Yêu Em, Chờ Em

Chương 58: Chương 58




Ngày hôm sau.

Đã gần 10 giờ mà một chiếc bàn trong phòng kế hoạch vẫn còn trống. Đình Phong ngoài mặt vẫn lãnh đạm nhưng trong lòng đã bắt đầu nổi sóng.

_Quản lý Lam đâu?

_Khụ, cô ấy chưa đến. – Trưởng phòng Trương nơm nớp lo sợ trả lời. Quái lạ, rõ ràng trong phòng có máy sưởi mà sao anh vẫn thấy lành lạnh sống lưng?

_Có xin phép gì không?

_Vẫn… Chưa có. – Mồ hôi trên trán Trương Dịch bắt đầu rịn ra.

Ngón tay anh đều nhịp gõ trên mặt bàn, giọng nói thản nhiên nghe không ra cảm xúc nào.

_Hình phạt dành cho nhân viên nghỉ việc không lí do là gì?

Khóe mắt Trương Dịch thoáng run rẩy, đây chẳng phải đang làm khó anh ta sao? Ai mà chẳng biết quan hệ giữa quản lý Lam cùng giám đốc? Nhất thời mặt anh ta nhăn hơn cả khỉ ăn ớt, trả lời sai thì không được, trả lời đúng lại không xong…

_Sao vậy? Quy định của công ty mà trưởng phòng cũng không biết?

Trương Dịch hít sâu, lại hít sâu, cuối cùng liều mình nhắm mắt vào.

_Nhân viên tự động nghỉ không xin phép, một lần trừ nửa tháng lương, hai lần trừ hai tháng lương, ba lần… thì bị đuổi việc.

Nghe thì có vẻ nghiêm khắc, thực ra không phải lúc nào cũng áp dụng nguyên hình phạt đó, nếu như chẳng may có việc đột xuất, chỉ cần đưa ra được lí do chính đáng sẽ không sao.

_Vậy cứ theo luật mà làm, ngày mai anh thông báo cho quản lý Lam.

_Vâng.

_Không còn chuyện gì nữa, anh đi được rồi.

Anh ta đầy bụng nghi vấn bước ra khỏi phòng. Cánh cửa vừa khép lại, tờ giấy trong tay Đình Phong cũng bị vò nát. Sắc mặt anh ám trầm, âm thầm cắn răng.

Được lắm, Hải Lam, để xem em trốn anh được bao lâu?



Báo thức cách mỗi một phút lại reo vang, không biết đã là lần thứ bao nhiêu.

Hải Lam khó khăn mở mắt, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Cố gắng chống tay ngồi dậy, tầm mắt thoáng lướt qua đồng hồ, bỗng cô giật mình.

_Muộn rồi!

Song khi bàn chân chạm tới nền đất lạnh lẽo, cô cũng sực nhớ mọi việc tối qua, hất rượu vào mặt giám đốc, mắng cả tổng giám đốc… Hải Lam không khỏi cười tự giễu, xem ra cô cũng không cần đi làm rồi.

Ngẫm lại đáng ra cô nên đoán trước mới phải. Phản ứng mất tự nhiên khi họ gặp nhau, ác cảm kì lạ của anh về Tịnh Yên… Thì ra ba người đó quen nhau từ trước, anh vì bạn mình “bị phản bội” mà căm ghét cô ấy. Không ngờ cuối cùng, diễn biến tất cả lại phức tạp thế này.

Là lỗi của ai? Nên trách ai?

Mọi việc đều có hai mặt, giống như quả bóng được sơn hai màu. Nhìn ở góc độ này có lẽ nó màu đen, ở góc độ khác thì nó màu trắng. Tuy nhiên con người thường chỉ tin màu mình nhìn thấy, mà quên đi màu sắc còn lại. Vì vậy mà cùng một sự việc vẫn có những nhận định khác nhau.

Tựa như anh và cô, mỗi người đều đứng về phía bạn mình. Hải Lam biết chẳng thể trách anh, nhưng anh không nên giấu cô, càng không nên dùng những lời đó với Tịnh Yên. Hơn nữa, rõ ràng anh có thể ngăn cản được Trịnh Duy, nhưng anh đã không làm.

Tịnh Yên… Trịnh Duy…

Cho đến giờ cô vẫn không hiểu, yêu nhau chẳng lẽ chỉ để tổn thương lẫn nhau? Cứ nghĩ muốn tốt cho đối phương, đổi lại cũng là hận thù cùng đau khổ… Có đáng không!?

Rắc rối… Cô vẫn luôn ghét những rắc rối… Đầu cô rất đau, cổ họng cũng đau, hậu quả việc quên ô trên taxi mà còn dầm mưa về nhà. Đúng là tốt đẹp chờ mãi chẳng thấy đâu, xui xẻo thì nối gót tới.

Hải Lam mệt mỏi gượng dậy tìm thuốc, sau khi uống xong lại lên giường cuộn tròn chăn bông ngủ. Chuyện ngày mai để ngày mai lo, tạm thời cô không muốn bận tâm bất kì điều gì nữa…

*****

Trương Dịch thực sự muốn khóc.

Ai tới nói cho anh, “hung thần” mặt lạnh kia có thật là giám đốc ôn hòa thường ngày của bọn họ không? Vì sao anh cảm giác băng giá từ người giám đốc tỏa ra còn hơn cả tổng tài?

_Quản lý Lam vẫn chưa đến?

_Vâng… – Trương Dịch len lén xoa mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận trả lời.

Đồng hồ treo tường tích tắc nhích từng chút một nặng nề. Trong khi anh ta thấp thỏm lo âu, Đình Phong vẫn ngồi bất động, không rõ đang suy tính gì. Sau vài phút tưởng chừng kéo dài vài thế kỉ, bỗng dưng anh mở miệng.

_Sao anh vẫn còn ở đây?

==” Anh chưa cho đi người ta dám đi?

Trương Dịch như được giải thoát vội ra khỏi phòng, trước khi đi chợt dè dặt hỏi.

_Giám đốc, về quản lý Lam… còn xử lý theo quy định sao?

Gặp ánh mắt sắc bén của anh đảo qua, lại lập tức sửa lời.

_Tôi hiểu rồi, toàn bộ nghe theo phân phó của giám đốc.

Gương mặt anh bao trùm trong bóng tối, cả người tản mát ra hơi thở lạnh thấu xương. Vốn anh chỉ muốn trừng phạt cô một chút, không nghĩ tới cô đã ba ngày đều không đến làm, thậm chí ngay cả xin phép cũng không. Chẳng nhẽ cô thực sự cho rằng anh không dám để cô nghỉ việc sao?

Tịnh Yên.

Tịnh Yên… Trịnh Duy…

Cho đến giờ cô vẫn không hiểu, yêu nhau chẳng lẽ chỉ để tổn thương lẫn nhau? Cứ nghĩ muốn tốt cho đối phương, đổi lại cũng là hận thù cùng đau khổ… Có đáng không!?

Rắc rối… Cô vẫn luôn ghét những rắc rối… Đầu cô rất đau, cổ họng cũng đau, hậu quả việc quên ô trên taxi mà còn dầm mưa về nhà. Đúng là tốt đẹp chờ mãi chẳng thấy đâu, xui xẻo thì nối gót tới.

Hải Lam mệt mỏi gượng dậy tìm thuốc, sau khi uống xong lại lên giường cuộn tròn chăn bông ngủ. Chuyện ngày mai để ngày mai lo, tạm thời cô không muốn bận tâm bất kì điều gì nữa…

*****

Trương Dịch thực sự muốn khóc.

Ai tới nói cho anh, “hung thần” mặt lạnh kia có thật là giám đốc ôn hòa thường ngày của bọn họ không? Vì sao anh cảm giác băng giá từ người giám đốc tỏa ra còn hơn cả tổng tài?

_Quản lý Lam vẫn chưa đến?

_Vâng… – Trương Dịch len lén xoa mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận trả lời.

Đồng hồ treo tường tích tắc nhích từng chút một nặng nề. Trong khi anh ta thấp thỏm lo âu, Đình Phong vẫn ngồi bất động, không rõ đang suy tính gì. Sau vài phút tưởng chừng kéo dài vài thế kỉ, bỗng dưng anh mở miệng.

_Sao anh vẫn còn ở đây?

==” Anh chưa cho đi người ta dám đi?

Trương Dịch như được giải thoát vội ra khỏi phòng, trước khi đi chợt dè dặt hỏi.

_Giám đốc, về quản lý Lam… còn xử lý theo quy định sao?

Gặp ánh mắt sắc bén của anh đảo qua, lại lập tức sửa lời.

_Tôi hiểu rồi, toàn bộ nghe theo phân phó của giám đốc.

Gương mặt anh bao trùm trong bóng tối, cả người tản mát ra hơi thở lạnh thấu xương. Vốn anh chỉ muốn trừng phạt cô một chút, không nghĩ tới cô đã ba ngày đều không đến làm, thậm chí ngay cả xin phép cũng không. Chẳng nhẽ cô thực sự cho rằng anh không dám để cô nghỉ việc sao?

Tịnh Yên.

Anh ghen tị cái tên đó, hay đúng hơn là vị trí của nó trong lòng cô. Anh vẫn luôn cố gắng, nhưng dường như vẫn chưa đủ. Cô bảo vệ mình quá chặt chẽ, đến mức mỗi lần anh muốn đến gần, lại xuất hiện một bức tường vô hình ngăn cách đẩy anh ra ngoài. Cô không tin anh, lại tin tưởng gần như hoàn toàn vào kẻ phản bội kia…

Rầm!

_Anh Phong, đống sách đó gây thù oán với anh à?

Đình Ngọc vào phòng làm việc đã thấy mọi thứ ngổn ngang lộn xộn, tất cả đồ vật trên bàn đều bị gạt rơi xuống đất. Hôm nay hiếm khi anh trai cô mới về nhà, không ngờ vừa về chẳng những vẻ mặt hầm hầm, lại còn phát hỏa lớn như vậy.

_Không liên quan đến em, ra ngoài đi!

Đình Ngọc bĩu môi, đặt nước hoa quả mẹ cô dặn đưa cho anh lên bàn rồi xoay người, miệng còn không quên lầu bầu.

_Hừ, ra thì ra. Không phải cãi nhau với chị Lam sao, làm như là to tát lắm…

_Đứng lại!

_Còn gì nữa không?

_Cái đó…khụ… – Giọng anh có vẻ xấu hổ, sắc mặt cũng đỏ hồng mất tự nhiên.

_Rốt cuộc là có chuyện gì? Cứ nói đi, em góp ý cho. – Ánh mắt cô thích thú mở to, trông mong nhìn anh. Nếu đằng sau cô có thêm cái đuôi, anh tuyệt đối không nghi ngờ là nó cũng đang vẫy vẫy.

_Thôi quên đi. – Anh tự nghĩ cách còn hơn.

_Đừng mà! Anh Phong, mau nói đi!

_…

_Được rồi, nếu em không thể hỏi thì chắc mẹ có thể. – Nói xong làm bộ muốn ra ngoài.

_Đứng lại!

15 phút sau.

Hai đầu lông mày nhíu chặt, Đình Phong không khỏi chần chờ.

_Như vậy… được không?

Đình Ngọc ra vẻ một chuyên gia, đi đi lại lại trong phòng rồi lấy tay xoa cằm.

_Theo phân tích của em, Chị Lam thuộc mẫu người chú trọng tình thân hơn tình yêu. Vậy nên nếu anh trở thành chồng chị ấy, cũng tức là người thân nhất của chị ấy, tất nhiên chị Lam phải dành nhiều sự quan tâm cho anh hơn rồi.

_Thật không?

_Thật, trăm phần trăm! Cứ tin em đi!

Anh ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy không phải là không có khả năng, cuối cùng thoáng gật đầu.

_Vậy… được rồi.

Mặc dù luôn tỉnh táo quyết đoán trong kinh doanh, nhưng có đôi khi, anh của cô cũng rất ngây thơ.

Ách… Thật ra cô là có ý tốt. Nếu để hai người này tiếp tục ép buộc, không biết đến đời nào cô mới được ăn cỗ cưới, chẳng bằng tăng động lực thúc đẩy họ một phen. Dù sao ba đã hứa rồi, chỉ cần anh kết hôn sẽ tặng cô một chiếc Micra*. Chuyện đẹp cả đôi đường, vừa lợi người vừa lợi mình, cớ sao cô không làm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.