Yêu Nghiệt Xâm Nhập

Chương 37: Chương 37: Khởi động kế hoạch




Em trai mang cô di hồi lâu, cô mới nhìn thấy cửa lớn biệt thự, sau đó cô vội vàng đi ra ngoài, vừa đi ra liền nhìn thấy yêu nghiệt đang đứng ở đó cau mày. Một khắc nhìn thấy hắn, nội tâm cô có chút bất an nhất thời đều trầm tĩnh lại, cô chỉ biết đi đến yêu nghiệt, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, rất đáng khích lệ.

“Lục Cẩm.” Cô lập tức chạy đến trước mặt yêu nghiệt, sau đó ôm chặt lấy hắn. Cảm ơn trời đất, thẳng cho tới nay cô mới biết được thì ra cô đã có thói quen ỷ lại yêu nghiệt như vậy.

“Không co việc gì, anh đã đến.” Lục Cẩm cũng lập tức ôm chặt cô, nhẹ tay vỗ nhẹ phía sau lưng cô.

“Hì hì, em biết anh sẽ đến.” Cô cọ cọ mặt trong ngực yêu nghiệt, trên mặt tràn đầy vui vẻ.

“Ân.” Lục Cẩm lên tiếng, sau đó ánh mắt nhìn về phía trước. Cô nắm tay yêu nghiệt, cảm thụ sát khí cường đại trên người hắn phát ra, nội tâm hiện lên một tia sợ hãi, xem ra lần này yêu nghiệt thực sự tức giận rồi., em trai đáng thương. Ai, nhưng em trai cũng vô tội. Hy vọng những lời lần nãy cô nói với hắn, hắn có thể hoàn toàn nghe vào, không cần lại chạy theo tà ma ngoại đạo đi.

“Lục Cẩm, anh không cần nhìn tôi như vậy, nếu không…” Nói đến đây, Hướng Văn liếc nhìn cô cái, cười cười tiếp tục nói: “Lần này là tôi giúp anh, bằng không chắc chắn anh sẽ không tìm được Ly Vũ Vũ, anh có tin không?”

“Nga?” khóe miệng Lục Cẩm gợi lên một tia mỉm cười, lông mi khinh chọn, nhìn Hướng Văn chậm rãi nói: “Ngươi có phải đánh giá quá cao năng lực của mình không vậy? Vẫn là… Ngươi quá coi thường thực lực của tôi?”

“Hừ.” Hướng Văn khinh thường trừng mắt liếc nhìn Lục Cẩm một cái, đầu chuyển sang một bên nhìn cô, trên mặt chậm rãi trở nên có chút bất đắc dĩ, “Vũ Vũ, cảm ơn chị.”

“Ha?” Cô không hiểu lời này của em trai có ý gì, cảm tạ cô làm gì? Cô lại không có làm được chuyện gì tốt cho hắn! Ánh mắt Lục Cẩm từ em trai chuyển sang trên người cô, nhìn cô thật sâu một hồi, sau đó nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi.”

Nhìn vẻ mặt lúc này của yêu nghiệt, cô thầm nghĩ: Thảm thảm, về nhà cô không muốn gặp tai ương, em trai nhất định là cố ý! Nghĩ vậy, cô không khỏi quay đầu trừng mắt liếc nhìn em trai một cái, không nghĩ tới thằng nhãi đó cư nhiên ở đó cười lăn lộn! Nó nha nha, lần sau để cô nhìn thấy hắn, xem cô như thế nào trừng trị lại hắn!

Trong khách sạn.

“Anh yêu, mời uống trà”

Một hồi vào trong khách sạn, cô lập tức giống như chân chó giúp yêu nghiệt rót nước, đứng ở đó nhìn yêu nghiệt đang ngồi thảnh thơi trên ghế sofa, khẽ cười nói: “Anh yêu, còn cần cái gì nữa sao?” Trong lòng lại thầm cắn răng: Nó nha nha, rõ ràng cô mới là người bị hại nha, vì sao biểu hiện của yêu nghiệt giống như hắn mới là người bị hại? chắc chắn là vì một câu cuối cùng của em trai làm nổi lên ghen tuông của yêu nghiệt!

“Sao hôm nay lại có lòng tốt như vậy?” Lục Cẩm cầm lấy cốc nước uống một ngụm, thản nhiên quét qua cô liếc mắt một cái.

“Không có a, thân là vợ em hẳn là nên chăm sóc tốt cho chồng thôi, ha ha ha…” Nghe được yêu nghiệt nói như vậy, cô trả lời thập phần xấu hổ, bởi vì lần nào cũng là yêu nghiệt chăm sóc cô. Mệt! cô còn thân là vợ yêu nghiệt, lỗi a lỗi…

Lục Cẩm quay đầu nhìn cô, sau đó vỗ vỗ sofa bên người mình, ý bảo cô ngồi bên cạnh hắn. Cô nuốt nuốt nước miếng, ai… thật không có biện pháp, nên đến hay là không đến đây. Vì thế, cô thật chậm đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhưng cô vẫn như trước không dám nhìn vào mắt hắn.

“Ly Vũ Vũ.” Ai ngờ, hai tay Lục Cẩm đặt ở trên vai cô, nháy mắt đem cô chuyển sang đối mặt với hắn.

“Vâng.” Cô lập tức ngồi thẳng người, ánh mắt mở thật to nhìn yêu nghiệt.

“Trong lúc Hướng văn bắt cóc em, rốt cuộc đã nói với em cái gì?” Ánh mắt Lục Cẩm gắt gao nhìn chằm chằm cô, tựa hồ không muốn buông tha biểu tình gì hiện lên trong mắt cô.

“Này…” Cô vò đầu nghĩ nghĩ, chống lại tầm mắt yêu nghiệt nói: “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ đươn giản là nói yêu em.” Nhìn yêu nghiệt càng phát ra biểu tình không tốt, cô lập tức bổ sung nói: “Đương nhiên đó chỉ là ý nghĩ của một mình Hướng Văn thôi, em căn bản không có thương hắn.”

“Nhưng, lúc Hướng Văn theo em đi ra, rõ ràng anh cảm giác được trong lòng hắn tràn ngập hạnh phúc.” Lục Cẩm cười như có như không nhìn cô hỏi.

Phốc… Yêu nghiệt hắn quá lợi hại, cư nhiên ngay cả tâm trạng của em trai đều có thể nhìn ra được. Trong lòng cô điên cuồng chống cự, ha ha cười nói: “Này… chắc chắn là anh nhìn nhầm, nhìn nhầm nha.”

Bỗng nhiên, Lục Cẩm ôm mạnh cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Vũ Vũ, thực xin lỗi.”

Cô sửng sốt, cười cười nói: “Không có gì, em không có trách anh. Hơn nữa, không phải bây giờ em đã an toàn bên cạnh anh sao?”

“Một khắc nhìn em bị người ta bắt đi, tim anh thật sự thiếu chút nữa ngừng đập.” Lục Cẩm ôm chầm lấy cô, biểu tình thập phần chân thật nói: “Tin tưởng anh, về sau không bao giờ phát sinh sự việc như vậy nữa, lúc ấy trong lòng em rất sợ hãi đúng không?”

“Ân.” Cô gật đầu, kỳ thật lúc còn không biết là em trai bắt cóc cô, cô thực sự sợ hãi.

Nhưng sau khi biết là em trai bắt cóc, cô một chút cũng không sợ hãi.

“Như vậy…” Vẻ mặt Lục Cẩm bỗng nhiên biến đổi, có vẻ thập phần tà ác nói: “Vũ Vũ, chúng ta chơi trò chơi đi.”

“Ân… Lục Cẩm … Anh” yêu nghiệt đột nhiên thay đổi làm cô có chút không kịp thích ứng, nhưng lại không dám quay đầu nhìn hắn.

Bạc môi Lục Cẩm hôn nhẹ cô, gợi cảm dụ hoặc nói: “Vũ Vũ, OK?”

“Em…” cô hơi hơi cúi đầu, bây giờ hắn làm cô cảm thấy sợ hãi cùng kỳ vọng dã man, nhưng lại nghĩ giãy dụa đào thóat khỏi thô lỗ dụ hoặc này.

“Như thế nào?” Lục Cẩm nhìn cô, ánh mắt tỏa sáng.

“… Đừng …” Cô đưa tay muốn đẩy bàn tay yêu nghiệt đang tàn sát bừa bãi ra, nhưng lại bị một cánh tay khác của yêu nghiệt bắt lấy.

“Thật sự không?” Lục Cẩm nhẹ nhàng bồi hồi, lập tức đôi môi lại cố chấp ôn nhu hôn cô, qua một hồi lâu, hắn nhìn cô lại hỏi: “OK? Ân?”

“Ân…” Cô sương mù hai mắt, nhìn ánh mắt lửa nóng của yêu nghiệt, đỏ mặt nói: “Yêu nghiệt, em… OK…”

“Tốt, anh đến đây, lập tức…” Lục Cẩm nhận được đồng ý của cô., khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười, lập tức tiến công.

“A…” Cộ nhẹ nhàng nức nở, yêu nghiệt tiến vào làm cô theo bản năng thối lui về phía sau. “Có… Có điểm đau… Có… Có thể không?”

“Không cần?” Ánh mắt Lục Cẩm thập phần tà ác nhìn cô nói: “Em không thành thực nha, Vũ Vũ của anh.” Nói xong, vọt mạnh một cái.

“… Quá nhanh…” Yêu nghiệt bỗng nhiên tăng thêm độ mạnh yếu, khiến thật sâu trong lòng cô cảm thấy kinh hoảng, hé miệng muốn hét chói tai, nhưng lại bị yêu nghiệt vạn ác ngăn chặn miệng cái gì kêu cũng không được.

“Vũ Vũ, đừng sợ hãi, theo anh cùng nhau đến.” Nhìn cô gắt gao nhăn mặt mày, có lẽ yêu nghiệt cảm nhận được chính mình đắc tội ác, liền mở miệng an ủi.

“A…” Bị ngón tay lạnh lẽo của yêu nghiệt chạm đến môi, hai tay cô đặt lên yêu nghiệt, ánh mắt nhìn hắn, hy vọng hắn có thể cho cô càng nhiều thoải mái, khiến cô tiêu từ được thống khổ đáng giận này.

“Vũ Vũ, anh yêu em.” Thấy cô muốn tiếp tục, Lục Cẩm bắt đầu trở nên cuồng dã, cúi đầu hôn lên cánh môi cô, yêu quý mà hành động lại rất nhanh…

“… Yêu… Yêu nghiệt… Em… Em cũng yêu anh…” Nhận được nụ hôn sâu tuyệt vời của hắn, cảm giác đau đớn của cô bắt đầu dần dần biến mất, khoái hoạt cũng theo đó mà đến. Cô hô hấp từng ngụm từng ngụm, nhìn yêu nghiệt không ngừng ra sức, kỳ thật, trong lòng cô đã sớm biết, cô đã yêu yêu nghiệt này rất nhiều năm…

“Vũ Vũ, em phải nhớ kỹ, đời này, kiếp sau, em đều là của anh, em cũng chỉ có thể là của anh. Mặc kệ em thích ai, hay ai thích em, vị trí trong lòng em chỉ có thể là anh, biết không?” Lục Cẩm nhìn thẳng vào mắt cô, một câu một câu tuyên bố cô thuộc sở hữu độc quyền, tốc độ một lần so với một lần càng nhanh hơn, độ mạnh yếu so với một lần so với một lần càng mạnh hơn.

“Biết… biết… đừng… Chậm một chút…” Cô tiếp tục lui về phía sau, chỉ có thể đưa tay ôm lấy cổ yêu nghiệt, hai mắt đẫm lệ trong suốt nhìn hắn. “Chậm… chậm một chút…”

“Vũ Vũ… Chúng ta sinh đứa nhỏ đi…” Lục Cẩm một bên vận động, một bên nhìn ánh mắt cô dò hỏi.

“Vì… vì sao muốn đứa nhỏ?” Cô thở mạnh từng ngụm từng ngụm, nhìn yêu nghiệt nghi vấn hỏi. Bởi vì hiện tai cô cũng mới hai mươi mấy tuổi mà thôi, mà yêu nghiệt cùng lắm cũng không hơn bao nhiêu, vì sao đối với chuyện đứa nhỏ lại chấp nhất như vậy!

“Bởi vì…” Một cánh tay Lục Cẩm cô định cô để phối hợp với luật động của hắn, tay kia thì đặt trên đỉnh đầu cô, “Bởi vì anh sợ mất em, càng sợ người khác cướp mất em. Cho nên chỉ cò làm cho em sinh con chúng ta, mới có thể làm cho những người đó chấm dứt duy nghĩ không an phận, mà em… cũng sẽ không rời xa anh.”

Nghe được yêu nghiệt nói như vậy, cô nhìn không được cười ha ha. Không nghĩ đến a, thật không nghĩ đến, đường đường là một tổng tài đẳng cấp quốc tế, trong lòng cư nhiên có ý nghĩ ngây thơ như thế.

“Em cười cái gì?” Lục Cẩm nhìn thấy cô cười đến ngã trước ngã sau, mặt trầm xuống, liền lấy tốc độ nhanh hơn cùng độ mạnh yếu để trừng phạt cô!

“A… Đừng như vậy… ” Cô lập tức thét chói tai cầu xin tha thứ, tay nắm chặt bả vai yêu nghiệt, phòng ngừa cô ngã xuống.

“Nói, có cái gì buồn cười?” Lục Cẩm một chút cũng không buông tha cho cô, tốc độ cùng độ mạnh yếu một chút cũng không giảm.

“Đừng… Em… em nói…” Co vẻ mặt ai oán nhìn hắn, yêu nghiệt thối này, chỉ biết dùng chiêu này đối phó cô, “Em chỉ cảm thấy… cảm thấy anh rất buồn cười… Em đã cùng anh kết hôn… Chẳng lẽ còn bị người khác đoạt đi sao? Em là người có quan niệm truyền thống, kết hôn sẽ không lại ly hôn.”

“Nga, là như vậy sao?” Nghe được cô nói như vậy, tâm tình Lục Cẩm rõ ràng trở nên tốt hơn.

“Vâng… Đúng vậy… đúng vậy.” Cô ngay lập tức gật đầu.

“Nhưng là anh còn muốn đứa nhỏ.” Lục Cẩm nhìn cô, trong mắt che kín chờ mong. Nhìnt hấy khát vọng tỏng mắt yêu nghiệt, cô thầm than một tiếng, hữu khí vô lựa phất phất tay áo, “Vâng… Được rồi, vậy anh cũng cố gắng…”

“Bà xã, anh đến đây.”

Lục Cẩm nghe vậy không vui gì bằng, nhẹ nhàng đem cô nằm thẳng trên sofa, chuẩn bị một vòng tiến công.

“Chờ một chút…” cô ngay lập tức ngăn cản nói.

“Như thế nào?” Lục Cẩm dừng lại động tác, nhìn cô. Cô hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Chúng ta vào phòng trong đi, nghe lão đại nói ở trong phòng kia, chất lượng có vẻ tốt.”

“Được.” Khóe miệng Lục Cẩm lộ ra một tia mỉm cười, nháy mắt ôm lấy cô, từng bước một đi vào trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.