Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 2: Chương 2: Bị Đưa Ra Ánh Sáng, Vận Mệnh Thật Bi Ai




Tuần trước, nàng lén trốn đi.

Sáu nhân viên tình báo nước Z, muốn lấy được một phần tài liệu tối mật về nghiên cứu y tế của quốc gia M. Khi nàng đang yểm trợ đối phương rời đi, bị quốc gia M phát hiện, kết quả......

Thân phận của nàng bị đưa ra ánh sáng!

Cái này không quan trọng, quan trọng nhất chính là......

Nàng lúc ấy không biết tại sao, cư nhiên hy sinh vì nghĩa, hy sinh chính mình, yểm hộ sáu nhân viên tình báo CIA của quốc gia Z rời đi, kết quả......

Nàng bị bắt!

Vốn tưởng rằng, phải đối mặt với CIA của quốc gia M, đám đặc công thủ đoạn tàn khốc kia. Không nghĩ tới trợn mắt tỉnh lại, nàng cư nhiên trở thành nữ nhi của tả tướng Đông Văn Quốc, lại là đại tiểu thư con vợ cả.

Đây không phải chứng tỏ rằng, nàng nguyên lai đã hi sinh vì tổ quốc?

Ách, không có đáp án.

Nhưng cũng may, nàng vốn là một cô nhi, nếu đúng thật là đã chết cũng sẽ không có người nhà lo lắng. Chỉ đáng tiếc nàng vừa mới trả hết khoản vay cho căn biệt thự nhỏ của nàng.

Hiện tại thân phận này của nàng là gì?

Ài, Lâm Sơ Cửu thực bất đắc dĩ, bởi vì nàng có được tin tức rất giới hạn, chỉ có thể từ trong trí nhớ của nguyên chủ, biết được nguyên chủ và nàng cùng tên, là nữ nhi tả tướng Đông Văn quốc.

Kỳ thật xuất thân của mẹ nguyên chủ rất tốt, là đích trưởng nữ của phủ Trấn Quốc Công.

Đáng tiếc thời điểm nguyên chủ mới ba tuổi đã mất, nàng đối mẹ ruột cơ hồ không có ấn tượng.

Sau đó, cha nàng cưới muội muội của mẹ nàng, cũng chính là thứ nữ do vợ kế sinh ra của phủ Trấn Quốc Công.

Đường đường là thứ nữ của phủ Trấn Quốc Công, cam lòng làm vợ kế mà gả cho tỷ phu, tự nhiên là bởi vì tình yêu. Bất quá, còn có một cái lý do đường hoàng, đó chính là vì chiếu cố, nữ nhi thân tỷ lưu lại, cũng chính là nguyên chủ này đây.

Vì thế có một người dì chiếu cố nàng như vậy. Trong mắt người khác thì thấy đây là phúc khí của nguyên chủ, nhưng vấn đề là......

Mẹ kế này chiếu cố nguyên chủ, đem chiếu cố thành một đại tiểu thư kiêu căng cái gì cũng đều không hiểu không nói, lại không hề chiếu cố đến việc hôn nhân của nguyên chủ khi nó bị hủy bỏ.

Nguyên bản mẹ của nguyên chủ khi còn sống, đã định một mối hôn nhân tốt cho nguyên chủ.

Có bao nhiêu hảo? Tương lai là thái tử phi nga, chỉ chờ khi nguyên chủ đủ tuổi cập kê liền có thể thành thân, nhưng hiện tại......

Việc hôn nhân này đã được chuyển qua cho muội muội nàng do di mẫu sinh ra, bởi vì tất cả mọi người cho rằng, nguyên chủ thô bỉ, kiêu căng tùy hứng, không thích hợp đảm đương vị trí thái tử phi.

“Hài tử không có mẹ thật đáng thương, bị người sát hại cũng không biết, thật đúng là cho rằng mẹ kế này là người tốt?” Sau khi tiêu hóa ký ức này đó, Lâm Sơ Cửu nhịn không được lắc đầu thở dài......

Không thể không nói, dì nàng thiệt tình là một nhân vật tốt, đem dung túng nguyên chủ đến nỗi không biết trời cao đất rộng, mặc kệ nguyên chủ gây cái họa gì, nàng đều thu thập giúp nguyên chủ chùi đít, cuối cùng càng làm cho nguyên chủ nghĩ rằng, thiên hạ này có dì nàng là đối tốt với nàng nhất.

“Thật là cô nương ngốc, bị sát hại đơn giản như vậy cũng không biết. Nếu ta đã thay thế ngươi sống sót, như vậy...... Những người đó thiếu nợ ngươi, ta đều sẽ thay ngươi đòi lại hết, ngươi hãy an giấc ngàn thu rời đi đi, ta sẽ thay ngươi hảo hảo mà sống tốt.”

Lâm Sơ Cửu gian nan từ trên mặt đất bò lên, lau máu trên khóe miệng, đem máu loãng trong miệng phun ra, lảo đảo hướng bên cạnh cái bàn đi đến......

Giờ phút này, ký ức của nàng không còn hỗn loạn, lộn xộn, đứt quãng nữa. Rất nhiều sự tình đều chưa rõ ràng, một số cũng chỉ là những vụn vặt linh tinh bên ngoài.

Bất quá cái này không quan trọng, việc cấp bách là trước lấy một ít nước, rửa hết máu loãng trong miệng nàng, còn có rửa một chút trên mặt, miễn cho ngày mai mặt này sưng giống đầu heo, vậy thì thật không tốt.

“Tê ......” Lâm Sơ Cửu chạm chạm vào vết sưng trên mặt trái, kêu lên một cái, thực buồn bực nha!

Tra cha(*) xuống tay cũng thật tàn nhẫn, đây là hận không thể đánh chết nàng sao? Đây là tiết tấu giữa cha đẻ và khuê nữ sao?

(*)Tra cha: 渣爹: ý nói người cha không ra gì.

Lâm Sơ Cửu tự rót cho mình một chén nước, đem ấm trà buông xuống thật mạnh, để phát tiết sự bất mãn của mình......

Mặc cho ai vừa tỉnh lại, bị người đánh một cái tát, đều sẽ không cao hứng, càng không cần......

Đúng chứ?

Lúc này đây nàng còn nhớ rõ, cái tra cha kia của nàng nói, “gả”?

Thái tử không phải cùng muội muội nàng thành đôi rồi sao? Vậy, nàng phải gả cho ai?

Nàng giống như nghe không rõ, trong trí nhớ của nguyên chủ tựa hồ cũng không có một vụ này......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.