Y Tiên Thiểu

Chương 1381: Chương 1381: Đào Mộc kiếm. (1)




Tùy Qua chậm rãi gật đầu, những suy nghĩ này của Hồng Mông thụ thật sự không tệ. Nó không chỉ chiếm được quyền khống chế khối ma hài này, hơn nữa còn từng bước từng bước, cải tạo khối ma hài càng ngày càng lợi hại.

Phải biết rằng, khối ma hài này hiện giờ đã là Thần Ma chi hài chân chính, nếu như tiến thêm một bước, vậy lực lượng sẽ khổng lồ đến mức khó có thể đoán được, Tùy Qua lại là chủ nhân của Hồng Mông thụ, chỗ tốt đạt được cũng sẽ chưa từng có.

Kích động, mong đợi.

Đây chính là tâm tình lúc này của Tùy Qua.

Hơn nữa Tùy Qua hết sức rõ ràng, Hồng Mông thụ hẳn là có mười phần nắm chắc có thể tiến thêm một bước cải tạo đề cao khối ma hài này.

Bởi vì lực lượng của Hồng Mông thụ, là lực lượng của sinh mệnh, cho dù là thứ chắc chắn, cũng không cách nào chống đỡ được lực ăn mòn của lực sinh mệnh lực cỏ cây, khi sinh mệnh lực xuyên qua khối ma hài, cũng là ý tứ quá trình cải tạo và đề thăng khối ma hài bắt đầu.

Một khi quá trình này bắt đầu, sẽ không cách nào nghịch chuyển.

- Thụ Linh, ngươi tu hành thât tốt, ta mong đợi ngươi đạt tới cảnh giới cao hơn, hoàn mỹ hơn!

Tùy Qua gật đầu với Thụ Linh, bởi vì hiện tại đã không cần hắn quan tâm, kế tiếp Hồng Mông thụ có thể mở ra bước tu hành kế tiếp của nó.

Bởi vì Hồng Mông thụ đã có khí linh, Tùy Qua cũng không cần ra sức đề thăng tốc độ sinh trưởng của Hồng Mông thụ, sau khi có khí linh, nó sẽ tự vẽ ra con đường tu hành của mình, dưới tình huống không cần thiết, Tùy Qua sẽ không cần can thiệp.

Sau khi tinh thần lực của Tùy Qua trở lại thân thể, Tô Ngưng Yên lại thúc giục Tùy Qua mau chóng rời đi.

Tô Ngưng Yên coi như là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cảm giác đối với nguy hiểm cũng tương đối nhạy cảm , nàng có thể cảm giác được bốn phía tràn đầy nguy cơ, nàng hoàn toàn không muốn ở lại chỗ này.

- Hai mươi tỉ!

Lúc này, Tùy Qua mỉm cười, báo ra một cái con số trên trời với Đấu Giá sư, lấy được rồi một pháp bảo: một thanh Đào Mộc kiếm!

Mặc dù thanh Đào Mộc kiếm này là một linh khí hạ phẩm, nhưng giá cũng đến hai mươi triệu viên Tinh Nguyên Đan, lúc trước những người khác báo giá nhiều nhất cũng chỉ đến hai trăm triệu Tinh Nguyên Đan mà thôi, nhưng Tùy Qua lại đột nhiên tăng giá tiền lên tới hai mươi tỉ Tinh Nguyên Đan, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Nguyên nhân trong đó, cũng chỉ có Tùy Qua rõ ràng.

Thứ nhất, bởi vì hắn đích xác là nhìn trúng thanh Đào Mộc kiếm này; thứ hai, bởi vì Tùy Qua biết lúc trước cạnh tranh với Côn Luân Tông, khiến hắn đắc tội với mấy người của Côn Luân Tông, cho nên nếu hắn tăng giá từng chút một, nhất định sẽ có người cản trở, cho nên Tùy Qua dứt khoát đưa ra một cái giá trên trời, khiến những người này hoàn toàn hết hy vọng.

Không nghi ngờ gì, mục đích Tùy Qua của đạt được, mặc dù có một kẻ tỏ vẻ bất mãn đối với hắn, nhưng cũng không dám đấu giá cùng hắn.

Cũng không phải những người khác không lấy ra được hai mươi tỉ Tinh Nguyên Đan, chỉ là không người nào nguyện ý dùng hai mươi tỉ Tinh Nguyên Đan để đổi lấy một thanh Đào Mộc kiếm mà thôi.

Cho nên, thanh Đào Mộc kiếm này dĩ nhiên rơi vào trong tay Tùy Qua.

Sau khi lấy được Đào Mộc kiếm, Tùy Qua lập tức nói với Tô Ngưng Yên:

- Tô cô nương, chúng ta có thể đi rồi.

- Ngươi cuối cùng cũng chịu đi rồi.

Tô Ngưng Yên thở dài một tiếng, vừa rồi Tùy Qua bỗng nhiên ở lại chỗ này mấy canh giờ, Tô Ngưng Yên cũng không biết hắn rút cuộc muốn làm gì, nhưng xung quanh nguy cơ tứ phía, thật sự khiến cho Tô Ngưng Yên vô cùng lo lắng. Dĩ nhiên, nàng cũng biết những người khác sẽ không công khai xuất thủ ở đây, nhưng nàng cũng biết những người này không phải đèn đã cạn dầu, nếu như bị bọn họ bám theo, sẽ giống như giòi trong xương, rất khó cắt đuôi bọn họ.

Cũng may, lúc này Tùy Qua cũng chuẩn bị rời đi.

Tô Ngưng Yên và Tùy Qua vội vã xuống núi.

- Sớm biết ngươi thích chọc ra phiền toái như vậy, ta đã không mang theo ngươi đến đây rồi.

Tô Ngưng Yên có chút oán trách nói.

- Làm sao, ngươi đang trách ta sao?

Tùy Qua cười nói.

- Ta không phải trách ngươi, là cảm thấy ngươi rất dễ rước lấy phiền phức, ngươi tới chỗ nào, chỗ đó có phiền toái.

Tô Ngưng Yên buồn rầu nói:

- Ngươi đại khái không biết, mỗi một lần phường thị chấm dứt, sẽ có rất nhiều người bị phục kích, bị chém giết, hài cốt không còn. Còn ngươi, lại rêu rao khắp nơi như vậy, còn không kiêng sợ, tỏ vẻ giàu có, quả thực không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì!

- Ngươi cho rằng ta chỉ là đứa ngốc, thích khoe của như vậy sao?

Tùy Qua cười nhạt:

- Ta xuất thủ mua đồ, đều là thứ ta cần, nếu là thứ ta cần, dĩ nhiên ta không cho phép nó rơi vào trong tay người khác, cho dù đắt nữa cũng không sao.

- Ngươi không cho phép rơi vào trong tay người khác, nhưng người khác có thể không nghĩ như vậy. Hiện tại, rất nhiều người đều nghĩ ngươi chính là một bảo khố di động, đã để ý đến ngươi, sau khi ra khỏi cửa núi, chúng ta phải nhanh chóng rời đi, không thể gây thêm chuyện phức tạp nữa. Ngoài ra, ta sẽ thông báo cho người của Thiên Lam Kiếm Tông đến tiếp ứng chúng ta.

Tô Ngưng Yên tựa như đã suy nghĩ ra đối sách.

- Tất cả đều nghe ngươi an bài.

Tùy Qua cười ha hả, phong thái ung dung.

Bởi vì trước khác nay khác, Hồng Mông thụ đã tạo thành Thụ Linh, hơn nữa lại nở hai mươi bốn đóa hoa, uy lực của nó so với trước kia đâu chỉ tăng lên mấy lần, dưới tình huống như vậy, bất luận kẻ nào muốn đến tìm Tùy Qua gây chuyện phiền toái, sợ rằng đều phải suy nghĩ năng lực của mình trước mới được. Nhưng, Tô Ngưng Yên đã sắp xếp xong đường lui, Tùy Qua cũng lười động não.

Cho dù thực lực tăng nhiều, Tùy Qua cũng không phải người thích chủ động trêu chọc phiền toái.

Sau khi ra khỏi sơn môn Long Hổ tông, Tô Ngưng Yên lập tức giật một tờ truyền tin phù, báo cho người của Thiên Lam Kiếm Tông đến tiếp ứng bọn họ.

Chẳng qua, không gian xung quanh truyền đến một trận ba động kỳ dị, Tùy Qua tinh tường cảm giác được không gian xung quanh bị phong tỏa, cho dù là truyền tin phù của Tô Ngưng Yên, cũng không thể truyền tin ra ngoài.

Chuyện Tô Ngưng Yên lo lắng rốt cục đã xảy ra: không chỉ có người để ý đến nàng và Tùy Qua, hơn nữa đã động thủ.

Đối phương trực tiếp phong tỏa không gian, để Tô Ngưng Yên và Tùy Qua không thể truyền tin ra ngoài, cũng không thể xuyên qua không gian bỏ chạy.

Lúc này, đã rời khỏi sơn môn Long Hổ tông, cho dù là Tô Ngưng Yên và Tùy Qua bị đuổi giết, người của Long Hổ tông cũng sẽ không để ý tới, huống chi người của Long Hổ tông hiển nhiên cũng không có bất kỳ hảo cảm nào đối với Tùy Qua.

- Tư Không Hùng, lăn ra đây cho ta!

Tùy Qua nhìn sa mạc mịt mờ vô tận, quát lên.

Cho dù không dùng thần niệm quét qua, Tùy Qua cũng có thể đại khái suy đoán được là ai đang động thủ.

Người không kìm nén được tâm tình, lập tức đã muốn muốn báo thù, nhất định là đám người Tư Không Hùng bởi vì loại “Tiên nhị đại” này, từ nhỏ đã quen thói ngạo mạn, không chịu được bị người khác dẫm trên đầu, không chịu được nửa điểm khuất nhục, có thể nói là người có thù tất báo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.