Yêu Nghiệt Xâm Nhập

Chương 26: Chương 26: Nghĩ cũng đừng nghĩ!




“Bà nội, bà nhanh chút nói cho con biết những chuyện trước đây của Lục Cẩm đi.” Trong tay cô cầm khoai lang nóng, tựa vào bên cạnh bà nội ngồi xuống, vẻ mặt chờ mong nhìn bà nội.

“Không kiên nhẫn, đứa nhỏ này đừng có gấp, bà nội đáp ứng với con thì nhất định sẽ nói cho con,” bà nội cười cười, sau đó lấy khoai lang trong tay cô dùng khăn tay bao lại rồi đưa cho cô, “Như vậy ăn sẽ không làm nóng tay con.”

“Hắc hắc.” Cô nhẹ nhàng cắn một ngụm khoai lang rất nóng, nhìn vào bên trong thấy màu tím ở giữa, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đã lâu cô chưa ăn khoai tím.

“Con biết không? A Cẩm cũng rất thích ăn cái này.” Bà nội mang vẻ mặt mỉm cười nhìn cô, nói với cô: “Đương nhiên là sau này nó mới thích.”

“Hả? Sau này mới thích?” Cô nghi hoặc nhìn bà nội, không rõ ý sau của câu hỏi kia.

Nhưng bà nội cũng không giải thích nhiều, ánh mắt nhìn về phía trước, tiếp tục nói: “Trước đây A Cẩm chính là một đứa trẻ ngoan, nhưng có đôi khi tính tình cũng thực ngang tàng, bà vốn tưởng rằng nó sẽ giống như anh trai nó, cả đời không kết hôn, nhưng may mắn nó tìm được con.”

“Đợi chút, anh trai?!” Vẻ mặt cô kinh ngạc nhìn bà nội, yêu nghiệt như thế nào còn có anh trai, hắn cũng chưa từng nói với cô, tuy rằng cô cũng chưa từng hỏi về gia đình hắn

“Ừ? A Cẩm không có nói với con sao?” Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của cô, bà nội cũng mang vẻ mặt khó hiểu.

“Đúng vậy.” Cô gật đầu.

“Ha ha, bà đây cũng không nói, có một số việc chờ nó nói cho con đi.” Bà nội bỗng nhiên quay đầu nói.

“…” Bà cố nội, không ngờ bà lại như vậy, cô trong lòng bất đắc dĩ

“Ai, kỳ thật trong vài năm đầu đó A Cẩm thực khổ,” nói đến đây, bà nội tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói: “Con gặp qua bộ dáng hắn ngủ đi?”

“Con…” Cô vừa định nói vâng, nhưng nghĩ nghĩ hình như mỗi lần đều không có thấy qua, bởi vì mỗi lần cùng yêu nghiệt lên giường đều làm cái kia cái kia, sau đó hắn đều rời giường sớm hơn cô, “Con không có nhớ rõ, bộ dáng anh ấy ngủ có gì kỳ quái sao?”

“Bà không nói cho con.” Bà nội lại dừng đề tài vừa chuyển.

“Con…” Khóe miệng cô nhẹ nhàng co lại, nhìn bà nội hỏi: “Vậy bà nội có thể nói cho con biết cái gì?”

“À… Này…” Bà nội nhíu mày suy nghĩ, sau đó cười với cô: “Hình như rất ít.”

“…” Được rồi, Cô yên lặng ăn khoai tím của cô thì tốt hơn.

“Vũ Vũ, trước kia khi xí nghiệp A Cẩm thành lập chưa trở thành một trong năm tập đoàn đứng đầu thế giới, thời gian ngủ của nó đều chỉ có ba giờ.” Bà nội bắt tay vào nhẹ nhàng bắt tay vào lột làm khoai tím, chậm rãi nói.

“Ba… Ba giờ?!” Cô có chút không thể tin nhìn bà nội, làm sao có thể?! Ách… Nhưng mà hình như cũng có thể, bằng không mỗi lần yêu nghiệt XXOO cô xong tinh lực sẽ không dư thừa như vậy.

“Ừ, hơn nữa khi nó muốn thành lập xí nghiệp, ông nó liền nói với nó, ông ấy sẽ không giúp nó chuyện gì, bao gồm tài chính,” Bà nội cắn một ngụm khoai tím, quay đầu nhìn cô nói: “Lúc ấy A Cẩm cũng thập phần kiên định với lời nói của ông nó, nó cũng không cần bất kỳ kẻ nào giúp, nó nói một mình nó cũng có thể làm xí nghiệp này phát triển tốt.”

Cô ngồi bên cạnh bà nội, lẳng lặng nghe.

“Lúc trước bà cũng rất ngạc nhiên, vì sao trước đây A Cẩm tin tưởng là nó có thể làm xí nghiệp phát triển tốt như vậy?” Bà nội nói đến đây, mĩm cười với cô, nói: “A Cẩm nói, bởi vì trong lòng nó đã có một bảo vật cần bảo vệ, nó vẫn nói với chính mình, nhất định phải trở nên lớn mạnh, bằng không chờ đến lúc bảo vật trưởng thành khỏe mạnh, nó sẽ không đủ mạnh để bảo hộ”

Nói đến này, bà nội bỗng nhiên bắt lấy tay cô, nói với cô: “Vũ Vũ, con chính là bảo vật của nó.”

“Con biết.” Cô nhẹ nhàng nói, tuy rằng cô không có trí nhớ trước kia, nhưng là cô không phải đứa ngốc, cái gì cũng không biết. Nói cách khác cô cũng sẽ không tùy ý để yêu nghiệt dính vào trên người cô!

“Không, con còn chưa biết hết,” Bà nội nhìn ánh mắt của cô, chậm rãi nói: “Bằng không bà cũng sẽ không cảm thấy trong mắt con thoáng hiện lên tia nghi hoặc.”

“Ách…” Bị bà nội nói trúng tim đen, cô có chút xấu hổ gãi gãi đầu, “Kỳ thật con đối với Lục Cẩm còn ít nhiều không biết, bởi vì dù sao anh ấy cũng là… À… Chính là giống như đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của con vậy, có chút…”

“Bà đã nói rồi, A Cẩm đứa nhỏ này quá mau.” Bà nội hé miệng cười.

“Hì hì.” Cô đem ngụm khoai cuối cùng nhét vào miệng, sau đó tiếp tục đưa tay lấy khoai tím đang nướng ở bên trong lừa.

“Vù vù… Nóng quá nóng quá…” Nhưng tay vừa đụng đến khoai liền lập tức thu lại, cô lập tức thổi thổi tay của mình.

“Xem con đứa nhỏ này, chỉ một lòng muốn lấy,” Bà nội cười gỏ nhẹ trán cô một cái, sau đó dùng giấy bao một củ khoai tím đưa cho cô, “Này, cho con.”

“Hắc hắc, cám ơn bà nội.” Cô tiếp nhận khoai, sau đó thật cẩn thận lột vỏ.

“Vũ Vũ, con có thích Tằm cưng hay không?” Bà nội lại đâm đũa sắt vào một củ khoai tím, sau đó đặt lên nướng.

“Tằm cưng?!” Cô vươn đầu lưỡi liếm liếm khoai tím dính ở bên môi, nghĩ nghĩ nói: “Tuy rằng chưa từng nuôi qua, nhưng con cũng rất muốn nuôi.”

“Vậy được rồi, hèn gì mấy ngày hôm trước A Cẩm đến nơi này mua Thú cưng đem về.” Bà nội hướng đống lửa cho thêm củi vào, nhìn cô nói.

“Thật vậy chăng?” Hai mắt cô nhất thời sáng lên nhìn bà nội, bởi vì tuy rằng cô rất muốn nuôi Tằm cưng, nhưng cô lại sợ phải chạm loại động vật nhỏ này, cho nên vẫn không dám nuôi.

“”Ừ, phỏng chừng lúc con trở về là có thể thấy được,” Bà nội dừng lại một chút, lại nói tiếp: “A Cẩm còn mua một con chó con, đến lúc đó con có thể cùng A Cẩm hai người cùng nhau chăm sóc nó.”

“Chó con hẳn là sẽ không cắn người đi?” Tuy rằng cô thật chờ mong, nhưng cô cũng sợ bị nó cắn…

“Đương nhiên sẽ không, dù sao có A Cẩm tại bên cạnh con, con sợ cái gì.” Bà nội vỗ vỗ bả vai cô, làm cho cô yên tâm.

“Hắc, cũng đúng.” Bà nội nói cũng có đạo lý, cô cũng an tâm

Ban đêm.

Cô nằm ở trên giường, nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ.

Kỳ thật không cần bà nội nói, cô cũng biết yêu nghiệt đối với cô rất tốt, tuy rằng dục vọng yêu nghiệt quá nặng.

Nhưng mà, nhanh vậy đã mười hai giờ, cô một chút buồn ngủ đều không có, quả nhiên cô không phải là loại người có thể nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh sao?

Đột nhiên, điện thoại của cô vang lên.

Trong lòng cô một trận nghi hoặc. sao trễ như vậy còn có người gọi điện thoại đến. Cầm lấy di động vừa thấy, thì ra là yêu nghiệt gọi tới.

“Vâng?” Cô đặt điện thoại ở bên tai, nhẹ nhàng nói một câu.

“Ngủ không được?” Bên trong điện thoại truyền đến thanh âm gợi cảm của yêu nghiệt

“Đã ngủ, nhưng bị anh đánh thức.” Cô mặt không đổi tâm không động nói xong lời nói dối.

Nghe vậy, Lục Cẩm khẽ cười một tiếng, hỏi: “Cùng bà nội chơi vui vẻ không?”

“Không đi chơi, nhưng hai bà cháu nướng khoai tím ăn, hắc.” Nói đến đây, cô quyết định ngày mai lại đi quấn quít lấy bà nội nướng khoai tím ăn, bới vì thật sự ăn rất ngon.

“Được rồi, ngày mai anh đi đón em.” Lục Cẩm nói.

“Nhanh như vậy?!” Cô kinh ngạc, cô chơi cũng chưa chơi mà.

“Không muốn?” Lục Cẩm cười nói.

“Đương nhiên.” Nơi này làm người ta cảm giác bình yên như vậy, hơn nữa không khí cũng tốt, trọng yếu nhất là cô còn không có chơi đã.

“Nga, Vậy…”

“Đúng rồi, em hỏi anh nha,” yêu nghiệt còn chưa nói xong, liền bị cô giành nói: “Sao anh lại đột nhiên nghĩ muốn dẫn em đến chỗ bà nội anh?”

“Vì không muốn em có cảm giác thực mờ mịt.” Lục Cẩm nhẹ giọng nói.

“…”

“Cũng vì, cho em một lần nữa hiểu anh, hiểu gia đình anh.” Lục Cẩm nói tiếp.

Không biết vì sao, nghe được câu nói này của yêu nghiệt, cô bỗng nhiên có cảm giác thực cảm động?!

Cô cắn cắn môi, hô một tiếng, “Lục Cẩm.”

“Ừ?” Lục Cẩm đáp.

Cô nhẹ giọng hỏi: “… Anh có phải đã quên một việc hay không.”

“Chuyện gì?” Lục Cẩm hỏi.

“Chính là…” Cô do dự mà, không biết nên nói ra miệng như thế nào.

Bên kia điện thoại Lục Cẩm cũng không vội, lẳng lặng chờ cô.

“Chính là… Chính là…” Cô cắn răng một cái, thoáng lớn tiếng nói: “Cầu hôn.”

Cô nói xong, bên kia điện thoại liền lâm vào trầm lặng khá lâu.

Vì thế, cô ngay lập tức nói: “Em… Em…Em có phải dọa anh rồi hay không, ha… Ha ha, kỳ thật đó chỉ là nói đùa.” Cô cũng không biết vì sao bỗng nhiên lại nói ra một câu như vậy

Bỗng nhiên, bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười sung sướng của yêu nghiệt.

“Bạn Vũ Vũ, em rốt cục nghĩ thông suốt.” Ngữ khí Lục Cẩm tựa hộ cũng có chút kích động, nhẹ giọng nói.

“Ách…” Cô dùng sức gãi gãi đầu, trong lòng có chút rối rắm, không biết nên nói cái gì, vì thế liền nói một câu, “Ai bảo anh đưa em đến nơi này chi.”

“Bằng không đầu heo như em khi nào mới có thể nghĩ thông suốt.” Lục Cẩm thản nhiên nói.

Nghe yêu nghiệt nói như vậy, cô bỗng nhiên có cảm giác bị người ta tính kế, “Lục Cẩm, anh thành thật khai báo, nếu tối hôm nay em không nói đúng những lời nói này, sau này anh còn chuẩn bị nhiều kế hoạch nữa chờ em đúng hay không?”

“Khi nào thì trở nên thông minh như vậy?” Lục Cẩm thấy vậy cũng không gạt cô, thành thật đáp.

“Em…” Hắn nha nha, quá thể, không được! Cô tuyệt đối không thể khinh địch mắc mưu như vậy, “Lục Cẩm, bây giờ em chính thức tuyên bố, em vừa rồi lời nói xong hoàn toàn không có hiều quả.”

“Không có hiệu lực?” Lục Cẩm thản nhiên hai chữ này, khẽ cười một tiếng, làm cho người ta cảm giác không rét mà run.

Tuy rằng bị tiếng cười yêu nghiệt sợ tới mức trong lòng cô run sợ, nhưng cô vẫn như trước mạnh miệng nói: “Ai… Ai bảo anh tính kế em.”

“Sao? Muốn hối hôn?” Lục Cẩm cười cười, dùng thanh âm câu hồn như chém đinh chặt sắt nói: “Em nghĩ cũng đừng đừng nghĩ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.