Yêu Nghiệt Xâm Nhập

Chương 42: Chương 42: Chỉ có thể chọn một




“Các người xem, đây chính là thai nhi.” Bác sĩ chuẩn trị mặt đầy tươi cười nhìn cô cùng yêu nghiệt, ôn hoà nói.

Cô nhìn lên màn hình thấy thai nhi đã biểu hiện hình người, nội tâm thoáng có chút kích động. Thì ra đây chính là đứa nhỏ của cô và yêu nghiệt, nhỏ như vậy sao, nhưng không biết là nam hay nữ? Cô nhìn bác sĩ chuẩn trị hỏi: “Đây là nam hay nữ?”

Bác sĩ cười cười với cô, không nói. Lục Cẩm lấy ra 1 cái hồng bao, đưa cho bác sĩ chậm rãi nói: “Tôi thấy hình như là con gái.”

Trong mắt bác sĩ hiện lên 1 tia kinh dị, nhưng vẫn nhẹ nhàng tiếp nhận hồng bao, “Tiên sinh, ngài nói đúng, đây là con gái.”

“Lục Cẩm, anh giỏi quá.” Nghe được bác sĩ nói như vậy, cô nhất thời có vẻ mặt sùng bái nhìn yêu nghiệt, nhưng đồng thời trong lòng cũng tò mò, vì sao Lục Cẩm nhìn ra được đây là con gái? Rõ ràng còn nhỏ như vậy mà!

Bên trong hoa viên bệnh viện.

“Lục Cẩm, có thể nói cho em biết vì sao anh nhìn ra được là con gái không?” cô cùng yêu nghiệt thong thả đi trên con đường nhỏ được lát đá, cảm thụ dưới chân truyền đến cảm giác khác thường, trong lòng không khỏi tò mò.

“Anh cũng không biết, bởi vì lúc anh nhìn đứa nhỏ, cảm thấy bộ dạng đứa nhỏ kia có điểm giống em, cho nên liền đoán là con gái,” Lục Cẩm nhẹ nhàng ôm thắt lưng tròn vo của cô, quay đầu nhìn cô, nhíu mày với cô, “Này có lẽ là tâm linh tương thông giữa cha và con gái mà mọi người nói.”

Nghe yêu nghiệt nói như vậy, cô nhịn không được cười ra tiếng, “Rõ ràng bây giờ em mang thai co sáu tháng, làm sao có tâm linh tương thông?” nhưng mà, cô nhìn biểu tình yêu nghiệt có chút hứng phấn nói: “Lục Cẩm, anh có biết không? Bây giờ em có thể cảm nhận được chuyển động của bảo bối.”

“Thật sự?” Lục Cẩm hiển nhiên cũng thật hưng phấn, có chút kích động nhìn cô.

“Ân.” Cô dùng sức gật đầu, kỳ thật lần đầu tiên cảm giác được tiểu bảo bối chuyển động, cô rất vui mừng. Tiểu bảo bối, con rất nhanh sẽ đến với thế giới này, đúng không?

Bỗng nhiên, từ xa truyền đến tiếng cười sung sướng của bọn nhỏ, cô nghe tiếng cười xoay người nhìn lại, thấy bên cạnh cao sen có vài đứa nhỏ chơi bắn súng nước, bên cạnh là nhóm người lớn vẻ mặt tươi cười nhìn chúng. Đến đây, cô bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện liền nhìn yêu nghiệt hỏi: “Lục Cẩm, anh đã mua quần áo cho tiểu bảo bối sao?”

“Đã mua rồi, kỳ thật, anh cũng chưa mua bao nhiêu, bởi vì bà nội cùng mẹ từ sau khi em mang thai luôn luôn thu xếp mua gì đó cho tiểu bảo bối, hiện tại, anh phỏng chừng vài thứ kia đã đầy ắp phòng.” Lục Cẩm nói xong, nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng mà trong mắt cũng che kín chờ mong cùng sủng nịnh.

“Đúng rồi, còn tên của tiểu bảo bối thì sao?” Cô nhìn yêu nghiệt , tiếp tục hỏi, kỳ thật, đây mới là chuyện quan trọng nhất, cô cũng không nghĩ chờ đến sau khi bảo bối sinh ra mới đặt tên, để cho bảo bối vượt qua vài ngày không có tên.

“Ân, anh tính chờ sau khi em làm xong siêu âm, nhìn xem là nam hay nữ, như vậy mới biết nên đặt tên gì,” Lục Cẩm dừng bước, sau đó nhìn cô, ôn nhu hỏi: “Vũ Vũ, em chuẩn bị đặt tên tiểu bảo bối là gì?”

“Em… Em sao?” Cô lấy tay chỉ vào chính mình, có chút không thể tin nhìn yêu nghiệt, vừa rồi hắn có phải muốn cô giúp tiểu bảo bối đặt tên không?

“Ân hừ.” Lục Cẩm mỉm cười ý bảo cô không có nghe lầm.

“Tốt tốt, ân… Đặt tên gì cho hay đây?” Cô nhất thời có chút buồn rầu, nếu là con gái, chắc chắn phải đặt tên dễ nghe 1 chút, dù sao tên này cũng theo đứa nhỏ cả đời, 1 chút cũng không thể sơ sài.

“Còn nữa, anh cùng trưởng bối đã thương lượng qua, con gái sẽ do em đặt tên, họ cũng có thể tuỳ em chọn.” Lục Cẩm nói tiếp.

“Lục Cẩm…” nghe được Lục Cẩm nói vậy, trong lòng cô vô cùng cảm động. Hốc mắt hơi hơi đỏ, sau đó dùng lực ôm lấy cổ yêu nghiệt, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Lục Cẩm, cảm ơn anh.”

“Em là vợ anh, đây là đương nhiên.” Lục Cẩm cũng thuận thế ôm cô, sau đó nâng mặt cô lên, trên mặt hiện lên 1 tia tà ác mỉm cười, “Hơn nữa, anh cũng nói qua, cảm tạ của em chờ sinh xong toàn bộ trả lại cho anh.”

“…” Cô ngay lập tức đẩy yêu nghiệt háo sắc này ra, sao cả đầu lại là suy nghĩ này vậy?

“Vũ Vũ, anh thật sự rất mong đợi con của chúng ta.” Lục Cẩm vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ cô nhô ra, trong mắt tràn đầy yêu thương.

“Lục Cẩm, em cũng thực chờ mong.” Nói đến đây, bỗng nhiên cô cảm giác đầu có chút choáng váng, sau đó hơi hơi lùi ra phía sau từng bước.

“Làm sao vậy?” Lục Cẩm thấy thế, vội vàng ôm chặt cô, vẻ mặt khẩn trương hỏi.

“Không có việc gì, có thể là do em đứng lâu quá.” Cô ngay lập tức vẫy tay, sau đó chỉ vào ghế dựa bên cạnh ý bảo yêu nghiệt mang cô đi qua ngồi. Lục Cẩm vội vàng giúp cô ngồi xuống, lo lắng trên mặt chưa giảm đi, “Vũ Vũ, em thành thật nói cho anh biết, có phải thân thể cảm thấy không thoải mái hay không? Bây giờ em là người mang thai, không thể có chuyện liền giấu diếm.”

“Thực không có việc gì.”

Cô cười cười, cầm tay yêu nghiệt làm cho hắn yên lòng, “Được rồi, hay là chúng ta gọi đứa nhỏ là Cách Chanh Chanh, thế nào?” (_._!)

“Phốc…” Lục Cẩm vốn đang rất lo lắng cho cơ thể cô, nhưng sau khi nghe cô nói vẫn không nhịn được mà cười rộ lên, hắn vươn tay nhẹ nhàng búng trái cô rồi nói: “Vũ Vũ, em xác định muốn tiểu bảo bối của chúng ta lấy tên này sao?”

“Anh cười cái gì? Anh không biết là thực đáng yêu sao?” Cô khó hiểu nhìn yêu nghiệt, kỳ thật cô thực chán ghét đặt tên còn muốn xem này xem kia, không thể dùng tên này, không thể dùng tên kia, rất phiền toái.

“Tuỳ em đi, em cảm thấy tốt là tốt rồi.” Lục Cẩm sau khi cười xong, vẫn lo lắng vươn tay đặt lên trán cô, sau đó thu tay lại.

“Lục Cẩm, em không có phát sốt, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, thật sự không có chuyện gì.” Cô nhìn yêu nghiệt, cảm thấy có chút buốn cười.

“Vũ Vũ, chúng ta nên trở lại phòng bệnh đi, nói bác sĩ kiểm tra một chút có vẻ an tâm hơn.” Lục Cẩm vẫn lo lắng như trước, nói với cô.

“Lục Cẩm, em thức sự không có với gì, hơn nữa em là phụ nữ có thai, phụ nữ có thai nên đi đi lại lại nhiều hơn mới được, như vậy sau này sẽ thuận lợi cho sinh sản.” Cô kiên nhãn giải thích cho yêu nghiệt, bằng không luôn ở trong phòng bệnh, cô thật sự sắp sợ hãi.

“Lục Cẩm, hay là anh giúp em nghĩ cái tên thật hay đi.” Thấy yêu nghiệt còn muốn nói cái gì đó, cô ngay lập tức nói sang chuyện khác.

“Kỳ thật, tên Cách Chanh Chanh này cũng được, sau này chúng ta gọi nữ nhi là Chanh Chanh, nhũ danh thật đáng yêu.” Lục Cẩm cười nói.

“Được đó, em cũng thấy thật đáng yêu, nhưng mà…” Cô nhíu mày nghĩ nghĩ. Kỳ thật tên này đáng yêu thì đáng yêu, nhưng vẫn còn thiếu một chút gì đó, vẫn nên nghĩ một cái khác tốt hơn.

“Tóm lại em thích là tốt rồi.” Lục Cẩm nói.

“Ân.” Cô gật gật đầu, bỗng nhiên cảm giác một trận mê muội, sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của yêu nghiệt, ngã vào lòng hắn.

“Vũ Vũ!”

Trong bệnh viện.

“Ai nha, rốt cục là chuyện gì xảy ra a, sao Vũ Vũ có thể đột nhiên té xỉu?” Bên ngoài phòng cấp cứu, Trịnh Phi Diễm bất an đi tới đi lui, trong lòng bất ổn.

“Đúng vậy, A Cẩm, sao Vũ Vũ có thể đột nhiên té xỉu?” Bà nội nhìn Lục Cẩm, vội vàng muốn biết nguyên nhân.

Lục Cẩm trên mặt cũng lo lắng không thôi, thường nhìn về phía cửa phòng cấp cứu vẫn đang đóng chặt, sau đó nhìn mấy ánh mắt nhìn mình chằm chằm, hắn lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, kỳ thật lúc tôi mang cô ấy đi ra ngoài, vừa mới bắt đầu cô ấy liền có một chút mê muội rất nhỏ.”

“Vậy sao anh không nhanh cho Vũ Vũ trở lại phòng bệnh? Còn để cô ấy ở bên ngoài?” Trịnh Phi Diễm nghe Lục Cẩm nói như vậy, nhất thời đem toàn bộ khẩn trương cùng bất an trong lòng phát tiết lên người hắn.

“Ai, Vũ Vũ bỗng nhiên như vậy, trong lòng mọi người cũng không chịu nổi, chúng ta vẫn nên kiên nhẫn chờ bác sĩ ra, xem hắn nói như thế nào đã.” Bà nội mở miệng trấn an cảm xúc mọi người, tuy ràng trong lòng bà cũng lo lắng không thôi.

Qua hồi lâu, đèn đỏ phòng cấp cứu nháy mắt tắt, sau đó cửa mở ra, 1 bước nam từ bên trong đi ra. Hắn tháo khẩu trang xuống, nhìn vài người vây quanh bên người hắn, hỏi: “Xin hỏi, ai là người nhà Ly Vũ Vũ?”

“Tôi là chồng cô ấy.” Lục Cẩm lập tức nói.

“Anh theo tôi lại đây một chút, mặt khác, hai vị bây giờ chưa thể vào được, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, ngày mai hãy lại đến thăm.” Bác sĩ nói xong, sau đó xoay người đi về phía trước.

Lục Cẩm liếc nhìn bà nội cùng Trịnh Phi Diễm 1 cái, lập tức đi theo sau bác sĩ.

“Rốt cục đã xảy ra chhuyện gì, sao biểu tình của bác sĩ lại nghiêm túc như vậy.” Bà nội nắm chặt tay Trinh Phi Diễm, ánh mắt lo lắng nhìn về phía bác sĩ cùng Lục Cẩm dần dần đi xa.

“Không có việc gì, bà nội.” Lúc này trong lòng Trinh Phi Diễm lo lắng không thôi, nhưng vẫn trấn an bà lão cho tốt, miễn cho chuyện Vũ Vũ còn chưa xong, lại thêm 1 người già bị kinh hách sẽ không tốt.

“Phi Diễm đồng chí, con cùng Vũ Vũ tình cảm tốt nhất, con có biết hay không Vũ Vũ lần này vì sao lại như vậy?” bà nội nhìn hai mắt Trịnh Phi Diễm , chậm chạp hỏi.

Trịnh Phi Diễm nghe bà nội nói vậy, trong lòng âm thầm thở dài 1 hơi: ai, nếu con biết sẽ không đứng ở đây mà lo lắng suôn. Nhưng vì không để bà nội lo lắng, cô miễn cưỡng gợi lên 1 tia mỉm cười, nói: “Bà nội, bà yên tâm đi. Con cùng Vũ Vũ chơi với nhau lâu như vậy, chắc chắn cô ấy chưa từng bệnh nặng gì, có thể lần này chỉ bị bệnh nhẹ thôi.”

Trịnh Phi Diễm nói xong, kỳ thật chính cô cũng cảm thấy lời nói kia thực giả, bởi vì theo biểu tình vừa rồi của bác sĩ thì biết hiện tại cũng chỉ có thể chờ Lục Cẩm mang về tin tức tốt.

“Bác sĩ, tình huống của Vũ Vũ như thế nào?” Mặt Lục Cẩm không chút thay đổi nhìn vẻ mjăt nghiêm túc của bác sĩ, trong lòng bất an không yên.

“Đúng vậy,” Bác sĩ buông tập văn kiện trong tay, sau đó nhìn Lục Cẩm nhẹ giọng nói: “Thể chất tiểu thư Ly Vũ Vũ rất yếu, trong giai đoạn người mẹ mang thai, đứa nhỏ trong bụng luôn hấp thụ dưỡng chất từ cơ thể mẹ. Nguyên nhân hôm nay cô ấy té xỉu, là như vậy.”

“Thể chất rất yếu!” Nghe bác sĩ nói như vậy, trong mắt Lục Cẩm hiện lên 1 tia khiếp sợ, sao thể chất Vũ Vũ lại yếu như vậy? Từ khi Vũ Vũ mang thai tới nay, nhà bọn họ luôn nghĩ cách giúp Vũ Vũ bổ sung thể chất, bởi vì bọn họ biết thể chất Vũ Vũ hơi yếu, nhưng hắn căn bản không biết cư nhiên lại yếu đến mức này. Hắn quả thật là quá mức thất bại, hắn rốt cục làm lão công như thế nào! Hắn hít một hơi sâu, nhìn bác sĩ chậm rãi nói: “Thể chất rất yếu, có nghĩa là…”

Lục Cẩm gắt gao nhìn chằm chằm 2 mắt bác sĩ, cũng không dám nói câu kế tiếp, hắn sợ hãi, hắn có thể cảm thấy lòng hắn đang run. Hắn thậm chí không dám tưởng tượng, sau khi bác sĩ chứng thực suy nghĩ trong lòng hắn, hắn sẽ như thế nào, Vũ Vũ sẽ như thế nào!

“Tiên sinh, thập phần có lỗi. Nếu tiếp tục suy yếu như vậy, chỉ sợ 2 người đều không đảm bảo. Cho nên…” Bác sĩ dừng lại 1 chút, tuy rằng hắn biết nội dung tiếp theo thực tàn nhẫn, nhưng không có biện pháp, ai bảo hắn là bác sĩ, rất nhiều tàn nhẫn đều từ miệng bác sĩ mà ra.

Hắn nhìn Lục Cẩm, trầm giọng nói: “Anh chỉ có thể chọn 1 người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.