Yêu Nhau Sáu Năm, Bạn Trai Cũ Hỏi Tôi Là Ai Còn Kéo Đen Tôi

Chương 5: Chương 5: Tuyệt giao 5




Nghe được thanh âm, đoàn người đứng quanh quầy tiếp tân đồng loạt quay đầu. Đợi đến lúc nhìn thấy người tới, sắc mặt Hàn Mục Sở cùng Tần Lộc lập tức thay đổi.

Nhân viên nam tươi cười, giới thiệu: “Vị này chính là tiểu công tử của chúng tôi, Tiêu Nhiên – Tiêu tổng giám đốc.” Giới thiệu xong, y lại quay đầu nói với Tiêu Nhiên, “Mấy vị này là khách trong phòng Thanh Lam Giản, tới hỏi chuyện thanh toán.”

Tiêu Nhiên nghe vậy hơi mỉm cười, nói: “Tôi cùng Mục Sở học trưởng là bạn học cũ, bữa cơm hôm nay coi như là tôi mời mọi người, không cần quá để ý.”

Lưu Khải nghiêng đầu, trộm liếc Hàn Mục Sở một cái, cười nói: “Vậy thật đúng là ngượng ngùng. Bất quá, Mục Sở có bạn ở đây mà lại chẳng nói tiếng nào, kiểu gì cũng phải tới uống một chén mới đúng.”

Tiêu Nhiên nói: “Các vị đều là bạn của Mục Sở học trưởng, tự nhiên cũng là bạn của tôi, không cần khách khí như vậy.”

Lưu Khải ha ha cười, vỗ vỗ Hàn Mục Sở, “Vậy huynh đệ chúng tôi đúng là được nhờ phúc của cậu rồi. Sau này nhớ mời tiểu công tử bữa cơm cảm ơn.”

Hàn Mục Sở nhếch miệng nhìn thoáng qua Tiêu Nhiên, đối phương nhận thấy ánh mắt hắn, cũng ngọt ngào cười lại.

Hàn Mục Sở thu lại ánh mắt, nói với Lưu Khải: “Tôi biết rồi.”

Lưu Khải thấy mọi việc đã được giải quyết, tiếp theo cũng không cần đến mình nữa, liền xoay người chào các bạn học khác, để mọi người giải tán.

Tiêu Nhiên còn muốn nói vài lời với Hàn Mục Sở, trộm nhìn Tần Lộc bên cạnh hắn, cuối cùng vẫn do dự nói: “Mục Sở học trưởng, em còn có chút việc bận, đi trước. Nếu các anh cần xe thì cứ nói với nhân viên là được.”

Hàn Mục Sở gật đầu, thản nhiên nói: “Cảm ơn.”

Sau đó, hắn liền nắm tay Tần Lộc kéo ra ngoài.

Tần Lộc trong lòng còn đang khó chịu, bị hắn nắm thì càng khó chịu, giãy giụa mấy lần lại giãy không ra. Đợi tới lúc bọn họ ra khỏi cửa, cậu rốt cuộc chịu không nổi mà hất mạnh tay hắn, trừng mắt một cái mới mơ mơ hồ hồ đi về một hướng.

Hàn Mục Sở quen cậu đã gần hai mươi năm, lại yêu nhau sáu năm, đối với tính tình của cậu đã rõ như lòng bàn tay. Vì vậy hắn không nói gì, chỉ theo sát phía sau.

Mặc dù đầu Tần Lộc có chút choáng nhưng thần trí vẫn thanh tỉnh. Cậu thoáng nhìn thấy Hàn Mục Sở vẫn đi theo mình thì trong lòng rất đắc ý, nhưng biểu tình đầy vẻ ghét bỏ.

Hai người cứ như vậy, một trước một sau tới ngã rẽ, Tần Lộc bỗng nhiên quay đầu nói: “Anh đừng đi theo tôi nữa, tôi đi bên này.”

Hai tay Hàn Mục Sở nhét trong túi quần, thấy cậu chịu nói chuyện với mình thì vui vẻ cười, nhướng mày nói: “Thật trùng hợp, anh cũng đi bên này.”

Tần Lộc theo bản năng nhìn phương hướng hắn chỉ, nghẹn một chút, sau đó không xác định hỏi: “Anh chắc chắn?”

Hàn Mục sở nhìn cũng không thèm nhìn, hai mắt chỉ chú mục vào Tần Lộc: “Ừ, anh chắc chắn.”

Tần Lộc cong cong khóe miệng, muốn chỉnh hắn nên nhường đường, nói: “Tốt, vậy anh đi phía trước.”

Hàn Mục sở cũng không khách khí, hào phóng đi lên trước.

Trong lòng Tần Lộc tràn đầy nghi hoặc, luôn cảm thấy tên này đang đùa mình. Cậu nhớ rõ, năm đó lúc còn đi học, cậu chuyển nhà tới hướng trái ngược nhà Hàn Mục sở, nhưng tên kia sau khi tan học vẫn đi theo mình. Cậu bảo hắn đừng có đi theo nữa, nhưng hắn lại nói hắn có việc phải đi bên đó chứ không phải đi theo.

Tần Lộc lúc ấy còn ngu ngốc cho là thật nên để hắn đi cùng. Ai ngờ, ngay khi hai người tới một một hẻm nhỏ không người, tên khốn ấy liền trực tiếp kéo cậu vào hôn. Cậu bị dọa đến mức từ đó không dám đi qua nơi đó nữa, cũng tránh mặt Hàn Mục Sở một thời gian dài. Thẳng tới nửa tháng sau, Hàn Mục Sở bị ép mà tỏ tình với cậu.

Đương nhiên, lần tỏ tình ấy cũng dọa Tần Lộc bỏ chạy.

Nghĩ tới chuyện trước kia, Tần Lộc không tự chủ nở một nụ cười ấm áp, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng phía trước, nụ cười bỗng trở nên chua xót.

Cùng một kịch bản, cùng một người, xa cách nhiều năm như vậy, lại đã sớm vật đổi sao dời.

Cậu yên lặng thở dài, bước chân không tự giác mà bước nhanh hơn, kéo gần khoảng cách của hai nguời.

Vốn Tần Lộc đi theo sau Hàn Mục Sở chỉ là vì muốn nhìn hắn mất mặt, nhưng cậu trăm triệu lần không ngờ tới, Hàn Mục Sở vậy mà thực sự rẽ trái rẽ phải, đưa cậu tới thẳng chung cư nhà mình.

Mắt thấy Hàn Mục Sở đi vào chung cư ấn thang máy, Tần Lộc mới hốt hoảng, xông lên kéo người lại.

Hàn Mục Sở trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, có chút nghi hoặc nhìn cậu: “Làm sao vậy?”

Tần Lộc “khụ” một tiếng, dời tầm mắt, nói: “Anh đừng đi lên, đưa đến đây là được rồi.”

Hàn Mục Sở thấy bộ dáng cậu rất buồn cười, hắn gục đầu xuống, tầm mắt dừng ở cánh tay Tần Lộc đang níu lấy, tạm ngừng một lát mới nói: “Không được.”

Nói xong, lại ấn nút thang máy.

Tần Lộc thực sự không muốn để hắn đi lên, nhưng cậu biết hắn sẽ không nghe mình. Cậu nhìn chằm chằm con số trên thang máy chậm rãi thay đổi, đến số thứ 3 thì nhịn không được: “Tôi… đột nhiên không muốn về, vừa rồi uống không đủ, tôi muốn đi uống rượu.”

Hàn Mục Sở mặc kệ cậu, thấy cửa mở ra, lập tức xoay người, khiêng người lên vai vác vào thang máy.

“Cái đệch! Họ Hàn! Anh con mẹ nó thả lão tử xuống!” Tần Lộc đá chân, không ngừng giãy giụa, nhưng Hàn Mục Sở khiêng người đã sớm khiêng ra kinh nghiệm, căn bản chẳng để tâm tới sự giãy giụa của cậu.

Cửa thang máy đóng lại, nháy mắt đã tới tầng nhà Tần Lộc.

Tần Lộc ghé vào lưng hắn, nhìn hắn khiêng mình ra khỏi thang máy, tiến thẳng tới cửa nhà mình mà trong lòng gấp muốn chết. Cậu hết đá, lại đánh, dưới tình thế cấp bách liền há mồm cắn.

Hàn Mục Sở bị cậu cắn đau nhưng bước chân không dừng lại, vất vả đi đến cửa nhà Tần Lộc. Hắn cố ý bước chậm lại, duỗi tay đánh vào mông cậu một cái, sau đó tiếp tục đi về phía trước, dừng ở nhà cách vách.

“Này, anh đi đâu đấy? Ở bên này!” Tần Lộc đấm đấm lưng hắn, nhắc nhở.

Hàn Mục Sở không để ý tới cậu, rút chìa khóa ra mở cửa.

Khiến Tần Lộc kinh ngạc chính là, Hàn Mục Sở thực sự có thể dùng chìa khóa mở cửa.

Nhìn bố cục trong nhà tương tự với nhà mình, Tần Lộc đang ghé trên lưng Hàn Mục Sở hoàn toàn ngây dại.

Hàn Mục Sở tùy tiện đóng cửa lại. Hắn đem người nào đó thả lên sô pha rồi chống tay, vây người vào lòng, thâm tình nhìn cậu.

Cả người Tần Lộc dán sát vào sô pha, bị bắt đối diện với Hàn Mục Sở, sau một lát mới giật giật môi, hỏi: “Nơi này…”

Hàn Mục Sở nhìn chằm chằm đôi môi đang mấp máy, không đợi cậu nói xong đã cúi người hôn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.