Yêu Chiều Tận Tâm Khảm

Chương 62: Chương 62




“Cảnh phim vừa rồi, em cảm thấy quay thế nào?”

Trên đường về phòng nghỉ, Chu Thiệu Chi hỏi Bạc Kha Nhiễm.

Bạc Kha Nhiễm nghĩ, cẩn thận nhớ lại cảnh quay vừa rồi, một lát sau cô mới nói chuyện với Chu Thiệu Chi.

“Kỳ thật em cảm thấy có một cái chi tiết dường như diễn chưa tốt.”

Chu Thiệu Chi không nói chuyện, mà chỉ cười cười.

Bạc Kha Nhiễm thấy bộ dáng anh ta như vậy, như là đã biết chuyện gì.

“Xem ra anh đã sớm đã nhận ra.”

Chu Thiệu Chi, “Kỳ thật cũng không phải đã sớm nhận ra, vừa rồi cẩn thận xem lại bỗng nhiên phát hiện.”

Bạc Kha Nhiễm duỗi tay xoa xoa cằm, “Nếu không cảnh này chúng ta quay lại một lần nữa? Anh thấy thế nào?”

Chu Thiệu Chi nhún vai, “anh không có ý kiến.”

Dứt lời, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười.

“Đi thôi, cảnh đó......”

Bạc Kha Nhiễm đang nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh cao lớn phía trước.

Dưới ánh đèn huỳnh quang sáng choang, gương mặt người nọ vô cùng rõ ràng, có chút thâm thúy lại mang theo vài phần trầm ổn.

Mà gương mặt này còn không phải là người cô ngày đêm thương nhớ sao?

Thẩm Dữ.

Một khắc kia, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy ồn ào xung quanh trong nháy mắt đã dừng lại, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, trong mắt cô chỉ còn có bóng dáng người đàn ông đang đi về phía cô.

Cô ngẩn người nhìn anh từng bước từng bước lại gần mình, trái tim nhảy loạn trong ngực, nếu không phải bên cạnh còn có người, cô thật sự mình không khống chế được bản thân mà duỗi tay ấn trái tim đang nhảy loạn xuống.

Đây rõ ràng là động tác giấu đầu hở đuôi.

“Thẩm Đạo, sao anh lại đến đây vậy?” Nhân viên công tác dẫn đường cho anh tò mò hỏi.

“Thăm ban.” Thẩm Dữ trả lời vô cùng lưu loát.

Anh vừa nói như vậy, nhân viên công tác đã hiểu.

Anh ta biêt, Thẩm Đạo và Ngưu đạo của bọn họ quan hệ rất tốt, thăm ban lẫn nhau cũng là chuyện hết sức bình thường.

“Ngưu đạo nếu biết anh đã đến rồi, nhất định rất vui vẻ.”

Hai người nói chuyện, rất nhanh đã đi tới trước mặt Bạc Kha Nhiễm và Chu Thiệu Chi.

“Chào Chu lão sư, Bạc lão sư.” Nhân viên công tác lễ phép chào hỏi hai người bọn họ.

Chu Thiệu Chi gật đầu mỉm cười với nhân viên công tác, sau đó chào hỏi Thẩm Dữ bên cạnh anh ta.

“Chào Thẩm Đạo.”

Nhưng thật ra Bạc Kha Nhiễm bên cạnh đang trố mắt nhìn.

Thẩm Dữ nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, gật đầu.

Ánh mắt anh dừng lại trên người Bạc Kha Nhiễm......

Trên người cô có một chiếc áo khoác màu đen.

Mà hành động này trong mắt Chu Thiệu Chi, lại thành Thẩm Dữ bất mãn Bạc Kha Nhiễm xuất thần không chào hỏi, vì thế anh ta duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô.

“Kha Nhiễm?”

Thời điểm tay Chu Thiệu Chi đụng vào bả vai Bạc Kha Nhiễm, ánh mắt Thẩm Dữ lạnh băng vài phần.

“Chào Thẩm Đạo.....” Bạc Kha Nhiễm bỗng nhiên phục hồi tinh thần, mở miệng nói.

Ánh mắt Thẩm Dữ dừng lại trên mặt Bạc Kha Nhiễm, trong mắt cũng không có chút gợn sóng, anh nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó theo nhân viên công tác trực tiếp lướt qua bọn họ đi về phía quay phim.

Mà thời điểm Thẩm Dữ và bọn họ gặp qua nhau, Bạc Kha Nhiễm thật sự ngây ngẩn cả người.

Anh......

Bọn họ vốn dĩ ẩn hôn, cho nên trước mặt người ngoài cũng nên che dấu cho thích hợp, cái này cô hoàn toàn có thể hiểu được.

Nhưng rốt cuộc Thẩm Dữ là người thân mật nhất bên cạnh cô, cô liếc mắt một cái là có thể nhận ra cảm xúc thật của anh.

Vì sao anh lại lạnh nhạt như vậy?

Đôi mắt ngày thường luôn mang theo ôn nhu giờ phút này một chút cũng không nhìn ra, ánh mắt anh nhìn cô tựa như đang nhìn một người xa lạ.

Anh..... làm sao vậy?

“Kha Nhiễm, sao lại phát ngốc vậy?”

“...... Có sao?” Bạc Kha Nhiễm cười cười có lệ.

Lúc xoay người, Bạc Kha Nhiễm cúi đầu nhìn áo khoác trên người, hơi dừng lại một chút.

Chẳng lẽ là do cái áo này??

Anh sẽ không ghen chứ??

Nghĩ đến đây, Bạc Kha Nhiễm lập tức thông suốt.

Thật là một bình dấm chua.

Cô duỗi tay bỏ áo khoác trên vai xuống đưa cho Chu Thiệu Chi.

“Trả anh này, em không lạnh.”

Cô nhét áo khoác vào trong ngực Chu Thiệu Chi.

“Cảm ơn áo của anh.”

“Đi thôi, chúng ta nhanh qua bên đó đi.”

Nói xong, cô nhấc chân đi nhanh về khu vực quay phim.

Chu Thiệu Chi cúi đầu nhìn áo khoác trong ngực, lại nhìn thoáng qua bóng dáng Bạc Kha Nhiễm phía trước, đôi mắt ảm đạm vài phần,nhưng vẫn đi theo cô.

Vào trong khu vực quay phim, Bạc Kha Nhiễm liếc mắt một cái đã nhìn thấyThẩm Dữ.

Anh đang nói chuyện với Ngưu đạo, hiển nhiên Ngưu đạo không nghĩ hôm nay anh sẽ tới, trên mặt đầy vẻ tươi cười.

Vừa vặn Ngưu đạo trông thấy Bạc Kha Nhiễm, ông liền gọi cô.

“Kha Nhiễm, lại đây lại đây.”

Bạc Kha Nhiễm cười đi qua, “Ngưu đạo.”

“Đây là Thẩm Đạo.........”

Ngưu đạo theo bản năng giới thiệu với Bạc Kha Nhiễm, nhưng mà giới thiệu được mấy câu ông bỗng nhiên nhớ ra, lúc trước bọn họ đã hợp tác qua, tự nhiên đã quen biết không cần ông giới thiệu.

“Ôi, xem trí nhớ của tôi này, quên mất hai người đã quay chung một bộ phim, đã sớm quen biết nhau.”

Bạc Kha Nhiễm hơi hơi mỉm cười, tiện đà quay đầu nhìn về phía Thẩm Dữ.

“Đúng vậy, cháu và Thẩm Đạo quen biết đã lâu, đúng không, Thẩm Đạo?”

Đôi mắt cô như cười, đáy mắt mang theo tia giảo hoạt mà anh quen thuộc, đôi môi đỏ thắm khẽ chu lên.

Thẩm Dữ nhìn, con ngươi không khỏi co rút lại vài phần, anh gật đầu với cô.

“Ừ, đúng vậy.”

Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm cười càng thoải mái.

“Đúng rồi, sao mọi người quay lại làm gì?” Ngưu đạo như nghĩ tới cái gì, hỏi.

“Vừa rồi tôi và Kha Nhiễm trên đường trở về, đột nhiên nhớ tới vừa rồi chúng ta còn một cảnh chưa diễn tốt, cho nên muốn trở lại quay thêm một lần nữa.” Chu Thiệu Chi vừa đi vào nói.

“Sao?” Ngưu đạo nghi hoặc.

Có một cảnh quay chưa tốt?

Sao ông không phát hiện ra?

Ông xoay người nhìn lại máy quay phim, “Chỗ nào?”

Chu Thiệu Chi và Bạc Kha Nhiễm đi lên phía trước.

Lúc Bạc Kha Nhiễm đi qua Thẩm Dữ, cô lợi dụng ống tay áo to rộng, mà vươn ngón tay lén cầm lấy bàn tay Thẩm Dữ, gãi gãi lòng bàn tay anh.

Đôi mắt đen thâm thúy của Thẩm Dữ lập tức trầm xuống, trong lòng bàn tay truyền đến sự mềm mại khiến anh theo bản năng muốn nắm chặt lấy, nhưng vào lúc anh chuẩn bị nắm lấy, bàn nhỏ mềm mại kia lập tức biến mất.

Bạc Kha Nhiễm liếc mắt nhìn Thẩm Dữ, khóe miệng mơ hồ hiện lên nụ cười xấu xa.

Anh dám không để ý đến em à?

Bạc Kha Nhiễm làm việc xấu, thấy sắc mặt Thẩm Dữ khẽ biến, trong lòng cô muốn cười mà cố nhịn, vừa rồi cô cố ý trêu chọc anh nên phải chọn chỗ cách xa anh một chút.

“Chính là chỗ này.” Chu Thiệu Chi chỉ vào màn hình nói.

Ngưu đạo híp mắt nhìn vài lần, lúc này mới phát hiện vấn đề.

“Tốt, cậu không nói thì tôi còn không phát hiện ra, xem ra hai người còn để tâm hơn cả đạo diễn tôi đây, chúng ta lại quay lại một lần nữa đi?”

“Có thể.”

Hai vị diễn viên chính đều không có vấn đề, Ngưu đạo lập tức cầm loa thông báo tới các nhân viên công tác, để các nhân viên dựng lại cảnh quay lần nữa, một lúc sau tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa.

Nhanh chóng quay lại lần nữa, bởi vì hai người đều biết lỗi của mình ở đâu, nên thời điểm quay phim cũng lưu tâm nhiều hơn.

Cảnh này một lần trực tiếp thông qua.

Mấy người xem lại mấy lần, lần này xác nhận không có gì vấn đề, liền kết thúc.

11 giờ đêm, Ngưu đạo thông báo kết thúc công việc.

Sau khi thay xong quần áo, Bạc Kha Nhiễm cũng không vội vã rời đi.

Chuyện Thẩm Dữ tới, mấy người Nguyễn Lệ cũng biết.

“Người kia đâu?” Nguyễn Lệ hỏi.

“Còn ở chỗ Ngưu đạo.” Cô nói.

“Anh ấy ở chỗ Ngưu đạo làm gì?” A Miên khó hiểu.

“Ngốc, không phải anh ấy tới đây thăm ban Ngưu đạo sao, đương nhiên phải ở chỗ Ngưu đạo nói vài câu.” Miniu nói.

A Miên bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu một cái.

“Ra vậy! Em đã hiểu.”

Bạc Kha Nhiễm cười cười, ngón tay thon dài của cô như múa trên màn hình điện thoại, gửi một tin nhắn wechat cho Thẩm Dữ.

“Chồng à, anh không tới gặp em sao? “

Lúc nhận được tin nhắn wechat này, tay Thẩm Dữ khẽ run, môi mỏng không khỏi nhếch lên.

“A Dữ?”

Ngưu đạo nhìn khóe miệng Thẩm Dữ khẽ cười, không khỏi sửng sốt một chút.

“Sao?” Thẩm Dữ ngẩng đầu nhìn.

“Cậu sao vậy, đột nhiên cười cái gì?”

Thẩm Dữ, “Tôi có cười sa, chỉ là khóe miệng khẽ nhếch một chút thôi.”

Ngưu đạo, “.........”

Được rồi, ông chịu thua.

“Đi thôi, để anh dẫn cậu đi ăn bữa khuya, buổi tối cậu mới tới đây, chắc là vẫn chưa ăn cơm đâu.”

Thẩm Dữ lắc đầu, “Hôm nay không đi được, tôi vừa xuống máy bay không lâu, có chút mệt, để ngày mai đi.”

Ngưu đạo nhíu mày, “Vậy sao.”

“Ừ, ngày mai rồi đi, hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

Ngưu đạo thấy mi mắt Thẩm Dữ có chút mệt mỏi, nghĩ đến cậu ta bận rộn như vậy còn chạy tới đây thăm ban mình, trong lòng không khỏi cảm động

Thật đúng là anh em tốt!

Ông duỗi tay vỗ vỗ bờ vai Thẩm Dữ, “Được rồi, vậy đêm nay cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi sẽ mời cậu ăn một bữa.”

“Được.”

“Đúng rồi, buổi tối cậu ở đây, tôi đi đặt khách sạn cho cậu.”

Xung quanh chỗ này không có khách sạn, nhưng không có nghĩa là chỗ khác không có, chỉ là hơi xa phim trường bọn họ, để tiết kiệm thời gian, lúc trước ông mới để các diễn viên trực tiếp ở tại phim trường.

Nhưng mà Thẩm Dữ tới thăm ban, buổi sáng cũng không vội tới phim trường, cho nên để cậu ta ở khách sạn cũng không có vấn đề.

“Không cần, tôi đã đặt rồi.”

“Ông cũng không cần lo lắng cho tôi, mau trở về nghỉ ngơi đi, tôi cũng về khách sạn.”

“Được, ngày mai lại gặp.”

“Được.”

Bạc Kha Nhiễm ngồi ở ghế nghỉ chân, từ xa đã thấy được Thẩm Dữ.

Cô lập tức đứng lên, nhìn về phía anh.

Mà lần này Thẩm Dữ vẫn như cũ đi qua người cô, không có dừng lại.

Mấy người đều nhìn Thẩm Dữ, có chút nghĩ không ra.

Các cô nghiêng đầu nhìn Bạc Kha Nhiễm, dùng ánh mắt dò hỏi cô có chuyện gì.

Mà đương sự Bạc Kha Nhiễm lúc này vẫn đang cười, qua vài giây, điện thoại trong tay cô khẽ rung, cô cúi đầu nhìn thoáng qua.

“ Còn không đi theo. “

===========

Chanh: tôi thương Ngưu đạo quá, cứ nghĩ anh em tốt, ai ngờ... Chú Thẩm chỉ nhớ vợ chú thôi:))

Tuần này còn 6 chương nữa nhé:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.