Yêu Cậu Lớp Trưởng!

Chương 4: Chương 4: Chương 4: Cô là siêu cung thủ




- Cậu là ai?

Nhím giật thót, cứ tưởng cậu đã phát hiện ra nhưng không phải, đây là một thằng con trai, tuy không đẹp trai men lý bằng cậu nhưng không không đến nỗi tệ

- Hì… Cậu vui tính thật đấy! – Cậu bạn đó cười

Cười cái gì cơ chứ, bộ thấy người khác phải trốn chui chốn lủi vui lắm hay sao, bà lại vả cho mấy cái vào mặt. Cái lúc không có ai thì sẽ là như thế, còn ở đây hơi đông người nên Nhím mỉm cười nói nhẹ nhàng

- Bạn quá khen, nhưng có truyện gì thế?

Nhím chỉ muốn nói nhanh nhanh để còn xem cậu thi tiếp, cái tên này cao quá, che hết cả tầm nhìn, kiễng chân cũng không thấy gì, cô nóng vội hỏi

- Mình là Trí Nghĩa, mình học lớp 11A10, ngay kế bên lớp cậu á, nãy cậu làm rơi dây buộc tóc nè!

Nghĩa nói rồi chìa chiếc dây cột tóc nơ đỏ ra trước mặt Nhím, cô vội nhận lại chiệc dây cột rồi miệng cảm ơn liến thoắng, chân chạy thật nhanh ra chỗ thoáng để xem cậu tiếp. Còn Nghĩa, mắt vẫn trông theo cô gái cá tính, thân hình rất đẹp và gương mặt còn đẹp hơn nữa, như một bông hoa phù dung nhỏ. Nghĩa cười mỉm, cậu bắt đầu thấy thú vị cô bé này rồi đấy. Mỗi tội, tình địch cũng không phải kẻ dạng vừa, Nghĩa vừa nghĩ vừa đưa mắt về phía sân thi bắn súng, hướng đến cậu con trai khôi ngô, đẹp trai, vẻ ngoài lạnh lùng, và nhất là tài bắn súng cự phách đó.

Viên đạn thứ hai của Nhị Hắc chuẩn xác hơn, trúng ngay hồng tâm, điều đó cũng chẳng làm cậu cao ngạo, vẫn là ánh mắt thận trọng, động tác chắn chắn. Cậu đi xuống trong sự reo hò của nhiều cô gái để nhường phần thi đấu vòng 2 cho Daive. Thực sự hai người đang vô cùng cân tài cân sức, một 9 một 9,5. Daive làm rất tốt với một phát ngay giữa vòng tròn đỏ, Daive đi xuống và đưa một ánh mắt thách thức với Nhị Hắc.

Cậu tiến lên để bắn nốt phát chốt hạ, gương mặt vẫn điểm tĩnh, động tác nhanh nhạy nhưng chắc chắn, bỏ qua ánh mắt khiêu khích của Daive khiến hắn ta tức điên vì nghĩ cậu coi thường hắn.

Cậu đang ngắm bắn, màu đỏ dần dần tiến vào giữa thước ngắm, ngón tay trỏ co lại. Bỗng, có một hình bóng quen quen lấp lo phía trên khán đài, cậu bị thu hút, mắt cậu rời khỏi điểm ngắm mà di chuyển theo người con gái xa xa.

Đó chẳng phải cô? Đang làm gì ở đây? Tóc cô bay bay trong gió, đôi chân cô kiễng lên để thấy cậu rõ hơn, gương mặt xinh đẹp quá.

Rồi cô cũng thấy cậu đang nhìn về phía mình, cô luống cuống cúi xuống như lúc nãy nhưng muộn mất rồi, cậu đã nhìn thấy rõ ràng mười mươi rồi.

Vấn đề là …

ĐOÀNG….

Cậu lỡ tay bóp cò, viên đạn lao đi và găm vào ô 8 điểm. Cả khu sững sờ, không thể nào, hai lần đầu bắn rất tốt mà. Điều này khiến ban giám khảo cũng rất bất ngờ,đứng cả dậy. Lý do gì khiến Hắc mất tập trung và tụt phong độ thế? Cả đám xì xào.

Nhị Hắc đặt khẩu súng AK xuống bàn trước mặt, kết thúc phần bắn của mình và bước ra khỏi sân bắn. Khi chân cửa chạm cửa, đôi mắt cậu đã nhìn khắp nơi nhưng hình bóng nhỏ bé ấy đã biến đi đâu mất, cậu chỉ biết thở dài ngao ngán, vì ai mà…!

- Này, sao thế? – Hạo Bối liền vỗ vỗ vai cậu

Hạo Bối là bạn thân của cậu, rất hiểu tính khí cậu, chẳng bao giờ cậu làm một việc lơ đễnh như thế, nhưng lần này, Bối không thể không hỏi lý do

- Tôi hơi mệt.

Hắc cười cười, lấy tay vỗ vai Hạo Bối và chúc Bối thi tốt rồi nhanh chóng chạy mất hút. Bối đằng sau cứ ngơ ra nhìn mãi, không hiểu chuyện đã xảy ra.

Cậu sẽ đi tìm cô, cho cô biết tay, hừm, chính cô là người làm cậu mất tập trung. Mà công nhận con mèo này chuồn rất nhanh, mới đó đã không thấy tăm hơi đâu rồi. Cậu nhìn đồng hồ thì thấy cuộc thi bắn cung đã bắt đầu nên đi một mạch đến đồi dã quỳ luôn.

***

Ở đồi dã quỳ, cô vừa chạy vừa thở hồng hộc, vừa đến nơi thì cuộc thi bắt đầu. Cô thở phào, tất cả đều đúng như dự tính. Cô lấy lại phong độ chờ đợi gọi đến tên. Nhím thay một bộ quần áo bắn cung màu đen ôm khá sát, vì đầu mũi tên được bọc nhựa nên không cần tới lớp bảo vệ, dây đai ôm chặt eo màu da nâu, đi một đôi giày ống cao màu trắng nổi bật. Mái tóc ngắn lửng ngang vai được buộc cao tận định đầu, cô đội một chiếc mũ màu đen nốt làm nổi bật làn da trắng bóc.

-“ Thí sinh Mã Lệ Nhi và Tôn Thi Yến vào vạch bắn.”

Cô tự tin bước lên trên phía vạch trắng, cầm chiếc cung trong tay, cô mỉm cười tự tin liếc qua đối phương. Thi Yến cũng rất xinh đẹp, phải, cô ta cũng có thần thái nữa, Nhím cũng công nhận vậy. Hai người con gái xinh đẹp ở vạch trắng làm cho đám con trai phía khán đài đằng sau lưới bảo hiểm reo hò ầm ỹ, rung cả một góc đồi cây. Và tất nhiên Trí Nghĩa cũng có ở đó, không hò reo mà chỉ khoanh tay cười thầm, thực sự chờ mong.

Đằng sau Trí, Hắc cũng đang đứng nhìn, tay cũng khoanh lại trước ngực, mắt nhìn chăm chăm người con gái bên trong lưới bảo hiểm, gương mặt nghiêm túc như bố đi xem con gái thi vậy.

Nhím tự dưng thấy tim mình đập thình thịch, cô phấn khích quá chăng? Vòng đầu tiên chỉ là đứng một chỗ và giương cung bắn nên không khó khăn gì với một đứa được luyện tập từ bé. Dễ dàng ăn điểm và mũi tên găm vào hồng tâm, cô cười nhẹ rồi lùi ra sau cho thí sinh khác.

Với thành tích này, cô vẫn đang ở top 1, cô nhấm một ngụm nước lọc mát mát, sáng nay trời oi quá…. Rồi hình như cô thấy có bóng người quen quen nhưng đứng lấp trong đám người nên không thể nhìn ra đó là ai. Chỉ biết là, bóng hình thân thuộc thôi.

Vào vòng thứ hai, bia bắt đầu di chuyển, cô tặc lưỡi thở dài, chẳng lẽ không còn gì khó hơn cái trò lặp đi lặp lại đại hội nào cũng như vậy hay sao? Chính vì thế, với cô, trò này đã quen thuộc, nằm trong lòng bàn tay nên việc được đứng nhất cũng chẳng có gì khó khăn. Nụ cười ấy cứ kéo dài mãi trên môi, khuôn mặt tươi tắn với những giọt mồ hôi lấm tấm rơi khiến cô trông quyến rũ hơn hẳn mọi ngày. Tim ai đó trên khán đài chợt đánh thích một cái phải vội đưa tay đặt lên ngực trấn an.

Cô thi cả 2 phần rất tốt, phần thứ 3 di chuyển đến giữa đồi, khi tới đó, cô trông thấy để độ chục con ngựa, những tấm bia xếp thành hàng dài theo con đường. Không lẽ “cưỡi ngựa bắn cung”? Cô nghĩ rồi cười thầm, cuối cùng cũng có phần thú vị, cô khởi động, xoay khớp chân tay trước khi leo lên ngựa. Con ngựa màu trắng rất ngoan, nó để im cho cô leo lên, còn ngoái cái cổ lại rụi vào chân cô nũng nịu, cô chìa bàn tay vuốt ve chiếc bờm trắng mượt, cúi xuống thì thầm tai ngựa: “Bé ngựa ngoan chạy chầm chậm để chị bắn cho dễ nhé, nghe lời lát về chị cho em ăn cỏ non.”

Con ngựa hí lời một tiếng rất vang khiến mọi người chú ý, mà quan trọng là người con gái trên ngựa quá xinh đẹp nên người ta ngắm nhìn không rời mắt.

Cậu đứng xa xa vẫn khoanh tay nhìn, cậu tin cô làm tốt, cơ mà tại sao tim cậu lại đập mạnh thế nhỉ, cậu bị sao vậy?

Trí Nghĩa rời khán đài, bước lùi ra đằng sau, mắt đảo quanh nhìn ròi thì thầm với một thằng nào đó, đôi mắt không ngừng chú ý xung quanh, hình thái mờ ám vô cùng, nói xong, anh ta cười khểnh rồi đi thẳng tới khúc cua thứ sáu. Cậu đã nhìn thấy, cậu liền đì theo, chắc chắn, hắn có ý định không tốt với ai đó trong cuộc thi. Tuy chẳng phải việc của cậu, ai bị hại cũng chẳng liên quan tới cậu ý, nếu bình thường là thế nhưng lần này, đôi chân cậu chẳng yên phân… vì … vì…. ở đó có cô tham gia.

Đến vòng cuối chỉ còn duy nhất 8 người, những chiến mã đứng tại vạch đích, thí sinh đã giữ chắc cung trong tay, sẵn sàng giơ lên bắn, đầu cô là người thi thứ 6 nên phải chờ hơi lâu. Cuối cùng cũng đến lượt, như con chim sổ lồng, chú bạch mã phóng nhanh như gió đến những chiếc bia tròn thì dần giảm tốc độ lại, những chiếc bia nhanh chóng bị bắn bay, đà chiến thắng đang nắm trong tay, chỉ còn duy nhất một bia cuối cùng.

Bia gỗ đang ở ngay trước mắt, nụ cười hé trên đôi môi xinh đẹp, kết thúc ở đây là được rồi. Cô giương cung, ngắm thật kĩ, chú ngựa cũng giảm tốc lại, chiếc tên phóng đi đòng thời một tiếng nổ vang lên khiến mọi người hoảng loạn, nhất là chú ngựa trắng mà trên đó có cô.

Bùm….bùm….bùm….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.