Yêu Em, Chờ Em

Chương 16: Chương 16




Ách, được rồi, nhưng cái chính là anh lại thích cô. Không có lí do, cũng không thể tự kiềm chế. Thích đến mức chỉ vì một câu nói của cô mà nhớ mãi không quên…Không quên, không phải là không muốn quên, chẳng qua chỉ là không thể quên được mà thôi.

Anh cũng từng thử cố quen người khác, nhưng hình bóng cô vẫn không phai nhạt, thậm chí càng ngày càng rõ ràng thêm…Từng ánh mắt, từng nụ cười của cô, đều khắc sâu trong tâm trí anh. Không cần biết là bao lâu, tình cảm đó vẫn luôn tồn tại, mỗi lúc một mãnh liệt hơn…

Có lẽ, anh yêu cô, nhiều hơn tất cả những gì anh nghĩ.

YÊU EM, CHỜ EM

_Giám đốc, tài liệu anh cần. – Bảo An nơm nớp lo sợ nói.

_Quản lý Lam đâu?

Giọng anh nghe không ra tâm tình gì, nhưng lại làm cậu ta mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.

_Chị ấy…chị ấy nói có việc đi đến phòng công nghệ và phát triển thông tin…

Ô ô…Giám đốc cùng quản lý đây là tình trạng gì? Cho dù là gây hấn thì cũng đừng lôi cậu ta ra làm bia đỡ đạn chứ! Đầu năm việc làm khó kiếm, một nhân viên mới cỏn con như cậu ta có dễ dàng không?

_Vậy sao? Cậu lui ra đi.

Bảo An như được giải phóng vội vàng chạy ra. Còn lại Đình Phong, vô thức vò nát tờ giấy trong tay, quanh thân dần tản mát ra hơi thở nguy hiểm.

Được lắm, Hải Lam! Cô — lại dám tránh anh!!!

Cả tuần nay, anh nhẫn nại đã sắp đến cực hạn rồi. Rõ ràng anh không còn làm khó dễ cô nữa, cũng đã cố gắng tỏ vẻ thân thiện hơn, nhưng cô thì sao? Lúc nào cũng né tránh anh! Cho dù cùng làm một phòng, bắt buộc có lúc phải chạm mặt nhau, song cô chỉ nói hai câu khách sáo rồi tìm cớ lặn mất tăm! Những văn kiện phải đưa cho anh thì đều đi nhờ người khác. Chẳng lẽ anh là quái vật sao? Hay là một loại bệnh dịch cần phải cách li?

Nhưng mà…Khóe môi anh khẽ nhếch lên. Cô càng làm thế chỉ càng chứng tỏ một điều — cô có để ý đến anh! Bằng không cũng sẽ không mất bình tĩnh trước mặt anh, cũng không đến độ không dám đối diện với anh.

Chỉ là, lần này, anh sẽ không để cô trốn tránh nữa.

*****

Hải Lam không biết mình đang làm sao. Cô đang sợ hãi, mà sợ hãi điều gì, chính cô cũng không biết. Giám đốc gần đây rất lạ, những biểu hiện của anh ta khiến cô cảm thấy bất an. Chẳng lẽ vì cô phát giác ra bí mật giữa anh ta và Trịnh tổng, nên anh ta mới đối xử đặc biệt với cô vì sợ cô sẽ tiết lộ bí mật đó ra? Nhưng cô đã cam đoan giữ kín rồi mà, cớ gì anh ta vẫn còn theo đuổi không bỏ? Không hiểu sao cô luôn có cảm giác lo sợ, vậy nên bản năng muốn chạy trốn. Điều kì lạ là, cảm giác đó giống hệt như…hồi cấp 3.

Đó là dấu vết đã khắc quá sâu, xóa đi cũng không nổi. Người đó…Thực sự là, cô không hề ghét cậu ta, thậm chí còn như…có chút thinh thích. Song chính vì thế mà cô e ngại. Cô giống như một con nhím tự xù lông để bảo vệ mình, nhưng những chiếc gai của cô lại làm người khác bị đau. Để rồi trong lúc vô tình, cô đã làm tổn thương ai đó.

Cô vĩnh viễn không thể quên được đáy mắt cất giấu thật sâu bi thương của người ấy, khi bạn cùng lớp ví cậu ta như “bệnh hủi” bị cô xa lánh. Cũng vĩnh viễn không thể quên khuôn mặt tươi cười cứng đờ, khi cô vung tay quát nói không muốn chụp ảnh riêng với cậu ta…Và cả sau vườn trường ngày tốt nghiệp, cậu ta ngại ngùng nói “thích cô”.

Cô quá tự ti để tin sẽ có ai đó thực sự thích mình, thậm chí thà rằng không tin ai cả. Mong ước của cô, rất nhỏ rất nhỏ, mà lại rất xa rất xa…Cô chỉ mong tìm được một người mãi mãi yêu cô, mãi mãi không rời xa cô, không bao giờ lừa dối cô…Nhưng là, tình yêu vĩnh cửu, có sao? Hay cũng chỉ là giấc mộng cổ tích ngọt ngào trong một hiện thực tàn khốc mà thôi. Thế nên điều duy nhất cô có thể làm, đó là đóng băng trái tim mình, không để cho bất kì ai chạm vào. Nó quá yếu đuối, cũng quá mỏng manh, cô không thể tưởng tượng nổi một ngày nào đó nó phải chịu nỗi đau bị phản bội…

Cho nên, Phong, thực xin lỗi…

_Nước của cô tràn ra ngoài rồi.

Hải Lam giật mình, cắt đứt khỏi dòng suy nghĩ. Khi phát hiện Đình Phong đang đứng trước mặt mình, cô chỉ kịp “A” một tiếng, chiếc cốc đầy nước trên tay rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành. Sững sờ một lúc, cô vội ngồi xuống thu dọn mảnh vỡ. Anh cũng cúi xuống định giúp cô, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào thì đã bị cô quát lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.