Yêu Giả Cưới Thật

Chương 215: Chương 215: ình cảm trong thang máy




Ba tháng gió xuân về, không khí ấm áp, chồi non dần dần hé nở xanh mướt cả khu vườn.

Dùng xong cơm tối, Đồng Niệm vẫn ngồi bên cạnh ba cô như mọi khi, lấy album hình ra chỉ từng người cho ông xem, kiên nhẫn nói cho ông nghe.

Bệnh tình của Lăng Trọng cũng không có tiến triển, trên mặt cũng không có chút biểu hiện gì. Ánh mắt cũng không có một tia dao động, nhưng ông yên tĩnh ngồi một chỗ ở nơi này, Đồng Niệm có thể cảm nhận được ấm áp trong lòng.

Dẫu sao ông vẫn còn thở, thân thể còn nóng ấm, mặc dù không có biểu đạt nhưng ông vẫn còn sống. Còn sống thì còn có hy vọng, còn sống đồng nghĩa còn có người thân, còn có ba bên mình.

“Ba. . . . . .”

Đồng Niệm vén tóc trên trán ông, vết sưng đỏ đã biến đi mất, đã trở lại bình thường như cũ. Cô nắm chặt đôi tay của ông, áp sát mặt vào lòng bàn tay ông, hốc mắt chua xót: “Ba phải sống thật tốt, có ba ở đây, trong lòng con cảm thấy mạnh mẽ hơn. Nếu như con bị uất ức, còn có thể ở trong lòng ba mà làm nũng.”

Đối với con cái mà nói, đau đớn lớn nhất trong cuộc sống là gì? Con muốn chăm sóc ba mẹ mà ba mẹ không còn?

Vào giờ phút này, Đồng Niệm tựa người vào lồng ngực ấm áp của ba cô, trái tim nhiều cảm xúc ngổn ngang. Nếu như mẹ của Lăng Cận Dương vẫn còn, anh ấy cũng có thể hưởng thụ được loại thân tình này. Chỉ tiếc, anh ấy đời này kiếp này cũng sẽ không có cơ hội giống như vầy, thậm chí anh ấy cũng chưa kịp liếc mắt nhìn bộ dáng của mẹ mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Niệm dâng lên một cảm xúc phức tạp. Cô đỡ ba cô nằm xuống, ngồi ở bên giường nhìn ông ngủ, hốc mắt ê ẩm khó chịu: “Ba, có những sai lầm không thể đền đáp được, do ba nghĩ sai mà mọi chuyện mới như ngày nay, để cho anh ấy nỗi đau mà vĩnh viễn không thể bù đắp được.”

Mặc dù cô dùng hết tâm sức, nhưng vết thương kia vĩnh viễn sẽ không mất đi. Sau khi có con rồi, bọn cô mới cảm nhận được khổ cực khi làm ba mẹ, nhưng cũng vì vậy mà cảm thấy hiếu thuận với ba mẹ mình hơn.

Mỗi lần nhìn thấy Lăng Cận Dương ngẩn người nhìn con gái, đáy lòng cô cũng chua xót khó kìm nén. Mặc dù anh chẳng hề nói một câu, nhưng nhìn vào bên trong ánh mắt anh, cô có thể cảm nhận được sự đau thương trong ánh mắt ấy.

Anh đang hoài niệm về mẹ mình, người mà đã sinh ra anh.

Cảm giác cô đơn này, cô có thể hiểu được, bởi vì nỗi cô đơn này cô đã từng trải qua, so với ai khác cô cũng không thoát được.

Đồng Niệm suy nghĩ mất hồn hồi lâu, cho đến khi nghe tiếng ngáy nhẹ nhàng của ba mình cô mới phục hồi tinh thần lại. Giơ tay lên dịch tốt chăn, dđl/q'd cô chỉnh đèn ngủ trên đầu giường, đứng dậy đóng cửa phòng ngủ thật kỹ rồi rời đi.

Các người giúp việc đều đã nghĩ ngơi, trong phòng khách chỉ mở ra một chiếc đèn đặt dưới đất. Xung quanh yên tĩnh cực kỳ, cơ hồ không nghe được âm thanh gì.

Quay đầu nhìn lối đi trên cầu thang lầu 2, đôi mắt đen nhánh của Đồng Niệm dao động, trước mắt không khỏi hiện ra từng hình ảnh. Trước kia vào thời gian này cô cũng từng đi chân không chạy ra ngoài đến phòng của mẹ cô để ngủ cùng bà.

Nhưng mỗi lần sau khi Lăng Cận Dương về tới nhà đều tóm lấy cô trở về, bá đạo ném trên giường của anh.

Thu liễm lại suy nghĩ trong lòng, Đồng Niệm cất bước đi lên lầu. Cửa chính phòng ngủ mở rộng ra, cô còn chưa có đi vào đã có thể nghe được tiếng cười nói bên trong truyền tới.

Tiếng cười thanh thúy của con gái truyền đi rất xa, hòa lẫn với âm thanh trầm thấp của người đàn ông, trong đêm tối yên tĩnh vô cùng ấm áp.

“Khanh khách…” Yếm cười rất lớn tiếng, cô nàng ngâm thân thể tròn vo của mình vào trong bồn tắm khổng lồ, được ba nâng đỡ phía dưới người giống như đang bơi lội, đôi bàn chân nhỏ đạp loạn, nước văng ra ngoài tung té khắp nơi.

Lăng Cận Dương vén hai tay áo lên, cánh tay lộ ra cơ bắp chắc nịch, anh vững vàng nâng con gái để cho cô nàng lơ lửng ở trên mặt nước, hai ba con một lớn một nhỏ chơi cùng nhau không chán.

Đồng Niệm đứng phía sau lưng bọn họ, đôi mày thanh tú nhíu chặc dần dần thả lỏng ra, cô thích nhất là xem bộ dáng hai ba con bọn họ chơi đùa, mỗi lần nhìn thấy hình ảnh này, cô có cảm xúc không nói thành lời.

Lát sau, Đồng Niệm cất bước đi tới, lên tiếng cắt ngang bọn họ: “Coi chừng bị lạnh.”

Thời tiết đã ấm lạnh, nhưng thân thể ngâm nước nhiều vẫn sẽ cảm thấy lạnh. Yếm còn nhỏ sẽ dễ dàng bị bệnh.

Lăng Cận Dương nghe cô nói, cũng không cho con tiếp tục tắm nữa, vội vàng ôm con lên, quấn khăn cho con gái, “Con gái, lần sao chúng ta chơi tiếp nha.”

Yếm vốn đang chơi vui vẻ, chợt bị ba ôm lên, lập tức mất hứng khóc rống lên “oa oa oa…”, hai cái chân nhỏ đạp loạn, chiếc khăn được Lăng Cận Dương quấn kỹ cũng bung ra.

“Yếm!” Đồng Niệm giận tái mặt, ôm lấy Yếm, sắc mặt hơi khó coi: “Không được khóc.”

Cô nhóc vốn dĩ có sấm mà không có mưa, nghe cô la lên như vậy hình như bị dọa sợ, hắng giọng lên khóc lớn hơn: “Oa oa…”

Đôi mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương dao động, vội vàng ôm lấy con gái, khéo léo dụ dỗ: “Yếm ngoan, không khóc, không khóc nào.”

Yếm đã hơn bốn tháng, hoàn toàn có thể phân biệt được giọng nói và sắc mặt, mỗi ngày cô nàng tiếp xúc với mẹ nhiều nhất, cho nên khi nhìn thấy Đồng Niệm nổi giận, cô nàng bắt đầu khóc.

Lăng Cận Dương dỗ cả buổi cũng không thấy có chuyển biến gì, quay đầu nhìn về phía Đồng Niệm nhờ giúp đỡ, “Làm thế nào đây?”

Đồng Niệm thở dài, nhìn vẻ mặt đau lòng của anh, không nhịn được cười một tiếng. Trước đây không phải anh là một người rất bá đạo sao? Vậy mà giờ đây thấy con gái khóc có một chút mà đã có bộ dạng đau lòng thế này.

Thiên vị mà!

Đồng Niệm đưa ngón tay chỉ về phía giường của con gái, giọng nói không nhanh không chậm: “Đặt Yếm lên giường đi, anh đi ra ngoài.”

“Hả?” Lăng Cận Dương đầu tiên là sững sờ, sau đó nghe theo lời cô đặt con gái lên giường.

Yếm nằm bên trong giường nhỏ, tiếng khóc vẫn như cũ không hề giảm, hơn nữa còn có xu hướng ngày càng lớn. Lăng Cận Dương nhíu chặt mày, quay đầu nhìn về phía Đồng Niệm: “Con vẫn còn khóc?”

Đồng Niệm bĩu môi, liếc mắt nghĩ thầm cô cũng không phải là người điếc, dĩ nhiên biết cô nhóc con này vẫn còn đang khóc.

Từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ đưa cho anh, Đồng Niệm đưa ngón tay chỉ cửa phòng, trầm giọng nói: “Anh qua phòng kế bên tắm đi.”

Nói xong, vẫn thấy anh đứng yên một chỗ, Đồng Niệm không nhịn được quở trách: “Sao anh vẫn chưa đi?”

Lăng Cận Dương thở dài, tầm mắt từ trên mặt cô chuyển sang con gái, cuối cùng cũng bất đắc dĩ xoay người, đi tới căn phòng bên cạnh.

Đóng cửa phòng ngủ, Lăng Cận Dương cũng không đi ngay lập tức mà đứng ở bên ngoài cửa nghe động tĩnh bên trong một chút. Tiếng khóc của Yếm từ từ giảm xuống, dđl/q'd rất nhanh sao đó liền dừng hẳn.

Anh mở to hai mắt, đáy lòng tỏ ra nghi ngờ, anh vừa mới đi ra ngoài, vợ anh làm cách nào mà con gái không khóc nữa? Chẳng lẽ cô có thủ đoạn riêng nào hay sao?

Tắm xong anh mặc áo ngủ màu đen vào, sau đó khe khẽ đẩy cửa phòng ngủ, bên trong chỉ còn ánh sáng của chiếc đèn ngủ.

Đồng Niệm ôm con gái ngồi ở trên giường, nhìn con dịu dàng thì thầm, Yếm đang thỏa thích mút ngón tay cái, ngoan ngoãn nghe lời của mẹ.

Một cảnh ấm áp khoan khoái này, thoáng chốc lây sang trái tim anh. Lăng Cận Dương yên lặng nhìn hồi lâu, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại xoay người xuống lầu, cũng không quấy rầy hai mẹ con cô.

Đi vào trong phòng bếp, bên trong đã tối đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt cũng chiếc đèn nơi tủ bát. Lăng Cận Dương cất bước đi vào, đang lục lọi tìm đồ, lại nghe sau lưng có tiếng bước chân: “Thiếu gia, cậu tìm gì vậy?”

Người giúp việc nhìn thấy anh tìm kiếm đồ, vội vàng chạy tới xem anh có cần giúp gì không.

Anh xoay người nhìn người giúp việc, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn 1 ly sữa bò nóng.”

“Để tôi làm cho ạ.” Người giúp việc thuần thục đè chốt mở xuống, lấy sữa tươi trong tủ lạnh ra, rót vào ly thủy tinh, rồi sau đó bỏ vào trong lò vi ba đun nóng.

Lăng Cận Dương trong lúc vô tình lướt qua tủ đựng bát, ánh mắt dao động, “Bột lòng trắng trứng lần trước còn không?”

Người giúp việc đang hâm nóng sữa, nghe anh hỏi, thành thật trả lời: “Hết rồi ạ?”

“Ăn hết nhanh như vậy sao?”

“Không phải vậy ạ?” Lò vi sóng kêu lên 1 tiếng, người giúp việc lấy sữa đã đun nóng ra, “Vốn dĩ còn được một ít, lần trước đại thiếu phu nhân không cẩn thận làm đổ rồi ạ.”

“Đại thiếu phu nhân sao?” Lăng Cận Dương chau mày lại, bên trong đôi mắt không khỏi thoáng qua cái gì, “Chị ta thường xuyên đến sao?”

Lấy ra một cái khai đựng ly, người giúp việc lấy sữa tươi đã đun nóng đặt vào trong khai, lại chuẩn bị một chút bánh ngọt, đưa cho Lăng Cận Dương cười nói: “Đúng vậy ạ, gần đây đại thiếu phu nhân thường xuyên đến.”

Lăng Cận Dương nhận lấy cái khai, khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua vẻ tàn khốc: “Thật sao?”

Sao lại có chuyện ngẫu nhiên như thế, anh muốn lon bột lòng trứng trắng này, lại trùng hợp bị làm đổ? Các người giúp việc luôn làm việc cẩn thận, rất ít xuất hiện loại sai lầm này.

Bưng khai quay người đi lên lầu, Lăng Cận Dương nhíu chặt mày, trong lòng anh mơ hồ dâng lên một cảm giác kỳ quái. Nhớ tới gần đây trong nhà có nhiều chuyện xảy ra, anh không khỏi nghi ngờ.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong rất an tĩnh, nghe kỹ chỉ có âm thanh đang mút thỏa thích của Yếm. Cô nàng con đang nằm ở trong ngực mẹ, ngẩng đầu lên đang hưởng thụ thứ duy nhất thuộc về cô nàng.

Yếm hiện tại lớn rất nhanh, khuôn mặt ngày càng xinh đẹp, đôi tay nhỏ bé ôm chặt bầu ngực mẹ, miệng mút lấy mút để rất là hưởng thụ.

Lăng Cận Dương liếc mắt nhìn con gái, trong lòng có chút không thoải mái, anh xoay tầm mắt, đặt cái khai ở trên tủ đầu giường.

Yếm bú no say nên ngủ thiếp đi. Đồng Niệm lau sữa trên miệng cho con rồi đặt lên trên giường.

“Em uống sữa đi.”

Nhìn anh đưa ly sữa trước mặt, cô theo thói quen cau mày, dđl/q'd rồi miễn cưỡng nhận lấy. Cô cố gắng uống gần nữa ly, vừa muốn bỏ vào trong khai lại nghe người phía sau lớn tiếng nói: “Uống cho hết.”

Đồng Niệm quay đầu về phía sau, nhếch miệng nói: “Không uống nỗi nữa.”

Bữa tối cô ăn cơm rất ít, anh lo lắng cho thân thể của cô, nên bắt cô uống thêm sữa. Anh giận tái mặt, khuôn mặt lạnh như băng: “Có uống hay không?”

Được rồi, Đồng Niệm cố nén một hơi, cầm ly sữa lên lần nữa, một hơi uống phần sữa còn lại cạn sạch. Con mẹ nó Lăng Cận Dương, vì ỷ vào việc em gây ra lỗi nên anh mới dám lên mặt sai khiến em như vậy đúng không? Anh chờ đó, hừ!

Nhìn thấy cô uống sạch, bên trong đôi mắt anh mơ hồ lộ ra nụ cười, anh nhận lấy cái ly sau đó ngã người nằm dài trên giường.

Yếm được đặt ở giữa giường, tách đôi giữa hai người bọn họ. Lăng Cận Dương không quen với cảm giác này, không vui hỏi: “Em đặt con ở chỗ này là sao?”

“Sao?” Đồng Niệm nghe anh hỏi có hơi ngớ ngẩn, không phải anh muốn được nằm gần con gái để ôm hôn sao, không phải cô muốn làm anh vui lòng sao? Chẳng lẽ chiêu này không đúng?

Âm thầm thở dài một hơi, Đồng Niệm kéo chăn, cười nói: “Tối nay để Yếm ngủ chung với chúng ta đi.”

“Không được!” Lăng Cận Dương nhíu mày lại, lập tức phản đối. Một cái giường ngủ ở giữa lại bị chắn bởi một người, vậy thế giới của hai người thì sao?Đồng Niệm ngẩn người, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh, nghĩ anh vẫn còn đang tức giận, mím môi ôm lấy con gái, đặt vào trong giường nhỏ rồi đắp kín chăn cho con.

“Như vậy được chưa?” Đồng Niệm tức giận nằm xuống, vốn dĩ muốn làm anh vui lòng, thế nhưng người đàn ông này mềm không được cứng không xong, cô cũng không phải là người dễ bị khi dễ, muốn tức giận thì tức giận đi.

Nhìn thấy cô tức giận nằm xuống, Lăng Cận Dương nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ tay lên tắt đèn đầu giường, một tay kéo lấy cô, cười nói: “Ai, em còn giận hả?”

Lòng ngực của anh ấm áp nóng bỏng, mang theo mùi vị quen thuộc. Đồng Niệm rúc vào trong ngực anh, đôi mày thanh tú dần dần giãn ra: “Lăng Cận Dương, anh là người hẹp hòi! Là quỷ hẹp hòi!”

Lăng Cận Dương không tiếng động cười lên, nâng tay lên xoa xoa đỉnh đầu, dịu dàng nói: “Em dẫn người đi bắt gian, lại không cho phép anh tức giận sao?”

Nhắc lại chuyện cũ, trong lòng Đồng Niệm không khỏi tự trách, cô giơ tay ôm chặt eo của anh, nhỏ giọng nói: “Ông xã, chuyện này đúng là em không tốt, đêm hôm đó Sở Kiều nói cho em biết anh và Trầm Bái Ny ở khách sạn, em đã cảm thấy nổ tung rùi.”

“Sở Kiều nói cho em?” Đáy mắt anh trầm xuống, phát hiện người chủ mưu phía sao.

Đồng Niệm cả kinh, ý thức được mình lỡ miệng, sắc mặt có chút trắng bệch. Xong rồi, mình đã nói ra tên Sở Kiều, Lăng Cận Dương có phải sẽ làm khó cậu ấy hay không?

Nghĩ lại, Sở Kiều có Quyền Yến Thác che chở, sẽ không xảy ra chuyện gì. Thật may mắn là vạn hạnh trong bất hạnh.

“Haha…” Đồng Niệm nhoẻn miệng cười, nói qua loa cho lấy lệ: “Dù sao cũng là hiểu lầm, là hiểu lầm, haha…”

Lăng Cận Dương đưa tay nắm lấy cằm của cô, nâng mặt cô lên, anh cúi đầu, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, thì thầm nói: “Niệm Niệm, em không phải tin tưởng anh sao?”

Đồng Niệm kiên định lắc đầu một cái, bởi vì trong giây phút hoài nghi mà trong lòng vô cùng khổ sở. Khóe mắt cô ê ẩm, trầm giọng nói: “Không phải không tin chỉ là…”

Loại cảm giác đó, cô thật sự không biết phải diễn tả như thế nào. Tuyệt đối không phải là không tin, rõ ràng trong lòng vô cùng kiên định, nhưng khi thời điểm xảy ra chuyện, cô lại đứng ngồi không yên, cả trái tim đều loạn.

Lăng Cận Dương nặng nề thở dài, tận sâu trong đôi mắt lướt qua một tia chán nản. Thật ra trong chuyện này anh cũng phải có một phần trách nhiệm, nếu không phải do anh say rượu bị Trầm Bái Ny mang đi, thì sẽ không có chuyện gì.

Cúi đầu hôn lên trán của cô, ánh mắt anh ôn nhu lại, anh dán sát mặt vào cổ của cô, ngửi mùi hương hoa lài nhàn nhạt trên người cô, khóe miệng nở nụ cười ấm áp: “Em tính bồi đáp anh thế nào?”

Bồi thường? Đồng Niệm đảo con ngươi đi lòng vòng, dđl/q'd trong lòng nghĩ cô vốn dĩ cần bồi đáp cho anh. Cô đang nghĩ là nên mua cho anh cái gì, quần áo, bật lửa, dây nịt, ví tiền, anh thích nhất cái nào?

Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, đáy mắt con mắt sắc dần rời, đôi mắt sắc bén nhanh chóng liếc xuống phía dưới, sau khi nhìn thấy cổ áo mở rộng của coohaauf kiết không nhịn được phập phồng lên xuống.

Hiển nhiên từ “bồi thường” trong lòng người đàn ông và phụ nữ căn bản không giống nhau!

Lật người cô lại đè dưới thân, Lăng Cận Dương từ trên cao nhìn xuống, đưa tay bắt đầu cởi nút áo ngủ của cô, gấp giọng nói: “Thiếu nợ thịt…”

“Không được vậy…” Đồng Niệm cười nhẹ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp nhuộm đầy vẻ gian xảo, cô giơ ngón tay lên chỉ chóp mũi của anh, cố gắng hướng về phía anh chậm rãi nói: “Vậy cũng được, tối nay để cho anh làm chủ.”

“Thật?” Lăng Cận Dương có tính cảnh giác cao, hỏi lại để xách định, rất sợ cô gày bẫy.

Đồng Niệm cười gật đầu một cái, đưa tay kéo chăn qua, che người họ lại, dịu dàng nói: “Thiên chân vạn xác.”

Sau đó cô giơ tay lên ôm cổ của anh, ngửa đầu hôn môi anh, cái lưỡi trơn tru bướng bỉnh trêu đùa, xóa tan đi nghi ngờ của người đàn ông ngay lập tức, lí trí hầu như hoàn toàn biến mất.

Anh cúi đầu hung hăng hôn lên môi của cô, anh dùng lực quá khích, lập tức trong miệng cô có mùi tanh ngọt chiếm lấy. Giọng nói cô còn chưa trở lại bình thường, quần áo trên người cô đã bị cởi ra, bị người đàn ông ném ở chân giường.

Môi mỏng theo cái cổ mảnh khảnh của cô đi xuống, trằn trọc nơi xương quai xanh tinh sảo của cô, anh nhẹ nhàng cẩn thận hôn, cố gắng khắc chế dục vọng như muốn xé nát cô.

Trong giây lát, anh nhìn chằm chằm bộ ngực đầy đặn của cô, ánh mắt ngẩn ngơ, hình như nghĩ đến cái gì, khó khăn nuốt nước miếng xuống, chậm rãi nhích tới gần.

“A!” Trước ngực một hồi gặm cắn, cô mở mắt, nhìn chằm chằm anh hỏi: “Anh làm gì vậy chứ.”

Trong đôi mắt anh thoáng qua nụ cười xấu xa: “Anh muốn thử qua một chút mùi vị, được không?”

“Anh…” Đồng Niệm khiếp sợ nhìn anh chằm chằm, sau đó khinh bỉ nói: “Lăng Cận Dương, anh không cần đến thể diện nữa rồi.”

Nhìn thấy cô né tránh, Lăng Cận Dương nhanh tay lẹ mắt đè cô xuống, cúi đầu hôn môi cô, ngăn lại tất cả lời cô muốn nói nuốt vào trong bụng.

Người đàn ông đè trên người cô vô cùng mạnh mẽ, Đồng Niệm giãy dụa không thoát, cô nhớ tới miệng của anh vùa mới hút qua cái gì, chỉ cảm thấy toàn thân dựng tóc gái, loại cảm giác này quá kinh sợ.

Không biết Yếm nằm trên giường mở mắt từ lúc nào, cô nàng liếc đôi mắt to, nhìn thấy hành đồng kỳ quặc của ba mẹ, mất hứng bĩu môi. Mẹ là của cô, ba không được phép giành.

“Oa oa ——”

Yếm là pháp bảo có tác dụng, hắng giọng khóc rất lớn, nhưng không có nước mắt. Nhưng mọi khi cô khóc rống, ba mẹ đều chạy tới ôm lấy cô, nhưng tối nay cô nàng khóc thật lâu, mẹ cũng không tới, ba cũng không cần.

Yếm cảm thấy tủi thân, khóc một mình mệt mỏi, lại nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

. . . . . .

Tất cả mọi người điều nói lời đồn đãi là giả, hiện tại vụ tai tiếng trong khách sạn bay đầy trời, muốn xóa bỏ là không thể nào, chỉ có thể tìm cách làm lắng đọng xuống.

Gần tối, một chiếc McLaren chạy đến đậu bên ngoài khách sạn, Lăng Cận Dương sau khi xuống xe, chuyển tới vị trí kế bên tài xế, lấy tay dẫn người bên trong đi ra.

Tối nay tại một khách sạn cao cấp có một buổi tiệc rượu. Tất cả các giới từ giới kinh doanh đến giới chính trị, thậm chí còn có giới giải trí, đều có rất nhiều doanh nhân tham dự.

Lăng thị là tập đoàn số một ở thành phố Duật Phong, được nằm trong danh sách mời cũng là lẽ dĩ nhiên.

Bên ngoài khách sạn, không ngừng lui tới những chiếc xe sang trọng, cái gì cần có điều có, có bao nhiêu đẳng cấp đều có thể so với triển lãm xe quốc tế.

Đồng Niệm mặc một bộ dạ phục màu đen, cùng với trang sức tinh xảo, càng làm nổi bật thêm làn da thịt trắng noãn của cô. Kể từ sau khi sinh, hình như cô chưa từng tham gia những sự kiện long trọng như thế này, khiêm tốn ở nhà chăm sóc con gái.

Gần đây xảy ra vụ tai tiếng nghiêm trọng, lúc này Lăng Cận Dương cùng vợ xuất hiện, tự nhiên sẽ gây chú ý cho rất nhiều giới truyền thông.

Bọn họ vừa mới xuống xe thì có hàng loạt ký giả ùn ùn kéo đến, nhân viên bảo vệ trong khách sạn chạy tới, ngăn chặn các ký giả ở bên ngoài phạm vi an toàn, không cho bọn họ bước đến gần tới cửa.

“Lăng tổng, xin hỏi tối nay ngài cùng phu nhân ra ngoài, có phải bởi vì nguyên nhân của vụ tai tiếng trong khách sạn hay không?”

“Lăng phu nhân, ngài lâu rồi cũng không có công khai xuất hiện, tối nay đột nhiên xuất hiện cuối cùng là vì cái gì? Còn có trước khoảng thời gian xảy ra xì căng đan, dđl/q'd ngài có lời gì muốn nói không?”

Đồng Niệm kéo Lăng Cận Dương bước lên bậc tam cấp, sau đó xoay người, quét mắt nhìn về các ký giả: “Kể từ khi có con, tôi rất ít khi đi ra bên ngoài, tối nay ông xã dẫn tôi đến giải sầu, sợ chính tôi ở trong nhà buồn bực sinh hư, các người có duyên cớ gì mà nhiều chuyện như vậy?”

“Ha ha ha…” Các ký giả cười rộ lên: “Lăng phu nhân, ngài nói như vậy giống như hai người rất hạnh phúc?”

“Chúng tôi không hạnh phúc sao?” Đồng Niệm nhẹ nhàng cười lên, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, không kìm chế được nắm tay của anh, hai người mười ngón tay đan chặt vào nhau, “Ánh mắt của các người so với tôi chắc có lẽ tốt hơn, tại sao không thấy được chứ?”

Những ký giả có chút xấu hổ, giơ máy chụp hình lên, tích ta tích tắc chụp lấy chụp để.

Ánh mắt Lăng Cận Dương đầy tươi cười, cũng không có nói gì thêm, ôm chặt eo cô, cả hai cùng đi vào trong.

Lúc bước lên cầu thang, giày cao gót của Đồng Niệm vấp phải váy dài, Lăng Cận Dương tự nhiên ngồi xổm người xuống, dịu dàng tháo vạt áo bị quấn ở gót dài ra.

Các ký giả thấy một màn như vậy, toàn bộ nhắm ống kính ngay bọn họ.

Trên mặt hai người bọn họ vẻ mặt rất tự nhiên, các ký giả không nhìn ra sơ hở, dần dần nghi ngờ xì căng đan kia.

Đóng cửa thang máy, Đồng Niệm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, gian xảo nói: “Như thế nào? Em diễn có giống không?”

Lăng Cận Dương nở nụ cười xong, cúi đầu hôn lên má cô một cái, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng: “Như vậy có phải giống như là…?”

“A!” Đồng Niệm cả kinh, ánh mắt biến đổi một cái, “Nơi này cũng có chó săn sao?” Trong lúc nói chuyện, cô còn quay đầu nhìn xung quanh một chút, nhưng cánh cửa kín mít, cái gì cô cũng nhìn không được.

Ánh mắt cô nhảy lên, cô nhìn thấy bên trong thang máy có camera, không nhịn được nhăn mày lại: “Thật sự có sao?”

Lăng Cận Dương cười đến phát nghẹn, bị bộ dáng đáng yêu này của cô trêu chọc làm trong lòng mềm nhũn. Ánh mắt sâu kín của anh thoáng qua cái gì, chợt ôm cô vào trong ngực nói: “Nếu như ngày mai các tờ báo tin tức hàng đầu đăng tin là Tổng Giám Đốc tập đoàn Lăng thị cùng phu nhân trong thang máy ôm hôn mãnh liệt, có phải sẽ kích thích hơn không, lượt view sẽ tăng vọt.”

“Cái gì?” Đồng Niệm kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn ánh mắt hiện lên vẻ xấu xa của anh, trong lòng bồn chồn lo sợ.

Người đàn ông này, không phải đang đùa ấy chứ?

Chỉ là Lăng Cận Dương là dạng người thế nào chứ, nói được là sẽ làm được, tiếng nói của anh vừa rơi xuống, cả người liền hướng về phía cô, khống chế cô ở cửa thang máy, giam ở giữa lòng ngực mình.

“Ông xã!” Hai tay Đồng Niệm chống đỡ lồng ngực của anh, giọng nói run rẩy cầu xin tha thứ: “Em cảm nhận được, cái này không dễ chơi.”

Nếu ngày mai bọn họ lên đầu tiêu đề bài báo, cô còn mặt mũi gặp người khác sao? Không được!

Lăng Cận Dương xấu xa cười một tiêng, ánh mắt sáng lên, anh cúi đầu, chóp mũi tương đề với chóp mũi cô, phun ra hơi thở nóng mập mờ: “Bảo bối, không được kêu lớn nha …”

“Ưmh!”

Đồng Niệm sợ hãi mở trợn mắt, cuối cùng không nói ra lời. Tuy nói trong thang máy chỉ có 4 bức tường, nhưng nếu có người đi vào thì làm thế nào? Hơn nữa nơi này còn có Camera nha, chẳng lẽ muốn cho người ta xem miễn phí sao?

Điên rồi, người đàn ông này khẳng định điên rồi!

Lăng Cận Dương đè cô ở cửa thang máy, cúi đầu hung hăng môi cô, dùng sức thỏa thích cắn mút. Chỗ cô đứng không thấy góc độ, không biết anh nhấn ở chỗ nào, phía bên phải camera bỗng nhiên tắt hết, tự động đóng lại.

Giữa răng và môi tràn đầy mùi vị mát lạnh của anh, tâm trí cô dần dần tê dại, trong hoàn cảnh đặc biệt này, càng thêm kích thích kinh người. Dần dần, cô từ sợ hãi chuyển sang kích thích không rõ, thân thể nóng như lửa, hai cánh tay ôm chặt cổ anh, không dám buông tay.

Thang máy giống như hồi lâu cũng không có dừng lại, Đồng Niệm trong lòng nghi ngờ, nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ, đã bị kỹ xảo của anh làm cho tan rã. Trong đầu cô chỉ còn lại câu nói cuối cùng lúc nãy anh đã dặn dò, cắn chặt răng, không dám toát ra nửa điểm âm thanh.

Bỗng chốc thang máy kêu lên một tiếng, thang máy dừng lại từ từ đi lên, biến thành đèn đỏ chỉ thị, biểu thị sau một khắc cửa thang máy sẽ mở ra.

Đồng Niệm yếu đuối tựa vào ngực Lăng Cận Dương, lòng ngực ấm áp trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, sắc mặt cô trắng bệch, nhìn người đàn ông bên cạnh đang nhíu chặc mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.