Yêu Giả Cưới Thật

Chương 19: Chương 19




Cảm giác Đồng Niệm ngủ thật lâu, ở trong mộng cô nhớ tới trước đây, cha mẹ đều còn ở bên cạnh. Mỗi khi ăn cơm chiều xong một nhà ba người lại đi ản bộ, tay trái cô nắm tay ba, tay phải nắm tay mẹ, ở giữa vui vẻ trong sự sôi nổi của cha mẹ. Mỗi lần nhìn thấy cô, ba nắm tay mẹ chạy lại phía cô cùng nhau lộ ra khuôn mặt sủng nịch.

Khóe mắt cô có giọt lệ nóng rơi xuống, Đồng Niệm khóc tỉnh lại, mở to mắt đã là hai ngày sau rồi. Sốt cao khiến cho phổi bị nhiễm, bác sĩ gia đình vội tới truyền dịch cho cô, ước chừng cô ngủ hai ngày thì mới chuyển biến tốt.

Từ sau khi mẹ cô qua đời, cô ít khi sinh bệnh, lần này phát sốt giống như bệnh rất nặng, tinh thần không tốt lắm. Lăng Trọng sợ cô không hồi phục tốt, không cho cô đi học, xin cô nghỉ học để dưỡng bệnh, phân phó người hầu cẩn thận chăm sóc.

Ở trên giường ba ngày, thân thể Đồng Niệm dần chuyển biến tốt, sốt cao đã lui, nhưng thân thể không có lực. Sau khi ăn xong, cô ngồi ở ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt đăm chiêu.

Cho đến khi người hầu đi vào, nói là Duẫn Mạch đến thăm cô, lúc này tinh thần cô mới hồi phục lại.

Trong tay Duẫn Mạch mang theo giỏ hoa quả, tiện tay đưa cho người hầu, bước nhanh tới chỗ cô, đưa tay sờ vào trán cô: “Còn sốt cao không?”

“Đã tốt rồi.” Đồng Niệm mím môi cười, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.

Thấy nhiệt độ cơ thể cô bình thường, Duẫn Mạch nhẹ nhàng thở ra, quay sang chế nhạo cô: “Thời tiết như thế này chỉ có câu mới có thể phát sốt thôi!”

Sắc mặt Đồng Niệm hơi đổi, gục đầu xuống không nói gì.

“Anh cậu đâu?”

Duẫn Mạch từ lúc vào nhà ánh mắt không ngừng dòm ngó, về điểm này tâm tư nhỏ rất rành.

Nhắc tới người kia, sắc mặt Đồng Niệm lại trầm xuống, cô quay đầu buồn bã nói: “Không biết.” Từ lúc cô đổ bệnh mấy ngày nay rồi không có gặp anh.

“Ai….” Duẫn Mạch thở dài trên mặt đầy vẻ mất mác: “Anh ấy bận rộn như vậy à? Mỗi lần tớ đến không bao giờ thấy được anh ấy!” Lúc trước cô đến nhà họ Lăng chơi, không có gặp mặt thần tượng, vì thế buồn bực không thôi.

Đồng Niệm liếc nhìn cô bạn một cái, đem dâu tây đưa tới trước mặt, quát lớn: “Cậu đến thăm mình hay là đến nhìn anh ấy?”

Nhìn thấy cô hờn giận, Duẫn Mạch vội trưng khuôn mặt tươi cười, nịnh nọt: “Đương nhiên là thăm cậu, người mình yêu nhất là Niệm Niệm!”

Tuy rằng tâm tình sa sút nhưng Duẫn Mạch nói đùa như vậy cũng khiến cô thoải mái hơn.

Ăn chút hoa quả, Duẫn Mạch lại không thành thật nhìn Đông ngó Tây, mười phần là muốn xem bảo vật. Cô chạy đến bàn trang điểm, đưa tay cầm lọ nước hoa, đặt ở mũi ngửi ngửi mặt mày hớn hở.

“Đây là nước hoa cậu dùng à?” Duẫn Mạch vỗ nhẹ vào thân lọ, chỉ thấy đỉnh chóp lọ thủy tinh điêu khắc hình cánh hoa lài, làm cho người ta vừa nhìn đã thích.

Đồng Niệm nhíu mi nhìn, vẻ mặt hờ hững: “Ừ.”

“Thật dễ chịu!” Duẫn Mạch lần thứ hai đưa lên ngửi, đáy mắt đều là ý cười: “Vì cái gì mà ở trong thành phố này không có bán?”

Câu hỏi của cô bạn làm cho ánh mắt Đồng Niệm tối lại, giọng cũng thấp đi: “Đó là Lăng Cận Dương tìm người điều chế, bên ngoài không có bán!”

"Ô ô!" Duẫn mạch lại trừng mắt nhìn cô, đáy mắt toàn là ý hâm mộ: “Anh cậu đối với cậu quá tốt đi!”

Người ở bên ngoài nhìn vào thì cho rằng tổng giám đốc Lăng thị đối với cô em gái chẳng có quan hệ máu mủ kia rất tốt, đâu ai biết cô sống như thế nào?

Thu lại đáy lòng hỗn loạn, Đồng Niệm cười cho có lệ: “Tớ còn một lọ chưa dùng, cậu cầm đi.”

Nghe cô nói thế, Duẫn Mạch vội không ngừng gật dầu, chạy tới chỗ cô hôn cô một cái: “Đồng Niệm, tớ yêu cậu!”

Đồng Niệm bị cô làm cho nổi cả da gà, mặt mày cau có: “Nước hoa này lúc tới nhà tớ thì cậu không được dung, có biết không?”

“Được.” Duẫn Mạch gật đầu một cái, nhưng sau đó lại khó hiểu: “Sao vậy?”

Không thể giải thích nhiều với cô, Đồng Niệm trịnh trọng nói: “Không nên hỏi, nhớ kỹ lời mình nói là được.”

Nhận được đồ mình thích, Duẫn Mạch tự nhiên thỏa mãn, cũng không truy vấn thêm nữa. Hia người ngồi ở giữa sofa rộng thùng thình nói chuyện phím, vừa nói vừa cười, vẻ lo lắng của Đồng Niệm dần xua tan.

Tựa đầu vào vai Đồng Niệm, Duẫn Mạch thoáng nhìn thấy gương mặt gầy yếu của cô bạn, cô lo lắng hỏi: “Niệm Niệm, cậu sinh bệnh làm tớ rất lo, tớ sợ giống như năm đó, cậu bỗng nhiên biến mất ba tháng!”

Phút chốc sắc mặt Đồng Niệm trắng đi, cô nghiêm mặt cúi đầu, hai tay bên người nắm chặt lại, dùng sức lực rất lớn để cầm. Tuy cô khống chế mình nhưng toàn thân vẫn lạnh run.

Phát giác thấy cô khác thường, Duẫn Mạch còn tưởng cô giận, không hỏi nhiều liền ngồi dậy mang theo nước hoa đi mất.

Ánh trời chiều buông rơi ở phía xa, ánh vàng nhuộm khặp, làm nổi bật chân trời vẻ diễm lệ. Cô thu mình vào trong ghế, hai tay ôm gối, hai tròng mắt sáng người bị che phủ một tầng sương, ảm đạm không ánh sáng.

Ánh tịch dương đã dần lui, Đồng Niệm ngơ ngác ngồi đó, không nhúc nhích. Cô nhìn ra phía xa bầu trời, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi.

Vào đêm, một chiếc xe McLaren màu bạc chạy về Lan Uyển, người đàn ông đem cất xe xong đi vào biệt thự.

Má Dung còn chờ anh ở cửa, thấy anh trở về vội đi chuẩn bị đồ ăn khuya, nhưng Lăng Cận Dương bảo về nghỉ ngơi. Anh đi về phòng, đi qua phòng cách vách nhưng bỗng dừng lại, đẩy cửa đi vào.

Lăng Cận Dương xoay người ngồi ở bên giường, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người đang ngủ say. Trong đêm đen, cặp mắt chim ưng kia cơ trí lóe sáng, rồi lại cuồn cuộn như nước biển làm cho người ta không nhìn ra.

Không bao lâu sau anh bình tĩnh đứng dậy, bước nhanh đi.

Sau nửa đêm, trời chuyển mây, tia chớp hỗn loạn sấm sét rền vang, gió thổi rất mạnh.

Ầm ầm ——

Giữa không trung lướt qua một tia chớp, tấm màn màu đen bị xé rách, mưa trên trời trút xuống.

Cô gái nằm trên giường, dôi mi thanh tú nhăn nhó, thân thế bất an vặn vẹo, tựa hồ suy nghĩ phải tỉnh táo lại.

"A ——"

Đồng Niệm ôm đầu ngồi dậy, hét lên một tiếng, nhưng âm thanh của cô bị tiếng sét lấn át. Hai tay nắm chặt chăn, trước mắt hiện lên hình ảnh ác mộng, cô không nói ra tiếng.

Mái tóc dính mồ hôi áp vào mặt, Đồng Niệm run rẩy muốn xuống giường, nhưng tay chân không có chút lực nào, không cử động được. Co muốn lấy di động ở đầu tủ liền thấy một bóng dáng ở bên ngoài cửa sổ.

Động tác của bóng đen rất nhanh chóng, mở cửa sổ đi vào, Đồng Niệm đang muốn hét lên, thì bị người kia ôm vào trong ngực: “Là anh!”

Thanh âm bên tai làm cho Đồng Niệm kinh ngạc ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng của anh dính mưa, chiếc cằm sắc nhọn, chảy xuống dưới, áo ngủ chỗ ngực ướt một mảng.

Lăng Cận Dương thấy sắc mặt cô trắng bệch, vội ôm cô vào trong ngực, thanh âm dịu dàng: “Em gặp ác mộng à?”

Ngửi được mùi quen thuộc trên người anh, trong lòng Đồng Niệm rối loạn, cô không khí lực vùng vẫy, đưa đầu mình vùi vào trong ngực anh, giọng thì thào: “Em mơ thấy anh ta…..”

Cánh tay của cô đột nhiên ôm chặt lấy anh, đôi mày kiếm của Lăng Cận Dương nhăn lại.

Khóe mắt tràn ra sự chua xót, Đồng Niệm cắn môi nức nở nói: “Lăng Cận Dương, em hận anh!”

Ngoài cửa sổ trời mưa thật to, mưa tầm tả bao lấy màn đêm, đem cả chân trời bao phủ ở bên trong mảng u ám.

Nửa người Lăng Cận Dương tựa vào đầu giường, vẻ mặt bình tĩnh, bàn tay to của anh vỗ về người ở trong ngực, động tác ôn nhu.

Rúc vào trong ngực anh, Đồng Niệm dần an tĩnh lại, toàn thân bị cảm giác mệt mỏi đánh úp, cô chậm rãi nhắm mắt lại, miệng cơ hồ nhắc tới gì đó nghe không rõ.

Thấy cô ngủ say, Lăng Cận Dương mới động đậy người nằm xuống giường, vẫn bá đạo như trước ôm cô giam cầm vào trong ngực mình. Một lát sau, anh cúi đầu, đôi mắt phức tạp nhìn cô rồ sau đó ôm cô chìm vào trong giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.