Ý Xuân Hòa Hợp

Chương 40: Chương 40: Chương 17




Tâm hoa non mềm, mẫn cảm bị đầu gậy vừa nóng rực vừa cứng rắn ma sát, sâu trong huyệt nhỏ có cảm giác giống như ngàn vạn con kiến đang di chuyển, rỉa từng thớ thịt. Thói quen được “đâm” khiến cho tử cung mềm mại cũng cảm thấy trống rỗng không tả nổi. Dục vọng tăng vọt đến mức chưa từng có, Diệp Thư bắt lấy đệm lót dưới thân một cách khéo léo, đầu cô không ngừng lắc lư, hơi nước trong mắt nhanh chóng tích thành nước mắt chảy xuống: “Tôi van anh... Đừng chà xát nữa... Tôi van anh... Hu hu...”

Hướng thụ cảm giác thỏa mãn khi tâm hoa mút lấy mút để đầu gậy, Khương Nhạc nheo đôi mắt hẹp dài, khóe mắt lẫn đuôi mày đều lộ rõ ý cười. Ngón tay thô ráp của anh vỗ về, chơi đùa ở thắt lưng yểu điệu của cô: “Tại sao không chứ? Chẳng lẽ em không thoải mái sao? Chậc... còn dám cắn anh một cái, huyệt nhỏ của em hẳn là thích lắm ấy.”

Hốc mắt cô ẩm ướt, vừa sợ hãi vừa tự thương mình, hệt như một cành hoa lê màu trắng như tuyết. Chóp mũi cô hơi hồng, thở đến mức ngay cả mũi cũng run lên: “Không... Khó chịu... Thật sự rất khó chịu... Đừng chà xát nữa.” Nhìn thấy ánh mắt trêu tức của Khương Nhạc, cô càng uất ức, nước mắt cứ trào ra: “Ngứa... Ngứa lắm... Đừng chà nữa được không?”

“Ngứa? Huyệt nhỏ bị ngứa rồi hả? Không phải em muốn gậy lớn của anh đâm vào đó chứ?”

Diệp Thư khó xử, cau mày lại, cánh môi run run, không nói gì cả.

Thấy cô do dự, Khương Nhạc hạ thắt lưng xuống, đầu gậy càng nghiền nát tâm hoa mẫn cảm kịch liệt.

“Á... a... ngứa...” Tiếng thét chói tai, cao vút khiến bầu không khí đang tụ lại được giãn nở, đồng thời cũng phá vỡ phòng tuyến dè dặt trong tâm lý của Diệp Thư. Thân thể cô run rẩy không ngừng như bị điện giật, hai cánh hoa nổi đầy gân máu bên dưới đóng mở liên tục, hút lấy cây gậy cường tráng. Sự khao khát mãnh liệt đã khiến thần kinh và lý trí của cô bị tê liệt, ngay cả tiếng nói phát ra cũng tràn đầy dục vọng và ham muốn: “Đừng chà... Muốn... động đậy... động đậy...”

“Mẹ nó, ai lại kêu là động đậy? Không dám nói à? Hả? Anh dạy em thế nào?”

Diệp Thư hoàn toàn bị lạc trong sương mù dục vọng, cô vừa khóc vừa la lên: “Muốn... Muốn gậy lớn đâm vào... đâm vào huyệt nhỏ...” Nói xong câu đó, cô ngượng đến mức nhắm chặt mắt, không dám liếc nhìn Khương Nhạc một cái.

Khương Nhạc nở nụ cười lạnh. “Bụp bụp”... Anh vỗ mạnh hai cái vào bầu ngực mềm mại của Diệp Thư: “Giả bộ hả? Mở mắt ra nhìn cho kỹ, nhìn xem huyệt nhỏ phóng túng của em bị gậy thịt lớn đâm như thế nào.”

Trước sự bức bách mạnh mẽ của Khương Nhạc, Diệp Thư không thể không mở đôi mắt đẹp đẽ đầy vẻ mông lung. Sóng mắt cô khẽ chuyển động, nhìn đến nơi hai người đang dính chặt lấy nhau mà cảm thấy xấu hổ. Còn chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng ra sao, gậy thịt lớn đã phá vỡ tâm hoa của cô, đầu gậy trực tiếp xông thẳng vào trong. Sự xuyên sâu lẫn xâm chiếm hoàn toàn đó khiến đôi mắt cô đờ ra trong chốc lát, nhanh chóng giảm bớt sự sợ hãi. Vật cứng của ai kia ra vào mạnh mẽ ở nơi cửa huyệt, lúc rút ra cắm vào đã có vô số bọt nước bắn ra tung tóe.

“Đâm chết em, đâm chết em, đâm đến khi huyệt nhỏ phóng túng của em lật chuyển!”

Đầu gậy cường tráng, dữ tợn nhét đầy vào huyệt hoa bé nhỏ, mềm mại. Mới đó mà huyệt nhỏ đã sưng đỏ lên, cửa huyệt đúng là không biết liêm sỉ, ăn lấy ăn để gậy thịt của người ta như hổ đói sói nuốt, quắp mãi không muốn nới ra, sợ có người khác tranh đoạt.

Quá phóng túng! Khuôn mặt Diệp Thư trở nên khiếp sợ, cực kỳ hổ thẹn, nhưng sự ngượng ngùng và tiếng nói đâu đó trong đầu đã kéo cô quay về, hấp dẫn cô, khiến cô trầm luân trong bể dục vọng. Bầu không khí phóng đãng làm sao, lồng ngực cô hưng phấn, nổi lửa, sức nóng tỏa ra kịch liệt, kích động sự nhiệt tình của cô. Cánh tay vốn xụi lơ của cô chợt chống thẳng lên, vòng eo giống như dương liễu hưng phấn trong gió xuân, cô phối hợp với động tác của Khương Nhạc, lắc lư hết sức.

“Đâm vào, thẳng tiến vào.”

Khương Nhạc cũng không cam lòng yếu thế, mông anh lên lên xuống xuống giống như dã thú đến kỳ động dục, giữ lấy huyệt nhỏ của cô, vừa kịch liệt vừa tùy ý, tình cảm mãnh liệt đến mức mồ hôi không ngừng chảy ra, rơi vãi vào trong không khí, rớt xuống ngực của Diệp Thư. Anh nuốt nước bọt để làm trơn ướt yết hầu khô khan, hầu kết ở cổ như hạt châu không ngừng lăn lộn, môi mỏng khẽ nhếch lên, hơi thở gấp gáp, khêu gợi được phun ra, phối hợp cùng tiếng động va chạm không ngừng giữa hai thân thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.