Yêu Không Phải Lúc

Chương 20: Chương 20: Quả lựu đỏ (03)




Vào hôm trước khi diễn ra kì thi tốt nghiệp trung học, hiển nhiên Khương Từ nhận được rất nhiều cuộc điện thoại. Tào Bân, Trần Giác Phi, Trần Đồng Úc, tất cả đều mang một giọng nói căng thẳng khuyên cô không cần phải căng thẳng, Khương Từ cười đáp ứng từng cuộc một, thầm nghĩ vốn dĩ cô cũng không hồi hộp, bị bọn họ nói như vậy ngược lại lại có vài phần lo lắng không yên.

Trương Ngữ Nặc cũng gọi điện thoại cho cô, ngoài việc cổ vũ cô, còn nói cho cô biết tình trạng của Trương Đức Hưng, “Bác sĩ làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho ba em, trước mắt không phát hiện thấy có vấn đề gì khác, nhưng mà chân lại không có cảm giác, không biết là do nằm quá lâu bắp thịt bị teo rút, hay là do dây thần kinh.”

Khương Từ không khỏi an ủi, “Không sao đâu, chú Trương là người hiền lành, tất được trời phù hộ.”

Trương Ngữ Nặc cười cười, “Ba em còn hỏi thăm chị đấy, em nói chị chuẩn bị thi tốt nghiệp, thi xong sẽ đến thăm ba.”

Khương Từ buông mắt, “Ừ” một tiếng.

Cúp điện thoại, Khương Từ đi đánh răng rửa mặt, nhìn đồng hồ, thấy đã sắp chín giờ, sắp xếp mọi thứ xong xuôi, liền lên giường nghie ngơi. Cô lấy điện thoại ra đặt báo thức, mới phát hiện có một tin nhắn chưa đọc, là một tiếng trước Lương Cảnh Hành gửi tới.

Chỉ có bốn chữ, “Cố gắng thi tốt.”

Khương Từ xem đi xem lại, sau đó cất điện thoại.

***

Ngày đầu tiên diễn ra kì thi, Khương Từ dậy thật sớm, đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong xuôi, lại đem các bài thơ cần học thuộc ra ôn tập lại một lần, sau đó tinh thần phấn trấn đến trường thi.

Cô vô cùng bình thản, hôm nay thi ngữ văn cùng số học, phát huy cũng rất ổn định, ngay cả môn toán không phải là sở trường của cô, cũng cảm thấy dễ hơn lúc bình thường rất nhiều.

Sáng ngày thứ hai thức dậy, thấy trên mặt đất ướt nhẹp, mới biết tối hôm qua trời mưa. Sắc trời âm u, gió nổi lên, nhiệt độ nóng nực mấy ngày liên tiếp cũng hơi giảm bớt. Khương Từ ăn sáng như thường ngày, đi bộ tới trường thi, buổi sáng thi văn hóa xã hội tổng hợp, cũng dễ dàng vượt qua.

Chỉ còn lại một môn thi cuối cùng, Khương Từ cũng không dám buông lỏng, tinh thần căng thẳng, ý nghĩ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái.

Thi xong, cô đến quán cơm gần đó ăn trưa, sau đóvề nhà ngủ một giấc, một giờ bốn mươi phút thức dậy, rửa mặt sửa sang lại mọi thứ xong xuôi, đến hai giờ thi rời nhà.

Bởi vì có quy định không được mang điện thoại vào phòng thi, co dứt khoát để điện thoại ở nhà.

Trong nháy mắt, ngay lại lúc cô đóng cửa nhà lại, màn hình điện thoại di động đặt trên bàn chợt sáng lên, sau đó rung rung dữ dội.

Khương Từ đi xuống tầng một, mới nhận ra trời đang mưa. Đang định qua lại lấy ô, chợt nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng ở ngõ hẻm trước mặt.

Khương Từ nhìn chăm chú, nhất thời ngẩn ra —— đó là Lưu Á Phân mẹ của Trương Ngữ Nặc.

Bà mặt một bộ quần áo màu đen, trong tay xiết chặt một cái túi xách màu đen giống như vậy, không che ô, hai con ngươi giống như một cái giếng sâu, bốc lên một dòng khí lạnh lẽo.

Trong lòng Khương từ lộp bộp, bị ánh mắt của bà làm cho da đầu tê dại, “Dì Lưu…”

Lưu Á Phân vẫn không nhúc nhích.

Khương Từ cũng không còn lòng dạ nào mà về lấy ô nữa, nhìn Lưu Á Phân gật đầu một cái, xem như là chào hỏi, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Chưa đi được mấy bước, ánh mắt Lưu Á Phân hung ác, đôi môi co giật một cái, cổ họng lẩm bẩm hai tiếng, bàn tay thò vào trong cái túi xách màu đen, đột nhiên móc ra một con dao phay!

Lưu Á Phân động tác nhanh chóng, làm Khương Từ nhất thời không phản ứng kịp, chỉ thấy mũi dao sắc bén chợt lóe lên, dọa cô sợ đến giật mình, tiếng hét hoảng sợ chói tai vang lên, xoay người chạy như bay vào trong tòa nhà!

Lưu Á Phân giơ con dao phay chạy theo sau, lạnh lùng quát to, “Tao giết mày!”

Khương Từ chạy như mất mạng, kêu to từng tiếng “Cứu với!”. Nhưng mà trong tòa nhà này vàng thau lẫn lộn, mọi người đều sợ chọc phải chuyện phiền phức, tất cả đều chỉ biết lo cho thân mình, dọc theo đường đi, không có ai chịu mở cửa ra xem đang xảy ra chuyện gì.

Khương Từ chạy nhanh lên tầng sáu, bày tay run rẩy lấy chìa khóa từ trong balo ra, tra vào ổ khóa, đóng cửa lại trước khi Lưu Á Phân nhào lên, làm bà ta té ngã lên cửa. Lưu Á Phân đâm hụt, đâm vào cánh cửa.

Hai tay Khương Từ run rẩy khóa cửa lại, Lưu Á Phân dùng sức đạp cánh cửa, làm cả phòng cũng lắc lư theo.

Lúc này, Khương Từ mới phát hiện điện thoại trên bàn đang rung không ngừng.

Cô thở hổn hển, cố gắng lấy lại bình tĩnh, đi tới cầm điện thoại di động lên, là của Trương Ngữ Nặc gọi tới.

“Chị Khương! Cuối cùng chị cũng nhận điện thoại!” Trương Ngữ Nặc thở gấp, “Mẹ em đi tìm chị, bà ấy mang theo dao…”

“Ngữ Nặc.” Khương Từ ngắt lời cô, “Xảy ra chuyện gì?”

“Em, ba em…” Trương Ngữ Nặc “Oa” một tiếng khóc lớn lên, “Ba em, ông ấy, chân ông ấy bị liệt… bác sĩ bảo cả đời này cũng không có cơ hội đứng lên…”

Cơ thể Khương Từ trấn động, một dòng khí lạnh chậm rãi chạy dọc theo bắp chân đi lên, cả người cô đông cứng lại. Mắt cô tối sầm lại, hai tay chống lên bàn để không bị ngã xuống. Trương Ngữ Nặc còn đang nói cáu gì đó, cô đưa tay lên cúp điện thoại.

Lưu Á Phân vẫn đang đập cửa phòng không ngừng, căn phòng lắc lư đung đưa, giống như muốn sập xuống.

Khương Từ chống lên bàn, cố gắng ổn định cơ thể, bỗng nhiên mất phương hướng ngã xuống đất. Sau một lúc, cô nhìn chiếc điện thoại bị văng ra, giơ tay cầm lấy, run rẩy gọi cho một dãy số ——

“Lương Cảnh Hành, cứu tôi.”

***

Nửa tiếng sau, Lương Cảnh Hành cùng cảnh sát chạy tới, chế ngự Lưu Á Phân.

Lương Cảnh Hành vội càng gõ cửa, “A Từ!”

Bên trong không có động tĩnh gì.

Lương Cảnh Hành nâng giọng lên, “A Từ! Là tôi! Mở cửa!”

Phút chốc, có âm thanh va chạm sột soạt vang lên, “Ken két” một tiếng, cửa mở ra.

Khương Từ ôm cánh tay, toàn thân run rẩy như đang ở trong một trận động đất, giống như một chiếc lá khô trong cơn gió lạnh, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Lương Cảnh Hành, mắt đen nặng nề, tựa nhà hai viên thủy tinh không tạp chất.

Trái tim Lương Cảnh Hành như bị ái đó nhéo một cái, trong nháy mắt toàn bộ hô hấp bị ứ đọng lại trong cổ họng, anh không chút suy nghĩ, vươn tay ôm lấy cô vào trong lòng mình, cất giọng trấn an, “Không sao.”

Yên lặng một lúc lâu, có một vị cảnh sát đi tới, “Mời hai người đi theo chúng tôi lấy lời khai.”

“Cô ấy là thí sinh tham gia kì thi tốt nghiệp trung học.” Bàn tay Lương Cảnh Hành đặt tại trên lưng Khương Từ, “Hôm nay là môn cuối cùng, để lùi lại đến khi thi xong được không?”

Cảnh sát kinh ngạc, nhìn đồng hồ trên tay, “Nhưng bây giờ cũng đã hơn ba giờ rồi.”

“Phiền anh giải thích với giám thị tình huống xảy ra một chút.” Lương Cảnh Hành trầm giọng nói, “Nếu bỏ lỡ thì sẽ lại phải chờ thêm một năm nữa.”

Mưa vẫn chưa tạnh, mà càng ngày càng lớn, những đám mây đen dày đặc đè nặng lên đường chân trời, sắc trời u ám, giống như điềm báo của ngày tận thế.

Dưới lời giải thích của thầy giáo, giám thị bàn bạc với cấp trên, sau đó đồng ý cho Khương Từ vào thi.

Lương Cảnh Hành không lên xe, mà đứng ở hành lang bên ngoài, chờ cho đến năm giờ.

Hết giờ, các thi sinh chen chúc nhau đi ra, cho đến khi dòng người tan hết, Lương Cảnh Hành mới nhìn thấy một bóng dáng cao gầy xuất hiện ở phía trước. Cô không che ô, mũi nhọn kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng “Soạt soạt” nhỏ.

Lương Cảnh Hành bỗng nhiên cảm thấy, đầu nhọn của chiếc ô lúc này đã hoa thành lưỡi dao sắc bén, từng phát từng phát rạch vào tim anh.

Khương Từ vừa ra đến cổng trường, Lương Cảnh Hành lập tức cởi chiếc áo khoác ra, phủ lên người cô, một tay kéo cô vào dưới tán ô.

Khương Từ chậm rãi giương mắt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh, há miệng, nhưng lại không phát ra âm thanh gì.

Hai người đến đồn công an lấy lời khai xong, Lương Cảnh Hành đưa Khương Từ lên xe, trực tiếp lái xe về biệt thự của mình.

Sau khi về đến nhà, Lương Cảnh Hành lấy một đôi dép trong tủ giày, đặt dưới chân Khương Từ. Đến khi ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt cô dại ra, hai gò má trắng bệch như trang giấy không có chút huyết sắc nào.

Lương Cảnh Hành thở dài, cầm lấy tay cô —— tay của cô đã lạnh đến dọa người, hoàn toàn không giống tay của người còn sống —— kéo cô vào trong phòng khách, để cô ngồi trên ghế sa lon.

Lương Cảnh Hành ngồi xổm xuống, cúi người, cởi đôi giày xăng-đan ướt nhẹp dưới chân cô ra, tiện tay ném qua một bên. Sau đó lấy một cát khăn lông sạch sẽ từ trong phòng tăm ra, phủ lên trên đầu cô, động tác dịu dàng lau tóc cho cô.

Khương Từ đột nhiên động đậy, bắt lấy tay anh, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng rơi vào trên mặt anh, “Đây có phải chính là báo ứng hay không?”

Lương Cảnh Hành cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, giọng nói chậm lại, nhìn cô thật sâu, “A Từ, chuyện này không phải lỗi của em!”

Vậy mà Khương Từ vẫn nhìn chằm chằm vào anh một cách dứt khoát, “Anh nói, đây có phải là báo ứng không? Ba tôi đã hại bao nhiêu người như vậy, cho nên đời này tôi nhất định sẽ không được bình an —— bao nhiêu tiền bạc mà tôi tiêu xài năm đó chính là mồ hôi xương máu của bao nhiêu người, thì trên lưng cũng phải đeo bấy nhiêu khoản nợ.”

Cô buông bàn tay Lương Cảnh Hành ra, từ trên ghế sa lon đứng lên, khăn tắm trên đầu trượt xuống, cô đứng chân trần trên sàn gỗ, trên mắt cá chân có dính một chút bùn, cả người đứng ngược sáng, đường nét trên khuôn mặt nhất thời u ám không rõ.

Vừa rồi thi môn cuối cùng, hiển nhiên là toàn quân bị diệt. Lúc cô ngồi trong phòng thi, bài kiểm tra nghe đã kết thúc. Nhìn bài thi trước mặt, những chữ cái quanh co khúc khuỷa chen thành một đống, giống như nòng nọc đang chạy trốn ra bên ngoài. Cô cố gắng đọc đề từng câu từng chữ, mới vừa nhìn hai dòng, đầu óc giống như muốn nổ tung.

Nửa giờ, tất cả đều là đau khổ.

Cô nhớ năm mười lăm tuổi, cùng cùng cha đi du lịch, có rút thăm trong một ngôi chùa nhỏ ở Đại Lý, có một hòa thượng già đang tu hành, từ trên những thẻ rơi trên mặt đất thay cô tìm ra một là thăm, tờ giấy màu vàng, trên đó viết hai chưa “Hạ ký” (Quẻ dưới) vô cùng rõ ràng.

“Gia đình không yên. Sự nghiệp trì trệ. Đắc tội việc quan, cản trở tiền tài.”

Tất nhiên Khương Từ không tin, chỉ cảm thấy tương lai đều đã bày ra trước mắt cô, ánh sáng rực rỡ, tất cả đều thuận lợi, không hề díng dánh đến một chữ nào trong lá thăm.

Nhưng mà chỉ qua hai năm, từng cái đều ứng nghiệm.

Trước đây cô không tin vào số mệnh, hôm nay lại mơ hồ tin tưởng, trong cõi u ám giống như có một sức mạnh, làm thành một cái lưới, nhốt cô trong đó, không thể thoát khỏi.

“Lúc ấy sự việc góp vốn pháp bị bại lộ, ba tôi quyết định đẩy Trương Đức Hưng ra làm người chịu tội thay. Kết quả có một người bị hại liền báo thù, lái xe đâm Trần Đức Hưng bị thương. Những ngày cuối đời ba tôi vô cùng hối hận, ông ấy dặn dò tôi, nếu ông ấy phải vào tù, thì bất kể như thế nào, tôi cũng phảu nghĩ cách chăm sóc Trương Đức Hưng.” Giọng nói của Khương Từ khàn khàn run rẩy, giống như một cây cung kéo căng đến hết cỡ, “Mấy hôm trước, Trương Ngữ Nặc có nói cho tôi biết, Trương Đức Hưng đã tỉnh…”

“Đừng nói nữa.”

“…Tôi cho là cuối cùng cũng chuộc lại lỗi lầm của ba tôi, tôi cũng có thể bắt đầu sống cuộc sống của chình mình…”

“A Từ, đừng nói nữa!” Lương Cảnh Hành từng bước tiến lên, cầm lấy cổ tay gầy yếu của cô.

Cả người Khương Từ run một cái, không nói gì nữa.

Lương Cảnh Hành buông ánh mắt xuống, nhất thời trong lòng chỉ cảm thấy hối hận vô cùng.

Anh sớm biết, người này am hiểu nhất chính là khẩu thị tâm phi (nghĩ một đằng nói một nẻo), tính tình quật cường làm co người khác cảm thấy phẫn nộ, nhưng vẫn bị mấy câu nói lẫy của cô làm tức giận, làm cho người ta chui vào lỗ hổng.

Chuyện hôm nay, vốn dĩ không nên xảy ra.

Lương Cảnh Hành thở dài, buông Khương Từ ra, “Em đi tắm trước, sau khi ăn tối xong, chúng ta sẽ bàn bạc cách giải quyết.”

Yên lặng vài giây, Khương Từ cười nở một nụ cười u ám, “Còn có thể có cách giải quyết gì nữa, cuộc sống như vậy, tôi quyết không nghĩ tới một năm.”

“Mặc dù em nghĩ như vậy, nhung tôi quyết không để cho em trải qua cuộc sống như thế.”

Khương Từ ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mắt anh, “Anh cảm thấy tôi đáng thương sao?”

Vấn đề này, cô đã từng hỏi một lần.

Ánh mắt Lương Cảnh Hành thâm trầm, “A Từ, em phải biết, tôi không hề cảm thấy em đáng thương.”

Khương Từ yên lặng một lúc, lạnh lùng cười một tiếng, “Lời này anh giữ lại mà lựa gạt chính mình đi.” Dứt lời, không nhìn anh, chân trần giẫm lên khăn tắm đi về phía cửa.

Lương Cảnh Hành giữ tay cô lại, “Em đi đâu vậy?”

“Không liên quan đến anh.”

Lương Cảnh Hành nheo mắt, “Vừa rồi là ai gọi điện thoại cầu cứu tôi?”

Khương Từ chấn động, nhìn chằm chằm anh, “Anh có thể không đến.”

Lông mày anh nhíu lại, “A Từ, nói chuyện với em cần phải giảng giái một chút đạo lý trước.”

Khương Từ cắn chặt môi, dùng sức dãy dụa cánh tay, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Lương Cảnh Hành.

Lương Cảnh Hành lại càm nắm chặt hơn, giọng nói cương quyết, không được chen vào một chút xíu nào, “Tạm thời em ở lại đây, đâu cũng không được đi.”

“Tại sao anh lại hạn chế quyền tự do của tôi?” Khương Từ thở hổn hển, mặt hằm hằm, “Lương Cảnh Hành, anh muốn tiếp tục làm chính nhân quân tử, nhưng không có nghĩa là tôi phải phối hợp với anh. Tôi không phải một đưa trẻ nghèo khó trong núi ngu ngốc chờ quyên góp, hằng năm nhận được tiền của anh, là có thể tự an ủi trên đời này có người còn quan tâm đến mình, sau đó vui tươi hớn hở sống tiếp.”

Cô cắn răng, những lời này sớm vì lòng hắn quanh co uốn lượn hơn nửa năm, kìm nén làm cô muốn phát điên, hôm nay nói ra khỏi miệng, lập tức kích động, “… Nếu anh không cho được thứ tôi muốn, thì con mẹ nó đừng có tiếp tục trêu chọc đến tôi nữa.”

Lồng ngực Lương Cảnh Hành phập phồng kịch liệt, chỉ nắm chặt cổ tay cô không nói gì, sâu trong con mắt cất chứa từng đốm lửa, càng ngày càng dữ dội.

Mưa giống như lớn hơn, lộp bộp đập lên trên cửa sổ thủy tinh, tựa như muốn đem bóng tối không một kẽ hở, đập bể ra một lỗ hổng.

Đột nhiên Khương Từ dùng lực, thoát khỏi cánh tay Lương Cảnh Hành, đưa tay mở cửa ra, bước ra bên ngoài đầy mưa gió.

Đêm đen như vẩy mực, ánh đèn trong nhà chỉ chiếu sáng vài chỗ. Mưa to giống như cọ rửa suy nghĩ của con người, gió lớn như một bàn tay to bịt miệng mũi, Khương Từ bước được mấy bước, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, cô ra sức lau nước trên mặt, liều mạng xông về phía trước, giống như muốn từ trong bóng tối nồng đậm nơi này xé ra một vết thương.

Đột nhiên, cô bị một lực mạnh mẽ đến khó có thể chống lại kéo về phía sau, lập đập thẳng vào một cái ôm trong lồng ngực cứng rắn.

Hô hấp nặng nề từng tiếng phun ở bên tai cô, nóng rực nóng bỏng, các khớp ngón tay lạnh lẽo dị thường nắm chặt cằm cô, “Khương Từ! Em đúng là một kẻ điên!”

Lần đầu tiên Khương Từ biết, thì ra thân thể Lương Cảnh Hành cứng rắn như vậy, giống như một khối nham thạch, lúc đụng vào, đau đến ứa nước mắt, làn môi mỏng như lưỡi dao sắc bén, nhẹ nhàng rạch vào trong tim cô.

Đau quá.

Cô há miệng, nước mắt từng giọt lăn xuống, từng câu từng chữ, như tiếng tơ lụa bị xé rách, “ Lương Cảnh Hành, anh đã lớn hơn em một giáp, còn muốn để em chờ nữa sao?…”

“Rầm” một tiếng thật lớn, cành cây cách đó không xa bị gió đánh gãy, kinh động đến đêm mưa điên cuồng, cả người cô cũng chấn động theo, lời còn chưa dứt, thanh âm khàn khàn bị nụ sâu mà thô bạo, hung hăng chặn lại trong miệng.

Lời editor: Hôn rồi hôn rồi, đến sốt cả ruột với hai anh chị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.