Y Thống Giang Sơn

Chương 4: Q.1 - Chương 4: Ăn nói bừa bãi




Hồ Tiểu Thiên vẫn bình thản đứng tại chỗ cười híp mắt, giống như mọi chuyện từ đầu đến cuối không có chút gì liên quan đến hắn.

Lúc này có người hét lên: "Lên quan phủ nói lý lẽ!" "Đúng! Giải hắn lên quan phủ đi!" "Con trai thượng thư thì sao chứ!"

Biểu hiện của Hồ Bất Vi vẫn trầm tĩnh như nước, không chút dao động. Lúc này, hắn quay trở lại trước mặt Đường Văn Chính, thấp giọng nói: "Văn Chính huynh, ngươi yên tâm, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ tra ra manh mối. Chuyện trước mắt là phải giải tán đám người này đã, nếu cứ ầm ĩ như vậy chính là đúng ý những kẻ có dụng tâm xấu xa mê hoặc dân chúng, nếu không giải quyết được vấn đề sự tình chỉ sợ sẽ trở nên xấu đi."

Biết lời Hồ Bất Vi nói là thật, Đường Văn Chính tay ôm con gái, trong ngực lại tràn đầy lửa giận, nhưng vẫn e ngại quan chức của Hồ Bất Vi, cũng không dám tủy tiện xông ra. Khi hắn còn đang do dự, hai đứa con trai đã không nén được tức giận, Đường Thiết Hán quát: "Thế nào gọi là tra ra manh mối? Sự tình đã rõ ràng như vậy, ai ai cũng đều trông thấy, đồ con rùa mạnh mẽ bắt em gái ta, làm nhơ bẩn đến sự trong sạch của nó, người này tội ác tày trời, không thể dung thứ.." Lời còn chưa nói hết, Đường Văn Chính đã hung hăng giáng cho hắn một cái bạt tai: "Đồ hỗn xược, nơi đây có chỗ cho ngươi xen vào sao?"

Đường Thiết Hán bị cha đánh cũng không oan, hắn trong lúc tức giận đã đem tổ tông mười tám đời nhà rùa mắng loạn lên, mắng Hồ Tiểu Thiên là đồ con rùa, chẳng khác nào gián tiếp nói Hồ Bất Vi là lão rùa đen chính hiệu. Hắn còn không ngừng oang oang nói Hồ Tiểu Thiên phá hỏng sự trong sạch của em gái hắn, nhiều người như vậy đều nghe thấy, cho dù Hồ Tiểu Thiên rốt cuộc có giờ trò đồi bại với Đường Khinh Tuyền hay không, từ đây mọi người sẽ nhìn em gái của hắn ra sao? Đường gia huy động người đông thế mạnh, Hồ Tiểu Thiên bắt đi Đường Khinh Tuyền lại là sự thật, trong khoảng thời gian này cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Làm cho người ta không thể không đồn đoán lung tung. Coi như là không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra, danh dự của Đường Kinh Tuyền cũng khó tránh sẽ chịu ảnh hưởng.

Đúng vào lúc này, Phủ doãn Kinh Triêu Hồng Bách Tề gấp gáp mang theo vài tên thủ hạ chạy tới, đi cùng hắn còn có Đường gia lão Tam, Đường Thiết Hâm. Chứng kiến tình cảnh trước mắt, Hồng Bách Tề âm thầm kêu khổ, Hồ Gia cùng Đường Gia dù có xung đột thế nào cũng không liên quan gì đến hắn, nhưng hôm nay Mộ Dung Phi Yên nghe được tình hình đã mang theo vài tên Bộ Khoái đi vào phủ Thượng Thư, cái này không thể nghi ngờ sẽ làm liên lụy đến hắn. Nếu như không phải Mộ Dung Phi Yên tham gia vào việc này, Hồng Bách Tề cũng không tình nguyện dấn thân vào vũng nước đục, mặc kệ hai nhà thích giày vò nhau thế nào, đợi khi mọi chuyện ngã ngũ, nếu có người bị thương ta sẽ hỗ trợ thuốc men, xảy ra án mạng ta sẽ đến giúp nhặt xác, về phần ai đúng ai sai, đơị sau hẵng nói. Phủ doãn Kinh Triệu coi như cũng có uy phong, miễn cưỡng xem như một đại quan thế nhưng phóng mắt khắp kinh đô này, người quan chức lớn hơn hắn vẫn là nhiều không kể xiết, lại càng không cần phải nói tới đám dòng dõi hoàng thất kia. Làm quan tại Kinh thành, mọi quan hệ đều phải được chiếu cố đến, chỉ cần không cẩn thận một chút có khi đã vô tình đắc tội người nào đó. Quả nhiên cầu sinh tồn trong khe hẹp, mỗi một bước đều vô cùng khó khăn.

Hồng Bách Tề liền bước thi lễ với Hồ Bất Vi cùng Đường Văn Chính. Hồ Bất Vi đã lên tiếng: "Hồng đại nhân đến thật đúng lúc, chuyện này phiền người giúp chúng tay xử lý."

Hồng Bách Tề âm thầm kêu hổ, chuyện nhà các ngươi cứ thế đổ lên đầu ta, cái này không phải làm khó ta sao? Tuy vậy, hắn vẫn điềm nhiên, ho khan một tiếng rồi nói: "Hai vị đại nhân, ta xem trước tiên hãy để cho những người không có phận sự lui xuống đi rồi hãy nói." Người không có phận sự mà hắn nói là chỉ những người mà hai huynh đệ Đường gia mang đến hỗ trợ.

Đường Văn Chính tuy rằng trong lòng căm tức nhưng suy nghĩ không vì thế mà trở nên hồ đồ, coi như là phe mình chiếm hết đạo lý nhưng vẫn là tự tiện xông vào Thượng Thư phủ, hơn nữa còn ra tay đập phá, có lý cũng thành vô lý, nên trước hết để cho đám người này tản đi là tốt nhất.

Đường Thiết Thành vừa mới bị phụ thân răn đe, còn đang ấm ức ôm mặt, nghe được Phủ doãn Kinh Triệu vừa đến nơi đã có chủ ý muốn bọn hắn rút lui, lửa giận lại bùng lên dữ dội, hắn liền lớn tiếng kháng nghị: "Dựa vào cái gì mà muốn chúng ta đi, hôm nay nếu không cấp cho Đường gia ta một lời công bằng, chúng ta tuyệt đối không đi!"

Người đông thế mạnh, hơn nữa đa số kẻ kéo đến đều đang mang một bụng bất bình, nghe Đường Thiết Hán nói như vậy, đám đông tức thì lại sôi nổi bàn tán.

Đường Văn Chính cũng cảm thấy có chút bất lực với đứa con trai này, thầm mắng tiểu tử hư đốn này không thức thời.

Lúc này một giọng nói lười biếng vang lên: "Hoàn toàn chính xác, không thể thả bọn họ đi!"

Mọi người nhìn về phía kẻ vừa lên tiếng, đã thấy Hồ Tiểu Thiên từ bên kia đi tới, tiểu tử này chẳng biết từ lúc nào mặc lên người một cái áo dài màu lam, chẳng qua là bên trong không có mặc quần, để lộ hai bắp chân trơn bóng, nhìn qua chẳng ra thể thống gì cả.

Hồ Bất Vi cũng cau mày khó chịu, hắn nhìn ra con trai cũng không phải là người thông minh, chỉ có trước tiên cho đám người kia rời khỏi đây mới có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, động tĩnh càng lớn càng bất lợi đối với Hồ gia bọn họ.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Đám người các ngươi, đập phá cửa lớn nhà chúng ta, đánh người làm của chúng ta, sỉ nhục sự trong sạch của Hồ gia, chửi bới thanh danh của ta, chuyện xấu đều đã làm bây giờ lại muốn phủi mông rời đi, trong thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!"

Đường Thiết Thành ăn nói tạm xem là tốt nhất trong ba anh em, lúc này bước lên phía trước một bước, chỉ vào Hồ Tiểu Thiên mà nói: "Ngươi ăn nói bừa bãi, kẻ độc ngươi rõ ràng là mạnh bạo bắt lấy em gái ta, giờ lại còn dám lên tiếng tố cáo trước."

Hồ Tiểu Thiên cười thô bỉ nói: "Ngươi nói ta bắt giữ nàng ấy, có chứng cớ gì không?"

Đường Thiết Thành tức giận nói: "Chúng ta đều tận mắt nhìn, em gái ta chính là nhân chứng!"

Hồ Tiểu Thiên chỉ vào thảo đình vẫn đang cháy âm ỉ: "Thảo đình kia có phải do ngươi phóng hóa?"

Đường Thiết Thành nhìn về hướng thảo đình kia, hắn cũng là hán tử nổi tiếng, đã làm thì không ngại thừa nhận, lúc này trừng mắt lên nói: "Như thế nào? Là ta làm đấy!"

Hồ Tiểu Thiên tức thì vin lấy: "Ngươi không biết mình đáng tội gì sao?"

Đường Thiết Thành thản niên nói: "Không phải chỉ là một thảo đình cỏn con hay sao, đừng nói là phóng hỏa dù cho có phá hủy hoàn toàn thì đã sao? Cùng lắm ta sẽ bồi thường cho người một thảo đình mới!"

Hồ Tiểu Thiên chỉ thẳng vào Đường Thiết Thành: "Ngươi quả thật đại nghịch bất đạo, lại nói cái gì hủy đi triều đình, còn muốn xây dựng một triều đình khác, rõ ràng là bất kính với Đại Khang ta, ngươi rành rành là muốn mưu phản!" Người ta nói rõ ràng là thảo đình, hắn hết lần này đến lần khác lại nói chệch thành triều đình.

Đường Thiết Thành tức giận đển đỏ bừng cả khuôn mặt, cả giận nói: "Ngươi dám vu oan cho ta, ta nói là muốn phá đi thảo đình, chưa từng nhắc đến hủy đi triều đình gì cả?"

"Tin rằng ngươi cũng không dám động đến triều đình, nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của người, chắc không có gan đó!"

Đường Thiết Thành không chịu được đối phương khích tướng, giận dữ hét lớn: "Như thế nào? Lão tử sợ quái gì chứ, phá hoại triều đình thì đã làm sao..." Vừa nói đến đây, hắn liền ý thức đươc bản thân đã rơi vào bẫy của đối phương, lập tức lúng túng đứng tại chỗ.

Những người của Từ gia bên kia đều sợ tới mức mặt không còn chút máu, trời ạ, tên khốn này sao cái gì cũng dám nói.

Hồ Tiều Thiên ngón tay liên tục chỉ về phía Đường Thiết Thành: "Ồ... Ngươi quả nhiên là phần tử phản quốc, đại nghịch bất đảo, lại dám công khai nói xấu triều đình?"

Đường Thiết Thành tức giận đến toàn thân phát run, hét lớn: "Ta nói chính là đả đảo thảo đình..."

Tất cả mọi người đã nghe rành mạch, những vẫn liên tưởng đến hai chữ triều đình.

Hồ Tiểu Thiên nhún vai tỏ vẻ bất lực: "Tất cả mọi người nghe rõ nhé, hắn muốn tạo phản, các ngươi xem nên xử lý thế nào đây!"

Đường Thiết Thành đuối lý, liền rống lên một tiếng oa nha kỳ quài, đao bên hông đã rút ra, bổ nhào về phía Hồ Tiểu Thiên: "Thật là tức quá mà, gian tặc! Đi chết đi.." Đao vừa mới rút ra một tấc, đã bị Đường Thiết Hán đẩy trở lại, Đường Thiết Hâm từ sau lưng nhào tới ôm lấy hắn, đồng thời lên tiếng nhắc nhở: "Nhị ca, ngươi tỉnh táo lại đi!"

Hồ Tiểu Thiên nhìn đám người sau lưng huynh đệ Đường Gia: "Vừa rồi thiêu thảo đình còn có ai?"

Mọi người nhìn nhau nhưng không có tiếng đáp lại.

"Còn có ai?"

Trong chốc lát, hơn một trăm người đã tản đi không còn một mống, thiêu thảo đình thì cùng lắm chỉ là ngồi tù, nhưng phóng hỏa triều đình đó là tội chém đầu đấy, vừa rồi Hổ Tiểu Thiên trước mặt mọi người dụ Đường Thiết Thành trong lúc mê muội nói ra những lời bất kính với triều đình, nếu thật sự bên trên truy cứu trách nhiệm chính là tội danh tru di cửu tộc, bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém! Đám đông đều không ngốc, đương nhiên không ai muốn dính vào sự tình có liên quan đến chữ mưu phản, lúc này không đi còn đợi đến khi nào.

Phủ doãn Kinh Triệu Hồng Bách Tề nhìn qua đám người đang nháo nhào chạy trốn kia, cũng không phái thủ hạ ngăn cản. Nguyên tắc xử lý trước giờ của y vẫn là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.

Bên kia Đường Văn Chính đã bị dọa đến kinh hồn bạt vía, mặc dù biết con trai bị Hồ Tiểu Thiên lừa gạt nhưng việc đả đảo cũng không thể tùy tiện nói ra, chuyện này nếu đến tai hoàng thượng, đừng nói hắn khó giữ được quan chức, chỉ sợ trên dưới Đường gia bọn họ đều phải chịu cảnh đầu rơi xuống đất. Trước giờ đều nói con trai Hồ Bất Vi là một gã ngu ngốc cực điểm, nhưng hôm nay vừa nhìn đã biết tiểu tử này chẳng những thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa còn vô cùng âm hiểm xảo trá, con mình so với hắn lại thua kém một trời một vực. Cùng đẻ ra con trai, nhưng người ta thì sao chứ?

Hồ Bất Vi vẫn một mực không lên tiếng, kỳ thật trong đầu hắn vẫn đang tính toán làm thế nào để xoay chuyển tình thế, sự thật bày ra trước mắt, làm cách nào hóa giải sự tình phiền phức này. Những lời Hồ Tiểu Thiên vừa nói chẳng những dọa chạy đám người hỗ trợ Đường Gia, hơn nữa còn khiến người cha như Hồ Bất Vi không khỏi rung động.

Hắn lần đầu phải vuốt mắt mà nhìn lại con trai mình, trong lòng vừa mừng vừa sợ, không ngừng lặp lại đây thật là con trai ta sao? Lẫn lộn trắng đen, ăn nói bừa bãi, chuyển bại thành thắng, hóa nguy thành an, rõ ràng đang là cục diện hoàn toàn bị động bị hắn nói mấy câu đã hoàn toàn xoay chuyển. Thảo Đình! Triều Đình! Hay quá! Hay tới cưc điểm, lão già ta trải qua hai đời Hoàng Đế Đại Khanh, làm quan đã vài chục năm, phụ nữ vô số, cũng không thể nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu như vậy. Đây chắc chắn là con ta đấy, hư hỏng như vậy, gian manh như vậy, chiêu số nham hiểm nhường ấy mà có thể nghĩ ra, ngoại trừ Hồ Bất Vi ta ra, còn ái có thể sinh ra đứa con tốt như vậy, hặc hặc ha ha, thoải mái! Thoải mái! Ông trời có mắt, ông trời có mắt, ta rốt cuộc đã có người kế tục!

Tuy rằng Đường Thiết Thành đã nói ra cái gì đại nghịch bất đạo, chống phá triều đình, nhưng Hồng Bách Tế một bên chứng kiến sao lại không rõ hắn là bị Hồ Tiểu Thiên khích tướng mà rơi vào tròng. Đối với chuyện thế này, Hồng Bách Tế chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm giúp cho tên ngốc kia. Thời điểm này, lão tử giả câm giả điếc, quyết không nói gì, lại coi như cái gì cũng không nghe thấy.

Hố Bất Vi lại đột ngột lên tiếng: "Hồng đại nhân, ngươi xem..." Hắn tuy rằng không nói hết câu thế nhưng mở lời tại thời khắc mấu chốt này, rõ ràng là buộc Hồng Bách Tề tỏ thái độ...

Hồng Bách Tề thật sự khó xử, nếu không nói gì thì sợ đắc tội Hồ Bất Vi, nhưng nới thì chả khác nào giúp người xấu làm điều ác, chả khác nào tính kế Đường gia, đang lúc khó xử, Đường Văn Chính đã nói.

Đường Văn Chính không thể không nói, nếu không nói, không biết con của gã còn chọc ra kẽ hở thế nào nữa, gã thấp giọng nói: "Hồ đại nhân, Hồng đại nhân, chúng ta nên ngồi xuống làm rõ chuyện này đã." Rõ ràng là gã bị khi dễ, nhưng gã lại chủ động tỏ ra mềm mỏng, cũng không phải do sợ quan uy của Hồ Bất Vi, mà căn bản do con gã đã nói ra một câu triệt để đẩy gã vào cảnh bị động, đả đảo thảo đình, tiểu tử này sao có thể ngu ngốc như vậy, rõ ràng nối giáo cho giặc.

Hồng Bách Tề vẫn không có tỏ thái độ, nhìn qua Hồ Bất Vi.

Hồ Bất Vi gật đầu nói: "Mọi người đều là quan trong triều, không có chuyện gì không thể giải quyết, đầu tiên hạ hỏa đã, rồi ngồi xuống nói chuyện là tốt nhất." Ý đầy đủ của lão rõ ràng là không cần đem chuyện này lên công đường rồi. Dù do lỗi của ai, thì Đường Văn Chính ngươi chính là chịu đàm phán trước, chỉ cần ngươi dám làm khó không chịu buông tha con của ta, ta liền truy cứu con ngươi tội dẫn người thiêu thảo đình, đến lúc đó ta đến trước mặt hoàng thượng đem lời của con ngươi nói lại, coi như không hại chết được ngươi, thì cũng cho nhà họ Đường của ngươi mất một lớp da.

Nói đến việc liên quan đến ngựa, mười Hồ Bất Vi cũng kém một Đường Văn Chính, nhưng nói đến xảo trá âm hiểm thì cả trăm Đường Văn Chính cũng không phải đối thủ của một Hồ Bất Vi. rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột con sẽ lại đi đào hang, hổ phụ không sinh khuyển tử, biểu hiện vừa rồi của Hồ Tiểu Thiên đã hoàn toàn chứng minh đạo lý này.

Hồ Bất Vi giải tán đám đông, cho tất cả người hầu không liên quan rời đi, lại để Hồ Tiểu Thiên đi thay y phục, lại sai nha hoàn tìm quần áo phù hợp cho Đường Khinh Tuyền thay, tất nhiên là Mộ Dung Phi Yên cũng đi cùng.

Sau khi an bài tất cả, mọi người đi vào tiền phòng. Bởi vì không phải là thẩm án chính thức, cho nên cũng không có nhiều quy củ, Hồ Bất Vi ngồi trên ghế thái sư bên trái, Hồ Tiểu Thiên thành thành thật thật đứng sau lão. Kinh Triệu Phủ Hồng Bách Tề ngồi ngang hàng cùng Hồ Bất Vi, Mộ Dung Phi Yên cùng một gã bộ khoái khác đứng sau gã.

Về phần Đường Văn Chính, với chức quan của gã vốn không có tư cách ngồi ngang hàng với hai người này, nhưng hôm nay có nguyên nhân đặc thù nên Hồ Bất Vi cũng đặc biệt trọng đãi gã, cho gã ngồi cạnh Hồng Bách Tề, bốn đứa con gã đều đứng sau, Đường Khinh Tuyền đã thay y phục, chải lại mái tóc rối tung, tâm tình của nàng cũng đã bình phục rất nhiều, chẳng qua là đôi mắt đẹp vốn khóc đến sưng đỏ thì không thể nào trở về trạng thái bình thường ngay được.

Sau khi người làm dâng trà, Hồ Bất Vi cầm chén trà nhỏ bằng sứ xanh, nhẹ nhàng lấy nắp lướt lên trên hai cái, ghé miệng nhấp một ngụm trà, nói khẽ: "Sự tình hôm nay, chúng ta phải làm cho ra nhẽ, nếu như đúng là khuyển tử nhà ta sai, bổn quan tuyệt đối sẽ không thiên vị! Nhất định sẽ cho Văn Chính huynh một cái công đạo!" Nói xong lạnh lùng liếc Hồ Tiểu Thiên, đem chén trà nhỏ nặng nề đặt lên bàn bằng gỗ lim: "Nghiệp chướng, ngươi còn có gì để nói?"

Hồ Bất Vi vừa mới thấy con mình miệng lưỡi có bổn sự đổi trắng thay đen, cho nên mới hỏi thế, tiên nhập vi chủ, lão cho con mình cơ hội tiên hạ thủ vi cường.

Hồ Bất Vi biểu hiện ra công chính vô tư, nhưng ý nghĩ trong lòng thật ra là thiên vị che chở, chỉ tiếc Hồ Tiểu Thiên dường như cũng không lĩnh ý, nhìn chằm chằm vào Đường Khinh Tuyền, cô nàng này thay quần áo xong quả nhiên xinh đẹp a, trừ tính cách không tốt ra, khuôn mặt cùng tư thái này quả thật không tệ, chậc chậc không biết hơn đứa con gái bị liệt của Lý gia hơn bao nhiêu lần, cơ thể tràn đầy vẻ thanh xuân, thật đúng là tú sắc khả xan a!

Tất cả mọi người phát hiện gia hỏa này vẫn mê đắm nhìn chằm chằm vào Đường Khinh Tuyền, người của Đường gia hiện lên vẻ phân nộ, Hồ Bất Vi cũng trở nên bất đắc dĩ, con của mình từ lúc nào thành thế này a? Lão lúng túng ho khan một tiếng.

Kinh Triệu Doãn Hồng Bách Tề nói: "Hiền chất ngươi có gì muốn nói?" Lời này là vô cùng không thỏa đáng, Hồng Bách Tề vừa nói khỏi miệng đã thấy hối hận, đây không phải tương đương với lão nói cho tất cả mọi người là hắn thiên vị Hồ Tiểu Thiên sao? Ít nhất trước mắt gia hỏa này còn là một người bị tình nghi a, thân là trưởng quan đứng đầu Kinh Triệu Phủ, ít ra ở ngoài mặt cũng phải tỏ ra công bằng a.

Hồ Bất Vi thầm ghi nhận nhân tình này của Hồng Bách Tề, quay sang nói với Hồ Tiểu Thiên: "Ngươi đã nghe thấy Hồng đại nhân nói gì chưa?"

Đường Văn Chính ở một bên nhìn, trong lòng thầm than, quả nhiên là lại bao che cho nhau, hôm nay xem ra người thua thiệt là Đường gia rồi, ai bảo chức mình không cao bằng người ta, quan lớn hơn một cấp đè chết người, lão đã để cho Mộ Dung Phi Yên hỏi qua con gái, nắm chắc là con mình vẫn còn trong trắng, cho nên cũng tiêu mất ba phần tức giận, chỉ cần con mình không bị tên ác thiếu kia vấy bẩn, gã cũng không muốn truy cứu tới cùng.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Chuyện này có lẽ Đường tiểu thư cũng rõ ràng, không bằng ngươi nói trước đi!"

Hồ Bất Vi không khỏi âm thầm thở dài, đoán con mình lúc nãy cũng chỉ là linh quang thoáng hiện, cho một cơ hội giải vây tốt như vậy, lại không tận dụng, đem quyền lên tiếng dâng cho Đường Khinh Tuyền, chả khôn ngoan tý nào.

Đường Khinh Tuyền cắn cắn môi anh đào nói: "Tốt, nói thì nói, hôm nay ta đang yên bình cưỡi ngựa đi dạo tại Thúy Vân hồ, ngươi có hay không đem bốn tên ác bộc ngăn trở đường đi của ta, làm ngựa của ta sợ hãi hất ta ra ngoài?"

Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nhìn cô nàng, hiển nhiên lời nói của Đường Khinh Tuyền không phải thật, lúc ấy rõ ràng là rõ ràng là nàng phóng ngựa ầm ầm ven hồ, quấy nhiễu người qua đường, làm cho mình tráng né không kịp, bị nàng hung hăng quật một roi, rõ ràng cô nàng đổi trắng thay đen, ăn nói bừa bãi, Hồ Tiểu Thiên cũng không phản bác, im lặng nghe xem nàng nói tiếp thế nào.

Đường Khinh Tuyền nói: "Ta không may rơi vào trong hồ, chuyện kế tiếp... Ta... Ta không nhớ rõ..." Nàng mím môi lại, vành mắt đỏ lên, hai dòng nước mắt chảy ra, thật đúng làm cho người ta thương xót, nước mắt là vũ khí hữu hiệu nhất của nữ nhân, mà đây còn là nước mắt của mỹ nhân, quả nhiên uy lực càng không giống người thường. Làm cho Kinh Triệu Doãn Hồng Bách Tề cũng thầm mắng :"Hồ Tiểu Thiên, thật đúng là cả gan làm loạn, cực kỳ vô sỉ, ban ngày ban mặt dám cưỡng đoạt con gái nhà lành."

Đường Thiết Hán nói: "Em ta không nhớ rõ, ta thì nhớ rõ, lúc ấy ta nghe nói có người khi dễ em mình, liền đem người từ chợ ngựa chạy đến, chứng kiến tên đồ vô sỉ kia... " Nói đến đây hắn do dự một lát.

Hồ Tiểu Thiên cười tí tửng hỏi: "Ngươi nhìn thấy gì?"

Đường Thiết Hán dơ tay chỉ vào Hồ Tiểu Thiên: "Tên vô sỉ kia, để bốn gã ác bộc vây quanh, ôm em ta ngang trên đùi, còn... "

"Còn như thế nào?" Hồ Tiểu Thiên truy vấn,

Đường Thiết Hán nhớ tới tình cảnh lúc ấy thật sự xấu hổ mở miệng, bản mặt đen xì đã biến thành đỏ tím. Đường Khinh Tuyền lúc ấy vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, không nhớ gì cả, nghe đại ca nói như vậy, xấu hổ không chịu được, hận không có lỗ nào để chui vào. Nàng thoáng lắc lắc tay anh mình, ý bảo đừng nói thêm nữa, mắc cỡ chết mất.

Đường Thiết Hán nói: "Ta thấy thẹn không nói được!"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Cái kia chính là cái gì chính là cái gì cũng không thấy, ngươi căn bản là có ác ý muốn hãm hại ta!"

Đường Thiết Hán cả giận nói: "Ta đều thấy hết, ngươi lấy đầu em gái ta nhét giữa hai chân ngươi..."

Những lời này vừa nói ra, làm cả sảnh đường phải sợ hãi.

Cái mặt già của Đường Văn Chính cũng hóa thành màu tím, tuy người chịu thiệt là con gái gã, hắn nghe vậy đến cái mặt dày như chính mình còn không chịu nổi, đứa con này của mình không thể vụng về hơn, loại lời này không biết sao lại có thể nói ra trước mặt mọi người, Đường Khinh Tuyền bị thống thét lên một tiếng, bật ngửa người về sau, Mộ Dung Phi Yên nhanh lẹ ôm lấy nàng, Đường Khinh Tuyền vậy mà xấu hổ giận dữ đến mức ngất đi. Hai mắt nhắm chặt, không nhúc nhích.

Mộ Dung Phi Yên từ hô hấp của Đường Khinh Tuyền đoán ra, Đường Khinh Tuyền không có hôn mê, do lời nói của Đường Thiết Hán khiến nàng khó chịu nổi, nên chỉ có thể giả bộ bất tỉnh trước mặt mọi người.

Đường Văn Chính vỗ bàn sầm một cái, ta không phát uy, các ngươi lại tưởng Đường Văn Chính ta là con mèo bệnh a, giận giữ hét lên: "Thật sự là khinh người quá đáng!" Hai tay hắn chắp lại: "Hai vị đại nhân, các ngươi phải làm chủ cho con ta a!"

Hồ Bất Vi mắng thầm, làm chủ cho con ngươi, không phải tương đương làm khó con ta sao? Sự tình phát triển làm cho lão có chút đau đầu, rõ ràng đang có lợi, con mình lại có thể dâng quyền chủ động cho Đường gia, không biết trong đầu tiểu tử này có cái gì nữa?

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta nhét đầu nàng vào đũng quần để làm gì?"

Đường Thiết Hán nói: "Ngươi hỏi ta? Ta còn đang muốn hỏi ngươi đây!"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta lại hỏi ngươi lại, lúc ấy Đường Khinh Tuyền rơi xuống nước lại không biết bơi là ai cứu nàng lên?"

Đường Thiết Hán bị hắn hỏi khó: "Ách... Cái này ta không thấy!"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi mạnh mồm nói như thật vậy, ngươi không thấy được, nhưng ở đó có không ít người thấy, bốn tùy tùng của ta cũng nhìn rõ." Hắn chắp tay trước mặt Hồng Bách Tề vái thật sâu nói: "Hồng đại nhân, vãn bối muốn truyền bốn tùy tùng của mình vào làm chứng!"

Con trai thứ ba Đường gia là Đường Thiết Hâm nói: "Tùy tùng của ngươi đương nhiên sẽ bao che cho ngươi, lời của chúng chắc chắn không đúng sự thật!" Đường Thiết Hán cùng Đường Thiết Thành đồng thanh: "Không sai!'

Hồ Tiểu Thiên quay sang nhìn ba người: "Vừa nãy các ngươi làm chứng cho Đường Khinh Tuyền, ta có phản đối gì không? Theo đạo lý của các ngươi, như vậy những người làm huynh trưởng như các ngươi đương nhiên đứng về phía em gái nói, lời nói kia của các ngươi nhất định là không thật, hoàn toàn là vu oan!"

"Ách... "

Đường Thiết Hán gấp đến độ đầu đầy mồ hôi nói: "Đại nhân, lời ta nói đều là thật!"

Hồng Bách Tề nhẹ nhàng vuốt ba chỏm râu dài, nói khẽ: "Lời Hồ công tử rất có đạo lý, các ngươi có thể làm chứng cho Đường tiểu thư, sao tùy tùng hắn không thể làm chứng cho hắn? Ai đúng ai sai, bổn quan sẽ phân biệt rõ ràng."

Hồ Bất Vi nhìn nhi tử đã bắt đầu phản kích lại từ trong đường cùng, ý nghĩ rõ ràng ngôn từ sắc bén thật sự làm cho mình kinh hỉ không nhỏ, lại nhìn ba tên Đường gia, bị con mình nói cho cứng họng mặt đỏ tới mang tai, cộng trí tuệ của cả ba tiểu tử này lại cũng không phải đối thủ của con mình, Hồ Bất Vi âm thầm đắc ý, dứt khoát không nói một lời, yên lặng theo dõi kỳ biến, hắn cũng muốn xem con mình rút cuộc có bao nhiêu bổn sự.

H Không bao lâu, bốn gã gia đinh tập tễnh đi tới cả bọn trong trận xung đột này đều vinh quang mà thụ thương, thảm nhất chính là Lương Đại Tráng, mặt mũi bầm dập mắt miệng méo xệch, bị đánh thành một cái đầu heo.

Bốn gã gia đinh vừa đi vào tiền phòng liền bịch một tiếng đồng loạt quỳ xuống, cùng kêu lên: "Oan uổng a, đại nhân làm chủ cho chúng ta a!"

Hồ Bất Vi hừ lạnh một tiếng, nâng chén lên tiếp tục uống trà, đã thể hiện như một người ngoài cuộc rồi.

Hồng Bách Tề cũng không cho đám này đứng dậy, trầm giọng nói: "Các ngươi nghe rõ ràng cho ta, bổn quan muốn biết vài điều các ngươi khôn hồn thành thành thật thật trả lời, nếu như cả gan dám nói dối lừa gạt, bổn quan nhất định nghiêm trị!" Hắn theo thói quen ở trên Kinh Đường Mộc, vừa cầm chén trà nhỏ giơ lên mới ý thức tới lại nhẹ nhàng đặt xuống, thoáng nhìn Hồ Bất Vi, đánh chó phải ngó mặt chủ, Hồng Bách Tề sở dĩ biểu hiện nghiêm khắc như vậy, là muốn tỏ ra công bằng cho hai bên thấy, tuy hù dọa mấy tên nô tài này một chút cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn lại tương đối khách khí với chính chủ của chúng Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Bất Vi đương nhiên biết Hồng Bách Tề diễn kịch, cũng biết Hồng Bách Tề muốn trưng cầu ý kiến của mình, vẻ mặt lão tỏ ra bình thản như cũ không nói một lời.

Hồng Bách Tề chỉ có thể tiếp tục hỏi: "Các ngươi thành thành thật thật nói cho ta biết, lúc ấy Đường tiểu thư vì sao rơi xuống nước, sau khi nàng rơi xuống xảy ra chuyện gì?

Lương Đại Tráng nghẹo miệng nói: "Khởi bẩm thanh thiên đại lão gia, lúc ấy nha đầu Đường gia kia cưỡi một con ngựa đỏ thẫm phi như điên bên bờ Thúy Vân Hồ, chúng ta cùng thiếu gia đang đi chầm chậm bên bờ hờ, thấy nàng điên cuồng xông tới, chúng ta đều muốn bảo vệ thiếu gia nhưng con ngựa kia đến quá nhanh, căn bản không kịp trở tay, mắt thấy thiếu gia nhà ta thiếu gia nhà ta sắp bị tọa kỵ của nàng đâm vào, thì ả kịp thời ghìm chặt cương ngựa, chúng ta vỗn đang muốn tiến tới lý luận, thì Thiếu gia nói, hảo nam không cùng nữ đấu, dù sao cũng không bị thương, tính bỏ qua, chẳng qua là không nghĩ tới..." Lương Đại Tráng làm ra bộ dạng đau buồn.

Gia hỏa này bị đánh thành đầu heo, lúc này dù thàm bất kỳ biểu lộ gì cũng vô cùng buồn cười.

Hồ Phật nói theo: "Chúng ta ai cũng không nghĩ tới nha đầu Đường gia kia lại điêu ngoa tới vậy, giơ roi ngựa lên, quật thiếu gia ta một cái, thiếu gia vừa thò tay đỡ... đã thịt bong da tróc!"

Hồ Tiểu Thiên lắc đầu thở dài, vén tay áo lên, cho mọi người xem vết roi rõ rệt kia.

Hồ Bất Vi trong lòng thầm khen, hảo nhi tử, lúc này vô thanh thắng hữu thanh, cái này gọi là hậu phát chế nhân, đầu tiên để cho Đường gia ăn nói bừa bãi, chờ các ngươi nói xong, lại phản kích, dùng chứng cứ để chứng minh các người nói dối, hắc hắc, dám khi dễ người Hồ gia chúng ta, Đường Văn Chính a Đường Văn Chính, ngươi chỉ là một tên quan lục phẩm chăn ngựa dám khiêu khích quan uy của ta, xem ra không muốn lăn lộn tại kinh thành nữa rồi.

Đường Văn Chính chứng kiến Hồ Tiểu Thiên giơ vết thương kia ra, lập tức cả kinh trong lòng, không ai hiểu con gái bằng cha, hắn đương nhiên biết con gái mình tính tình kiêu căng, phóng ngựa giữa phố xá xầm uất vốn là sự tình trái pháp lệnh, nếu như đám gia đinh này nói thật, như vậy nhất định là con gái đã cho Hồ Tiểu Thiên một roi trước, nha đầu ơi là nha đầu, ngươi đã để lại kẽ hở lớn rồi.

Đường Khinh Tuyền đang nằm ở trong ngực Mộ Dung Phi Yên giả vờ bất tỉnh, nghe đến đó cũng không thể bình tĩnh được nữa mở bừng hai mắt, làm Mộ Dung Phi Yên sợ hết hồn, Đường Khinh Tuyền hằm hằm nói: "Chính là các người làm cho ngựa của ta hất ta xuống nước."

Hồ Tiểu Thiên trong lòng thầm than, cô nàng này thật không có phúc hậu a, lão tử vốn không muốn so đo với ngươi, dám ở trước mặt mọi người đổi trắng thay đen, vừa rồi không cần hỏi cũng biết là giả bộ ngất đi, lão tử thấy ngươi lớn lên xinh đẹp không ngờ nội tâm lại hiểm ác vậy, mẹ nó, thật là bức ra tay độc ác ta đối với ngươi a!

Hồng Bách Tề nhíu mày nói: "Đường tiểu thư, ngươi phải nhớ rõ, vừa nãy ngươi còn nói là con ngựa hoảng sợ, hất ngươi ra ngoài, như thế nào lại nói chúng đẩy ngươi xuống nước?" Hồng Bách Tề cũng rất giảo hoạt, đáy lòng hắn vẫn hướng về Hồ Bất Vi, nắm lấy sơ hở của Đường Khinh Tuyền, phóng đại lên.

Đường Khinh Tuyền rưng rưng nói: "Đại nhân minh giám, tiểu nữ vừa rồi là xấu hổ mở miệng, ta nào có phóng ngựa như bay bên hồ, chỉ là chủ tớ họ nhìn tiểu nữ có chút tư sắc, cho nên sinh ra ác ý, thấy chúng tiến lên... Ta, ta là một người con gái yếu ớt mới sợ hãi phóng ngựa chạy trốn, nhưng tên ác thiếu này! Hắn... " Nàng đưa tay chỉ Hồ Tiểu Thiên, ác thiếu trong lời nàng đương nhiên là hắn.

Đường Khinh Tuyền hiển nhiên cũng không phải loại đèn cạn dầu, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, nước mắt như châu rơi xuống không ngừng, nơi này vừa có thiếu nữ bưu hãn điêu ngoa, còn cả một nữ tử yếu đuối nhu nhược: "Hắn... Miệng toàn lời xấu xa, mọi cách làm... Tiểu nữ làm sao làm sao đấu được với năm người vạm vỡ, trong lúc nguy cấp mới vung roi tự vệ... Đại nhân a..."

Hồ Tiểu Thiên nhìn Đường Khinh Tuyền, mặt dày đấy, thực nhìn không ra nói dối tốt vậy, đã xinh đẹp, khả năng diễn xuất lại tốt, không một phần cũng đến tám mươi rồi, vung roi tự vệ? Còn kém nhiều lắm, trình độ như vậy mà muốn đấu với ta, thật sự là có mắt như mù.

Đường Văn Chính trợn mắt tròn xoe, hắn thực sự tức giận, thấy lời Hồ Tiểu Thiên nói ra đều là dối trá, khẳng định con gái mình nói thật, Hồ gia này khinh người quá đáng.

Hồng Bách Tề vốn muốn làm người hòa giải, cho cả hai bên được vui vẻ không đắc tội ai, nhưng nhìn sự tình biến đổi đến vậy cực kỳ bất ngờ, tình huống chồng chất, đúng là khó xử lý, hắn an ủi Đường Khinh Tuyền nói: "Đường tiểu thư, ngươi đừng khóc, trước tiên nói rõ ràng mọi việc ra đã."

Đường Khinh Tuyền chỉ vào mặt Hồ Phật, nhìn thẳng vào gã nói:" Lúc ấy có phải ngươi một côn chọc ngựa ta bị thương?"

Hồ Phật nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, gã muốn xem ý thiếu gia.

Thời điểm thế này Hồ Tiểu Thiên rõ ràng vẫn bình tĩnh như cũ, hắn cười nói, ngươi không phải nữ nhân, ngàn vạn lần không được nói dối!" Hồ Tiểu Thiên ý muốn nói tất cả lời của Đường Khinh Tuyền đều là dối trá, nhưng cũng không vạch trần, muốn xem cô ả biểu diễn thế nào.

Hồ Phật nghe vậy, không cố kỵ gì nữa, gật đầu nói: "Lúc ấy là ta thấy nàng phóng ngựa muốn tông vào thiếu gia ta, nên liền lấy thủy hỏa côn, nhanh chóng đâm vào lỗ đít tọa kỵ dưới háng nàng!" Những gia phó này vốn không có tố chất gì, nói chuyện cũng trắng trợn thô tục. Thốt ra lời này, không ít người đã nhịn không được mà bật cười, đến Hồ Bất Vi cũng không khỏi mỉm cười.

Đường Khinh Tuyền mắc cỡ đỏ bừng mặt, hôm nay coi như là giành lại được công đạo, thì thể diện cũng mất hết, nàng dùng sức cắn chặt môi anh đào nói: "Ngựa của ta vì chúng mà kinh hoảng, hất ta ra ngoài, làm ta rơi vào Thúy Vân Hồ, tiểu nữ lại không biết bơi, suýt nữa bị chúng hại chết... Đại nhân, người nhất định phải làm chủ cho ta a... " Nàng lại khóc thút thít.

Lương Đại Tráng không nhịn được, lớn tiếng nói: "Ngươi căn bản chính là đổi trắng thay đen, sau khi ngươi bị rơi xuống nước, chính thiếu gia chúng ta đã vớt ngươi từ hồ lên, ngươi còn lương tâm hay không?"

Đường Thiết Hán nói: "Các ngươi mới là đổi trắng thay đen, , lúc ấy không phải là bắt cóc nó à, Hồ Tiểu Thiên có phải ngươi đã dùng dao kề vào cổ nó uy hiếp không, uy hiếp chúng ta giao ngựa cho các người, sau đó lại bắt nó chạy về phủ thượng thư?"

Lương Đại Tráng nói: "Lúc ấy ngươi mang theo mấy chục người tới vây công, nếu thiếu gia không làm vậy, chỉ sợ lúc này đã bị các người băm thành thịt nát rồi."

Đường Thiết Hán nói: "Chúng ta tới cứu người, căn bản không nghĩ giết các ngươi!"

Lương Đại Tráng còn muốn nói tiếp, Hồ Tiểu Thiên phất tay ngăn lại, nói khẽ: "Các ngươi trước hết lùi xuống đi!"

Bốn gã gia đinh nhìn Hồ Tiểu Thiên, trong mắt tràn đầy ý khó hiểu, thật sự không hiểu nổi vị thiếu gia này, lúc tranh luận thì không nói một lời, chẳng nhẽ thật sự lại muốn đeo oan ức này ở trên người sao?

Đợi bốn người rời đi xong, Hồ Tiểu Thiên chậm rãi đến trước mặt Đường Khinh Tuyền, nhìn qua nàng nói: "Đường tiểu thư ngươi nói ta ở Thúy Vân Hồ cản trở ngươi?"

Đường Khinh Tuyền thấy hắn đi tới, nhìn thẳng vào mắt mình, trong lòng không khỏi có chút hốt hoảng, gật đầu nói: "Ngươi đến giờ còn không chịu thừa nhận?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngươi thật sự có chút tư sắc, nhưng có phải ngươi tự cảm thấy mình đã đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành rồi, là độc nhất vô nhị? để cho ta không kìm nén được, giữa đường giữa chợ làm vậy để đến mức này?"

Đường Khinh Tuyền đương nhiên cho là mình độc nhất vô nhị, cặp lông mi dài rủ xuống: "Ngươi có chuyện xấu gì không làm?"

Hồ Tiểu Thiên cười ha ha, hắn quay sang Mộ Dung Phi Yên nói: "Mộ Dung tiểu thư, ngươi và Đường tiểu thư có quan hệ không tệ, ta đối với khoản võ công dốt đặc cán mai, bốn gã tùy tùng cũng chỉ là dạng vớ vẩn, theo ngươi năm người chúng ta hợp lực, có thể thắng nổi Đường tiểu thư?"

Mộ Dung Phi Yên trong lòng tự nhủ ngươi còn hỏi ta gì? nàng vừa rồi trong hỗn chiến đã nhận ra Hồ Tiểu Thiên nhất định là không biết võ công, Đường Khinh Tuyền lại là bạn khuê phòng với nàng, cũng biết rõ võ công Đường Khinh Tuyền như thế nào, ít ra cũng sàn sàn mình, nếu đánh nhau thật, Đường Khinh Tuyền đối phó hơn mười tên đại hán cũng không có vấn đề gì. Nàng thấp giọng nói: Đường tiểu thư không biết bơi!" Những lời này của nàng coi như thừa nhận Đường Khinh Tuyền nếu như không có rơi xuống nước, đám Hồ Tiểu Thiên chắc chắn đánh không lại nàng, dù gì đi nữa coi như Đường Khinh Tuyền không thể đánh thắng, thì tự bảo vệ bản thân cũng không khó.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Đường Khinh Tuyền sau khi rơi xuống nước, cuối cùng có chuyện gì xảy ra nàng ta đã không nhớ rõ, là ta cứu nàng ta ra, người xem ở hiện trường rất nhiều, không khó tìm được nhân chứng."

Kinh Triệu Doãn Hồng Bách Tề chậm rãi gật đầu.

Hồ Tiểu Thiên lại nói: "Đường Thiết Hán nói ta đem đầu em hắn kẹp giữa hai chân ta, chính xác là có chuyện này, nhưng tình huống đó là nàng uống đầy một bụng nước, ta dùng đầu gối đỡ bụng nàng, đè lưng nàng, để nàng có thể phun nước trong bụng ra, Đường Khinh Tuyền ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc ấy có phải ta đang mặc quần không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.