Ý Trần Thiên

Chương 4: Chương 4: Nói chuyện




Vào phòng lão phu nhân vẫn cao hứng cười ha ha, bà vội vàng đem Mặc Sĩ Lân Hiên kéo xuống ngồi bên người Mặc Trần. Từ lúc vào phòng Mặc Sĩ Lân Hiên vẫn nhìn chằm chằm vào người Mặc Trần.

Lão phu nhân chỉ lo nói chuyện với Mặc Trần: “Mặc Trần, mẹ đem Hiên nhi tìm về rồi, ta đã nói cho nó biết con có thai. Đứa nhỏ này một câu cũng không nói, thật là không hiểu chuyện.”

“Mẹ, không có chuyện gì đâu, có thể huynh ấy còn chưa quen.”

Lúc này Mặc Sĩ Lân Hiên rốt cục đã có phản ứng, hắn quay đầu nói với lão phu nhân: “Mẹ, con dẫn hắn về trước, có thời gian lại đến nói chuyện. Hiện tại để cho con nói chuyện của chính mình.” Nói xong cũng không quay đầu lại đi ra cửa.

Mặc Trần thấy thế không dám lạnh nhạt, sợ lại chọc đến Mặc Sĩ Lân Hiên. Cậu vội vàng đứng dậy nói xin lỗi với lão phu nhân: “Mẹ tha lỗi, không thể nói chuyện với người rồi, con xin lui xuống trước.”

Nói xong liền phúc thân, chỉ nghe lão phu nhân ở phía sau vẫn cao hứng dặn dò, Mặc Trần quay đầu lại mỉm cười ra hiệu đã nghe thấy liền theo sát rời đi.

Trở lại Nam Uyển, Mặc Sĩ Lân Hiên phá vỡ cục diện bế tắc trước, nói với cậu: “Hôm nay ta muốn bình tĩnh nói chuyện với ngươi, ta hỏi cái gì ngươi phải trả lời cái đó.”

Mặc Trần nghe xong yếu ớt hồi đáp: “Ân.”

“Ta hỏi ngươi, nhà ta cùng Tô gia đại tiểu thư định thân, tại sao lại là ngươi gả tới?” Mặc Sĩ Lân Hiên hỏi.

Tô Mặc Trần trả lời: “Tỷ tỷ ta đã có người yêu, là thanh mai trúc mã Tiêu đại ca, bọn họ rất xứng đôi, hơn nữa phi thường yêu thích đối phương. Tuy ta không hiểu rõ loại cảm giác này song bọn họ thật sự rất ân ái. Tỷ tỷ nói, nàng đời này không phải Tiêu đại ca không lấy chồng.

Thế nhưng, không biết vì sao phụ thân đột nhiên nói với tỷ tỷ là cùng Mặc Sĩ gia có hôn ước, là nhiều năm trước định thân. Trước kia chưa bao giờ nghe phụ thân mẫu thân nhắc tới, tỷ tỷ căn bản là không muốn gả. nhưng phụ thân cùng Mặc Sĩ lão gia là tri kỷ, đây là vấn đề thành tín (chân thành trọng chữ tín), không thể không giữ lời hứa.

Hơn nữa nữ nhi nhà nào đính hôn lại không lấy chồng, cũng không có chuyện từ hôn, tổn hại danh dự.

Phụ thân còn nói, Mặc Sĩ gia thiếu gia là nhân trung long phượng ( rồng phượng trong biển người), nhiều nhà nữ nhi muốn gả đều gả không được.”

Tuy nói Mặc Sĩ Lân Hiên thật sự là xuất thân gia đình lớn, văn võ song toàn, vừa anh tuấn cao lớn, từ nhỏ nhận được vô số lời khen, nhưng nghe một người mới quen không lâu nói, cũng là người mình không thích nói như vậy, ít nhiều sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Trong lòng lại nghĩ, Tô Mặc Trần này thật là ngốc… Ta đối với hắn như vậy, hắn lại cái gì cũng không cảm nhận được, lại cùng ta nói nhiều chuyện như vậy.

Rất nhanh,Mặc Sĩ Lân Hiên phục hồi lại tinh thần, hỏi tiếp: “Vậy tại sao cuối cùng lại là ngươi gả tới?”

Mặc Trần nói tiếp: “Tỷ tỷ đã có ngươi yêu mến, như thế nào sẽ gả cho môt người ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua chứ? Trước khi kết hôn, tỷ tỷ muốn ta thay nàng xuất giá, nàng nói không thể cùng người yêu ở chung một chỗ sẽ không hạnh phúc.

Ngẫm lại tỷ tỷ thật đáng thương, ta liền đáp ứng nàng. Tỷ tỷ nói sẽ đến đón ta về nhà, thế nhưng nàng vẫn chưa đến.

Không biết hiện tại tỷ tỷ có cùng một chỗ với Tiêu đại ca không? Có sống tốt không?”

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?” Mặc Sĩ Lân Hiên không kiềm được hỏi ra một câu.

“Ai? Ta… Ta năm nay mười sáu rồi…” Mặc Trần có chút phản ứng không kịp trả lời.

Mười sáu, nhi tử nhà bình thường mười sáu tuổi đều đã làm cha, hắn lại nói hắn không hiểu cảm giác yêu, thoạt nhìn vẫn còn ngơ ngác ngây ngốc đấy. Hừ, thật giả tạo nha. Mặc Sĩ Lân Hiên nghĩ như vậy.

Hắn nói: “Ngươi là người ngu sao, hay là bản thân ngươi có mục đích gì? Ngươi đã lớn như vậy rồi, không rõ ràng đầu đuôi đã tùy tiện đáp ứng thay người khác kết hôn, tỷ tỷ ngươi lừa ngươi, vĩnh viễn không đến đón ngươi thì làm sao bây giờ?”

Mặc Trần nghe xong vội vàng nghiêm túc giải thích: “Ta không phải người ngu, ta cũng không có mục đích, tỷ tỷ cũng không phải người khác, tỷ ấy sẽ không gạt ta đâu. Tỷ tỷ thật sự rất đáng thương, tỷ ấy rất thích Tiêu đại ca, Tiêu đại ca cũng rất thích tỷ ấy, đối với ta cũng rất tốt.

Trước kia mỗi lần Tiêu đại ca đến nhà ta đều mang cho tỷ tỷ kẹo đường đậu phộng xốp giòn của Phượng Tường Lâu, cũng dẫn ta đi Phượng Tường Lâu ăn quế hoa cao ta thích nhất. Biết ta thích đọc sách còn mang cho ta nhưng sách trước đây ta chưa đọc qua.

Phu tử giảng bài, ta không hiểu được Tiêu đại ca đều giảng lại lần nữa cho ta, tuy ta không thông minh nhưng Tiêu đại ca rất kiên nhẫn.

Tỷ tỷ có đôi khi cười ta ngốc, Tiêu đại ca đều sẽ ôn nhu xoa đầu tỷ tỷ, sau đó nói với ta: “Trần nhi không ngốc, Trần nhi chỉ là so với người khác phản ứng chậm một chút cùng đơn thuần, cũng không thích so đo, thế nhưng Trần nhi đọc nhiều sách hơn người khác, cũng không thể thua kém người ta được.”

Bất tri bất giác, Mặc Trần đã nói nhiều như thế, nhưng nghe vào trong tai Mặc Sĩ Lân Hiên cũng không như vậy. Hắn nghe Mặc Trần nói đến ai khác nói hắn đơn thuần thì càng cảm thấy cậu có tâm kế, cảm thấy càng thêm chán ghét cậu.

Hắn không thích Mặc Trần được người khác khích lệ, tựa như đồ của mình bị người khác dòm ngó vậy.

Mặc Sĩ Lân Hiên cực lực gây khó dễ: “Ta không nghe được tỷ tỷ ngươi thích Tiêu đại ca thế nào, ngược lại cảm giác là ngươi thích Tiêu đại ca.”

“Không phải, lúc tỷ tỷ cùng Tiêu đại ca ở chung một chỗ, sẽ so với lúc khác càng vui vẻ hơn, cảm giác cười cũng không giống với lúc trước. Tỷ tỷ cũng nói như vậy.

Miệng ta đần, không nói rõ được, nhưng tỷ tỷ thật sự rất thích rất thích Tiêu đại ca.

Tiêu đại ca tựa như ca ca của ta vậy. Khi còn bé trong nhà không có con trai, đều là ta cùng tỷ tỷ chơi đùa, Tiêu đại ca cũng chơi cùng chúng ta, huynh ấy rất quan tâm ta.”

Nói xong lời cuối cùng, Mạc Trần ngước lên có chút cô đơn, Mặc Sĩ Lân Hiên thấy Mặc Trần như vậy, ngược lại trong lòng có chút không thoải mái.

Mặc Sĩ Lân Hiên lại hỏi: “Tỷ tỷ ngươi không nói lúc nào đến đón ngươi à?”

“Ta cũng không biết, tỷ tỷ không nói.”

Nghe thế Mặc Sĩ Lân Hiên đang muốn nói Tô Mặc Trần rốt cục có bao nhiêu đần, nhưng không biết vì sao lại có cảm giác thở phào một hơi, giống như là không muốn cậu đi vậy.

“Vậy chuyện ngươi mang thai hài tử là sao?”

“Ta cũng không biết. Thật là kỳ quái, nam nhân cũng có thể mang thai bảo bảo hay sao?” Mặc Trần nghi hoặc trả lời.

Mặc Sĩ Lân Hiên nghe xong thật sự có cảm giác vô lực, Mặc Trần tại sao lại ngốc đến trình độ này, loại chuyện này cũng cần hỏi, hay vẫn là giả vờ? Trong đó nhất định có âm mưu.

(Lăng Nhi: xin a, đa nghi như tào tháo thế -_- e nó ngây thơ thì ms bị a ăn sạch thế kia chứ:3 sau này thế nào cũng thành thê nô:v muahahaha:v)

“Ta cho ngươi biết Tô Mặc Trần, ta mặc kệ ngươi thật sự như vậy hay có âm mưu gì, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Ta khuyên ngươi không nên ở đây tự cho mình là đúng, đến lúc đó chỉ có ngươi đẹp mặt.

Chuyện ngươi mang thai ta sẽ điều ta rõ ràng, ngươi không biết là một nam tử hoài thai rất kỳ quái sao? Cái này cũng không hợp với lẽ thường, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

“Ta… Ta thật không có…”

Mặc Trần muốn giải thích nhưng đã bị lời Mặc Sĩ Lân Hiên cảnh cáo cắt đứt.

“Ngươi cái gì cũng không cần nói, đứa bé này tạm thời ta sẽ lưu lại, đây chính là vì nguyện vọng của cha mẹ muốn có con để nối dõi tông đường, vừa vặn cũng giúp ta giải quyết được một chuyện phiền toái, cớ sao mà không làm. Nhưng ngươi đừng vì hài tử mà vọng tưởng cái gì, ngươi cái gì cũng không phải, nhớ kỹ bổn phận của mình cho ta, đừng để nhà ta hay nhà ngươi thêm phiền toái.”

Mặc Trần cúi đầu “Vâng” một tiếng, cũng không dám nói thêm gì nữa.

Cậu thật sự cho tới bây giờ đều không vọng tưởng qua cái gì, cũng không truy cầu điều gì, cậu chỉ muốn ở chỗ này an phận an toàn chờ tỷ tỷ đến đón về nhà, lại không cho cậu cầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.