Y Tiên Thiểu

Chương 1392: Chương 1392: Thăm hỏi đến từ Không Động Môn. (1)




- Không sai, đừng nói cho nàng.

Cao Phong và Liễu Tiểu Đồng cũng vội vàng phụ họa.

- Chúng ta muốn để nàng vui mừng một chút, yên tâm một chút.

Giang Đào nói:

- Ngươi không biết, trong thời gian này nàng rất nghiêm khắc, ta nghĩ có lẽ nàng thấy tiến độ tu hành của chúng ta vô cùng chậm chạp, cho nên trong lòng rất không thoải mái, chỉ không nói ra mà thôi. Hiện tại, chúng ta có đan dược, tiến bộ khẳng định rất nhanh, chúng ta cũng chỉ muốn cho nàng cao hứng, hơn nữa để cho nàng biết, đây đều là kết quả nàng thao luyện chúng ta.

- Được. . . không thành vấn đề.

Tùy Qua vội vàng bảo đảm, chẳng qua trong lòng hắn cũng đang buồn bực, thật ra trước đó hắn cũng đã gặp mặt Cát Hiểu Mẫn, hơn nữa đã kêu Cát Hiểu Mẫn dựa theo kế hoạch sau khi bọn họ sử dụng Tinh Nguyên Đan, tiến hành thao luyện gấp bội. Đáng thương ba huynh đệ này vẫn chẳng hề hay biết.

Có một số việc khi đã bắt đầu, sẽ không chấm dứt.

Giống như tổ ong vò vẽ, chỉ cần tổ ong vẫn còn, phiền toái sẽ rất khó kết thúc.

Thục Sơn Kiếm Tông, Không Động Môn vẫn đang điều tra cái chết của Hoàng Linh Phong, Hồ Hầu Minh, chẳng qua không tìm được đầu mối, cho nên cuối cùng tính khoản sổ sách này lên đầu Thần Thảo Tông và Tùy Qua.

Thật ra, cho dù tính trên đầu Tùy Qua cũng không coi là oan, vì chuyện này chính là hắn làm, nhưng Tùy Qua dĩ nhiên sẽ không thừa nhận.

Chẳng qua, lần trước Tùy Qua dùng khí thế uy hiếp Hồ Trung Đình, đã một thời gian ngắn. Sự thật chứng minh, có một số việc sẽ không theo thời gian trôi qua mà quên lãng , hơn nữa những chuyện này đều có thể bị xới ra bất cứ lúc nào, khi có một số người cho rằng bọn chúng còn có chút giá trị lợi dụng.

Tỷ dụ như hôm nay, người của Không Động Môn lại tìm tới Thần Thảo Tông, chính là nhắm vào chuyện này mà đến.

Nhưng, lần này Không Động Môn không huy động nhân lực, cũng không đi cùng người của Thục Sơn Kiếm Tông. Lần này người của Không Động Môn tới đây, Tùy Qua cũng biết, người này tên là Đàm Hạo Huy, tu vi Hóa Thần sơ kỳ, một vị trưởng lão của Không Động Môn.

Đối phương lần này tới rất có lễ nghĩa, Tùy Qua dĩ nhiên cũng không thể trực tiếp la đánh kêu giết, cho nên cho người mời Đàm Hạo Huy vào phòng đón khách.

- Tùy tiên sinh, lần trước có chỗ mạo phạm, xin hãy tha lỗi.

Đàm Hạo Huy cười, chắp tay chào Tùy Qua, tư thái rất khiêm tốn.

- Nếu Đàm trưởng lão đã hữu lễ như vậy, có lẽ chuyện cũng đã giải quyết.

Tùy Qua bình tĩnh nói :

- Nếu Đàm trưởng lão vẫn vì chuyện cái chết của Hồ Hầu Minh mà đến đây, ta chỉ có thể nói xin lỗi. Mặc dù Không Động Môn các ngươi mất đi một gã đệ tử đắc lực, ta cũng cảm thấy tiếc hận thay các ngươi, nhưng cũng chỉ tiếc hận mà thôi, ta và hắn trước đó cũng không có giao tình gì, huống chi hắn và Hoàng Linh Phong còn bắt đi nữ nhân của ta.

- Cái này. . . Tùy tiên sinh, chuyện này đúng sai thế nào, chúng ta tạm dừng không nói.

Đàm Hạo Huy giải thích:

- Ta và ngươi đều là người trong giới tu hành, dĩ nhiên nên dựa theo quy củ của giới tu hành làm việc. Không biết Tùy tiên sinh có tin tưởng một luật thép: phán đoán tiêu chuẩn thị phi của giới tu hành, thường không phải ở công đạo nhân tâm, cũng không phải ở chính nghĩa và tà ác, tiêu chuẩn duy nhất chính là thực lực của song phương.

- Làm sao, nghe ý tứ của Đàm trưởng lão, thực lực của Thần Thảo Tông chúng ta không bằng Không Động Môn các ngươi, cho nên có thể khi dễ?

Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, lộ ra vẻ cực kỳ khó chịu.

- Tùy tiên sinh đừng tức giận.

Đàm Hạo Huy nói tiếp:

- Ta biết ta nói như vậy, Tùy tiên sinh nhất định sẽ mất hứng. Nhưng, ta cũng thực sự cầu thị, thử nghĩ nếu như không phải vì bản thân Tùy tiên sinh có tu vi cao thâm, ngoài ra còn có Thiên Lam Kiếm Tông làm núi dựa, ngươi cho rằng giữa chúng ta còn có cơ hội đàm phán hay sao?

Lời này của Đàm Hạo Huy cũng là lời nói thật.

Cường giả không cần tiến hành đàm phán với người quá yếu, bởi vì căn bản không cần.

Cái gọi là đàm phán, sẽ chỉ tiến hành khi thực lực hai bên xê xích không quá xa.

Nếu như thực lực của Thần Thảo Tông và Tùy Qua quá yếu, Không Động Môn cũng sớm diệt môn bọn họ rồi, đích xác là không cần đàm phán.

- Lời này của Đàm trưởng lão, mặc dù nghe không xuôi tai, nhưng cũng không phải không có đạo lý.

Tùy Qua nói:

- Chỉ có điều, nếu Đàm trưởng lão cho rằng ta có tư cách đàm phán với các ngươi, không biết lần này ngươi muốn nói cái gì?

- Oan gia nên giải không nên kết.

Sau câu nói này của Đàm Hạo Huy, hướng gió đã dẫn tới phương diện hợp tác:

- Thật ra, lần này ta đến đây, chính là muốn hóa giải ân oán giữa Không Động Môn chúng ta và Thần Thảo Tông. Nếu Thần Thảo Tông không đối phó với Hồ Hầu Minh, như vậy song phương cũng không tính là thâm cừu đại hận. Huống chi, lúc trước đám người Hồ Hầu Minh tới Thần Thảo Tông, cũng không phải muốn gây chuyện thị phi, mà là vì tìm kiếm cơ hội hợp tác.

- Tìm kiếm cơ hội hợp tác? Xem ra phương thức tìm kiếm hợp tác của Không Động Môn thật sự rất đặc biệt.

Tùy Qua châm chọc một câu, lại hỏi tiếp:

- Nhưng, lần này cái gọi là hợp tác của Đàm trưởng lão không biết có nội dung như thế nào?

- Ta cho rằng, biện pháp hóa giải ân oán tốt nhất chính là tìm kiếm hợp tác. Sau khi hợp tác hữu hảo, cừu hận của song phương cũng sẽ từ từ phai nhạt. Gần đây, ta nghe nói một tin, nói là Thần Thảo Tông phân bố linh điền, linh thảo ở rất nhiều nơi. Không biết, tin tức này có thể tin hay không?

- Tin tức có thể tin hay không, còn phải hỏi người chịu trách nhiệm thu thập tin tức của Không Động Môn các ngươi.

Tùy Qua thản nhiên nói:

- Nhưng, nếu ngươi hỏi chuyện này, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết. Không sai, Thần Thảo Tông chúng ta đang làm chuyện này.

- Thì ra là tin đồn thật sự.

Đàm Hạo Huy có vẻ kích động:

- Nhưng, Thần Thảo Tông bố trí linh điền, linh thảo quy mô lớn như vậy, các ngươi lấy đại thủ bút như vậy từ đâu ra?

- Khụ khụ!

Tùy Qua ho khan mấy tiếng:

- Đàm trưởng lão, vấn đề này của ngươi có phải có quá ... ?

Đàm Hạo Huy cũng ý thức được vấn đề này của mình có chút nhạy cảm, cho nên cười khan một tiếng, mới nói tiếp:

- Thần Thảo Tông thủ bút to lớn, làm người ta bội phục. Chẳng qua, không biết Tùy tiên sinh có suy nghĩ đến người hợp tác mới hay không, tỷ như Không Động Môn chúng ta chẳng hạn.

- Đàm trưởng lão, ngươi đang nói đùa gì vậy?

Tùy Qua hừ lạnh nói:

- Đầu óc của ngươi có vấn đề sao. Không sai, Thần Thảo Tông chúng ta đang tìm kiếm người hợp tác mới, nhưng làm sao ta có thể hợp tác với Không Động Môn các ngươi. Nói đúng hơn, ta không dám hợp tác với Không Động Môn các ngươi!

- Tùy tiên sinh, tại sao lại nói như vậy?

Đàm Hạo Huy ra vẻ kinh ngạc.

- Không Động Môn các ngươi mạnh như vậy, lợi hại như vậy, ta và các ngươi hợp tác, không phải là bảo hổ lột da sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.