Yêu Cậu Lớp Trưởng!

Chương 22: Chương 22: Thương một nửa cuộc đời




Vài người trong đội Beta trên cầu Nam còn đang bận nghiên cứu quả bom. Cô đã lên đó

- Tôi có thể xử lý được. Các đồng chí cứ tránh ra một bên.

Mấy người đó dạt ra xung quanh. Cô nhìn quả bom màu bạc có màn hình điện từ chính giữa. Đây chính là quả bom và cả đội vất vả tìm kiếm.

- Trên này chỉ cần mình tôi là đủ, các đồng chí cứ xuống bên dưới gỡ nốt quả bom chìm còn lại, có lẽ nó cũng tìm thấy rồi.

Nói rồi liền lôi dụng cụ ra. Bom chưa được kích hoạt, thật may mắn, có thể gỡ ra một cách dễ dàng rồi... chỉ cần cắt hết những dây mạch từ đồng thời dùng bộ định bị phá hủy nguồn từ của nó.

Cậu ngồi bên kia cầu lòng nóng như lửa đốt, không biết cô đang làm gì, ra sao rồi.

Từng phút trôi qua, còn 5 phút nữa. là đến 12 giờ. Cô thở thật nhẹ khi chỉ còn một sợi dây cuối cùng. Cô cười tưởng như hạnh phúc lắm. Rồi nhanh thôi, hai người sẽ được gặp nhau. Nhưng ông trời chớ trêu, sự việc chưa kết thúc ở đó, chiếc kìm cắt ở tay cô vừa chạm vào sợi dây thi màn hình từ của thết bị bom hiện lên dòng chữ.

“Cứ cắt nếu muốn cầu Bắc nổ tung. Nếu chạy trốn thì cũng đừng mong tên bên kia cầu sống sót. Hahaha”

Cô tròn mắt nhìn, từng nhịp tim cũng thình thịch. Có thể nào.. chắc là giả rồi, sao mà như vậy được. Không lẽ Nhị Hắc vẫn chưa phá xong bom bên đó. Nhưng cô làm sao mà dám liều để cậu nguy hiểm được.

Chiếc bom từ dần chuyển sang đếm giây, còn 5 phút nữa. Cô đã nhìn thấy bóng cậu từ từ gần lại, cây cầu di chuyển chậm chạp. Cô thực sự trống rỗng, đầu óc rối như tơ vò không biết nên làm gì. Còn chiếc đồng hồ đó cứ nảy từng giây chớp nhoáng. Cô nhìn cậu, mỉm cười thật nhẹ, rồi buông cái kìm cắt ra khỏi quả bom.

Cậu là người vô cùng quan trọng đối với cô, là người cho cô tình thương cô thiếu thốn, cho nên một giây hy vọng, cô cũng hy vọng, một xác xuất nguy hiểm cô cũng ngăn chặn đến cùng. Có lẽ cậu nói đúng, cô đợi cậu lâu như vậy, cuối cùng cũng chả có thể nào đến bên cậu một cách vui vẻ. Vậy để kiếp sau, có lại tiếp tục yêu và đợi cậu. Nhất định còn kiếp sau mà. Cô không tin ông trời lại muốn phụ cô đến cùng. Cô gạt nhẹ nước mắt của mình. Nhìn cậu từ xa, vui mừng khi thấy cậu thở phào nhẹ nhõm...

.... có lẽ, bên đó, quả bom đã gỡ xong rồi.

đồng hồ thích tắc tới phút thứ 2.

Cậu đứng từ giữa cầu bên đó hét vọng qua

- Lệ Nhi, bên đó đã gỡ xong chưa?

Cô nhìn cậu, suy nghĩ thoáng qua vài giây rồi mỉm cười gật đầu. Đôi mắt ngấn lệ cố kìm nước mắt rơi xuống. à cô nói dối cậu, lòng cô quặt lại, cố gắng kìm nén để không phải gào lớn lên. Nhưng có lẽ không thể dấu được đôi mắt của Nhị hắc. Cậu ngay lập tức thấy thái độ không bình thường của cô. Nếu đã gỡ được, chắc chắn cô sẽ nhảy cẫng lên, thậm chí là hét to mừng rỡ. Nhưng đằng này lại im thít rồi cười một cách buông rơi. Thật sự cậu không biết chuyện gì xảy ra nhưng trái tim cậu mách bảo, cô đang không ổn.

Vì thực sự... cô đâu có ổn.

Cô câm nín. Càng nhìn cậu, trái tim cô lại càng nhức nhói. Nhìn màn hình đếm giây, còn 60 giây. Cây cầu gần tiến lại gần nhau, khoảng cách của hai người còn đúng một trăm mét. Cô ngồi thụp xuống, kiến quyết không khóc tới cùng.

Trực thăng đã tới đón hai người, đang ở phía cầu bên kia của Nhị Hắc. Khi cậu vừa định trèo lên thì thấy cô đang ngồi bệt dưới cầu nhìn cậu ngây dại. Đoán chuyện chẳng lành, vừa lúc đó, bộ đàm trong túi áo phát lên.

“Đồng chí Nhị Hắc, quả bom từ phía cầu Bắc hoàn toàn chưa được gỡ bỏ.... Tôi xin nhắc lại....”

Cậu trợn mắt, trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vã lấy hết sức chạy thật nhanh.

Cây cầu gần như đã chạm nhau.

Cậu hét thật lớn.

- Lệ Nhi, mau chạy tới đây.

Cô lúc này mới sợ hãi bật khóc, vội vã đứng dậy, nói lớn

- Không, đừng qua đây.

Cô sợ, quả bom bên đó ở bất cứ chỗ nào sẽ nổ tan mọi thứ... mọi thứ quý giá của cô. Nhưng ánh mắt cậu thật nghiêm nghị, giọt mồ hôi rên chán cậu ướt đầm chảy xuống. Chân cô run run đứng lên và rồi không hiểu bằng sức mạnh nào, cô chạy hết sức thật nhanh tới bên cậu. Chiếc đồng hồ điểm 10 giây cuối cùng.

Khi cậu ôm được cô vào lòng rồi, miệng chỉ kịp nói hai chữ “Đừng sợ” rồi ôm cô nhảy xuống dòng sông bên dưới. Chỉ độ chưa đến 1 giây sau, quả bom bên cầu Nam nổ tung, cây cầu vỡ vụn tanh bàn trước sự chứng kiến của nhiều người. Thanh sắt cầu và những mảnh vụn vì lực nổ lớn cũng rơi xuống và lao thật nhanh về phía hai người. Cậu ôm ghì cô thật chặt tỏng lòng mình, lấy than hình to lớn bảo vệ cô đỡ chịu những thanh sắt nặng va đập vào người. Tất cả đổ ùm xuống, dòng nước như chuyển đen đục ngầu và đâu đó, loang ra dòng máu đỏ.

Cô bám thật chặt vào cậu, cô ngoi lên, nhưng câu bị sao ấy, dường như nặng trĩu rồi dần dần buông thân mình ra khỏi cô. Tay cô vẫn nắm thật chặt, lo lắng sợ cậu đã làm sao. Cô dùng hết sức mình kéo cậu lên mặt nước. Máu từ đầu cậu chảy xuống đỏ thẫm cánh tay cô. Cô sợ hãi gọi cậu thất thanh. Nhi cố lay Hắc dậy nhưng vô dụng. Tim cô lại một lần nữa nhói đau ghê gớm, như bị đâm thủng nhát.

Vài phút sau, tàu cứu hộ được lệnh đến đưa hai người lên. Bác sĩ có gắng hô hấp cấp cứu Nhị Hắc.

Xe cứu thương hú còi inh ỏi, lao đi thật nhanh trên đường quốc lộ.

Cô thất thiểu ngồi trên băng ghế trắng. Từ lúc lên bờ, Lệ Nhi không hề thốt ra một câu nào, đầu óc cô mụ mị dần đi, rồi kiệt sức mà ngất lúc nào chẳng hay.

Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang thở oxi, nằm kế bên là cậu. Căn phòng trắng làm cô khó thở, ngột ngạt lại sự hãi vô cùng. Cô muốn ngồi dậy mà thân người đau nhức kinh khủng, đau đến ứa nước mắt, hoặc cũng có thể là lòng cô đau.

Có rất nhiều sĩ quan đang đứng trong phòng. Họ đỡ cô, hỏi thăm tình hình sức khỏe rồi nói chuyện một lúc với cô

- Sao lúc ấy cô lại không phá quả bom? - Trung tá Thịnh lên tiếng, còn đầy ngờ vực.

- Quả thực lúc đó, chỉ cần cắt một sợi dây cuối cùng là hoàn tất, thế nhưng....

Nói rồi, cô kể đầu đuôi, mọi người nhìn nhau xì xầm. Ông Thịnh cũng bất ngờ, sau đó nói với Lệ Nhi

- Thật sự, lúc khám nghiệm lại hiện trường, không hề có quả bom nào được đặt lại ở trên cầu Bắc, tát cả bom đều đã được tháo dỡ. Cô đã bị trúng đòn tâm lý của chúng rồi.

Cô giật mình ngồi thần thờ cả người. Không hiểu sao, lúc đó cô lại dễ dàng tin vào lời nói vô căn cứ ấy, rõ ràng cô có thể gọi đàm nhờ kiểm chứng. Nhưng tại sao? hoặc có thể, chỉ cần nghe tới tính mạng của cậu gặp nguy, thì cô đã mụ mị và không còn có thể phán đoán ra điều gì nữa rồi.

Đám người đi về hết, cô mới nhìn qua giường kế bên.

Bác sĩ mở cửa đi vào, cô liên vội vã định xuống giường nhưng bác sĩ đã ngăn lại

- Cô cứ nằm nghỉ ngơi đi, vết thương của cô tuy không nặng nhưng cũng hãy tránh vận động.Với lại cái thai hết sức may mắn vẫn phát triển bình thường, chỉ là trấn động nhỏ không ảnh hưởng đến.

Cô thật ngạc nhiên khi nghe bác sĩ nói, cái thai... cái thai nào...?

- Bác sĩ, tôi có thai sao? - Để chắc chắn cô còn hỏi thật rõ lại

- Ô hay, cô đã là mẹ được 2 tháng rồi mà còn chưa biết hay sao?

Cô ngồi thẫn thờ, bất giác đưa tay lên bụng mình rờ rờ. Tim cô đập từng nhịp thật mạnh, cái cảm giác này không thể diễn tả nỗi, rồi rưng rưng nước mắt. Có một thiên thần nhỏ đang lớn dần lên trong bụng của cô.

Trái tim cô đột nhiên có thêm sức sống mới. Cô xúc động muộn òa khóc. Dường như còn khó tin lắm.

Cô nhẩm nghĩ, hai tháng... vậy chả phải... là cái đêm đó, dính luôn sao?

Sau khi bác sĩ khám lại cho Nhị hắc, chỉ quay ra nhìn cô lắc đầu. Ánh mắt cô không ngừng hy vọng xụp hẳn xuống. Khóe miệng nhăn lên không hiểu là cười hay khóc. Có lẽ lòng cô đang rối loạn lắm. Cô mon men tới bên cạnh cậu, mới đầu còn chả dám đứng gần, vì sợ không cầm nổi nước mắt mình lại òa khóc lên.

Đầu cậu băng bó kín mít. Gương mặt điển trai ấy ngang dọc đều là những miếng băng trắng. Sao tim cô cứ càng ngày đang nhói lên thế này.. Tiếng máy đo nhịp tim và đủ các thiết bị làng nhằng cắm vào thân thể của cậu, nó làm cô đau lắm. như một chiếc lá cuối cùng trên cây còn gượng gắng bám chắc.

Cái lác đầu tuy khó hiểu nhưng cô chả bao giờ muốn hỏi kĩ. Cô không muốn biết. Cô cứ mặc kệ và không tin vào nó, rồi nghĩ đây là giấc mơ, giấc mơ của riêng hai người. Khi thức dậy, cậu vẫn nằm ngủ ngon lành bên cô. Cuộc sống của hai lại tiếp tục bình yên.

- Anh nằm ngủ như vậy, không biết anh có cảm thấy em đang đau không anh?

Nước mắt cô không thể kìm nổi lại rơi xuống một cách đau đớn nhất, cô không thể nào chấp nhận, không thể nào. Ngực cô nghẹn thở, một chút không khí cũng bị ép tuột ra một cách dã man nhất. Từng lỗ chân lông đều đau đớn tới run rẩy, từng mạch máu đều muốn phát rồ lên.

Rốt cuộc cậu là ai, là cái gì mà lúc nào cô cũng thấy đầy đau đớn trong chờ đợi thế này?

Ai sẽ là người cứu vớt cô ra? Hay rồi cô cứ dần chết dở sống dở trong nỗi đau đấy.

Những người bạn của cô đang ngoài chiến trường rất xa, cô không hề có ai dãi bày, ngày qua tháng lại vất vưởng như cái xác không hồn chốn bệnh viện nồng nạc mùi cồn thuốc.

Ánh mắt cô đờ đẫn nhìn đông tới. Cô lại đưa tay xoa bụng mình. Đã 3 tháng kể từ khi vụ nổ bom xảy ra. Cả nước hân hoan đón chào đoàn quân diêu hành nghiêm trang đầy tráng lệ. Còn cô, còn cạu quanh quần mãi ở căn phòng trắng. Đôi diện với nhau ngày qua ngày bằng nước mắt và tiếng nấc nghẹn.

Cho tới khi cô kiệt sức, tay cô run rẩy không dám buông cậu ra phút nào.

Đêm đó, khi cô ngủ say, có ba người vào phòng. Một người cầm ống thuốc chích cho Nhị Hắc một liều. Người đàn ông cao lớn ở chính giữa đưa mắt hằn học nhìn mũi tiêm. Vẻ mặt tuy lãnh cảm nhưng ánh mắt đó chắc chắn đang nhìn chằm chằm... rõ ràng là một sự háo hức không nhỏ.

- Đã xong, giờ chỉ còn chờ. - người cầm ống tiêm cất vội vào hộp, nói rất nhỏ

Ba người nhanh chóng rời ra khỏi phòng. Và câu chuyện đó, không hề có ai biết.

Nhờ chút quen biết, Hạo Bối đã mời được một vác sĩ giỏi về não từ Châu Âu trở về phẫu thuật. Tình hình khả quan hơn trước rất nhiều. Giờ là bán thực vật, chân tay đôi lúc vẫn cử động được. Tiểu não do va đập tổn thương nặng nên có thể đã mất trí nhớ hoàn toàn. Tỉ lệ phục hồi như ban đầu chỉ khoảng 5%.

Cô vui lắm, mỗi lần thấy cậu nhúc nhích. Có lúc mừng đến phát khóc, nhưng rồi lại vội chạnh lòng tủi thân. Cái thai ngày càng lớn lên, nhưng cậu không thể được nhìn thấy. Cô cũng chẳng được chăm sóc chiều chuộng như những người mang bầu bình thường. Đáng lẽ, nếu chuyện này không xảy ra thì hai người đã có một đám cưới trong mơ và một tuần trăng mật vui vẻ.

Thi thoảng, Gia Lạc và Giản Niên, hai người bạn thân cũng có gọi điện về trò chuyện cho cô đỡ đau lòng, đỡ tủi thân. Tuy bận rộn nhưng rồi cũng cố gắng đáp máy bay về thăm cô và cậu đôi ba lần.

Trước mặt họ, cô nào dám khóc lóc gì, cô sợ họ lo cho mình, sợ làm dở dang chuyện của họ. Suy cho cùng, cô đã lớn, có cuộc sống riêng, và họ cũng vậy, chỉ là cô kém may mắn hơn họ một chút thôi. Dẫu sao cũng đã có cái thai nhỏ thay cậu an ủi nỗi niềm trong lòng cô phần nào.

Tối tối, sau khi cậu được truyền dinh dưỡng xong, cô lại leo lên giường, nằm tay bóp chân cho cậu rồi thủ thỉ, rồi kể đủ thứ chuyện trên đời, kể cả về ước mơ, rồi đặt biệt danh cho con, rồi vân vân mây mây.... chỉ là đang đợi cậu tỉnh dậy thực hiện nó với cô thôi.

- Dương, em nói anh nghe nhé, đêm nào con cũng đạp bụng em ý, chắc nó lớn lắm rồi. Anh đoán xem nó là con trai hay con gái. Nếu là con trai, nhất định sẽ đẹp trai, dũng cảm như anh, còn nếu là con gái kiểu gì cũng xinh đẹp và lạc quan giống em phải không?

Chỉ có sự im lặng đáp lại những câu nói như nuốt ngàn nỗi đau ấy.

- Dương, em nhớ tiếng nói của anh, em nhớ vòng tay của anh. Nếu bây giờ anh tỉnh lại, nhất định sẽ mắng em là ngốc đúng không? Anh hứa sẽ bảo vệ em, nhưng em không nghĩ anh lại có thể cứu em và bỏ mạng của mình. Dương à... cho dù khó khăn thế nào, cho dù anh không thể tỉnh lại, nhưng nhất định đừng bỏ hai mẹ con em đi. Anh phải giữ lời hứa, phải bảo vệ em suốt đời.

Nói rồi, cô nằm gục bên cạnh mà thiếp đi.

Con người đối với tình yêu là vậy, khi nắm được rồi dù bằng mọi cách cũng không để nó thoát khỏi tay mình, dùng cả tâm can tính mạng níu kéo bằng được.

Lúc đầu là cô thích cậu, sau đó hai người yêu nhau tha thiết và tới hiện tại, nó không còn đơn thuần là tình yêu nam nữ. Nó là thương một nửa cuộc đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.