũng đúng, tại anh bảo hắn tới đây ngồi, muốn trách cũng phải là trách anh tự gây phiền phức cho mình. Vì thế miệng Đỗ Trạch nhếch lên định nói lại cụp xuống, tới khi tảng bít tết được mang lên, anh bắt đầu im lặng cắt thành từng miếng, mắt gườm gườm như nhìn kẻ thù. Trương Trác thấy anh cắt tảng thịt bò nát như chó gặm bèn lấy qua cắt thành từng miếng vừa ăn rồi đẩy lại trước mặt anh. “Chẳng phải cậu cũng không định quen chị ta sao?”

Đỗ Trạch tức giận, mãi mới nói được một câu. “Tớ không cần sĩ diện sao?”



Tác giả bày tỏ suy nghĩ:

Hôm nay có chương mới. Hôm qua chạy tới Thượng Hải tính về rồi post, ai dè mua nhầm vé xe nên bị trễ giờ ORZ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.