Y phẩm cuồng phi

Chương 5: Chương 5: Chương 5:.: Không cho phép ngồi?




Hoa Hạo Nguyệt ở bên ngoài cũng nhẹ thở ra:

“Không có việc gì là tốt rồi, muội nha vẫn ngây ngốc giống như hồi bé còn tự làm mình bị thương như vậy, mau đi tắm rồi ra để mẫu thân bôi thuốc cho.”

“Ừ, đã biết.”

Hoa Khinh Ngôn lên tiếng, nàng mặc xong xiêm y làm bằng vải bố đã bạc màu lấy trong tủ quần áo của nguyên chủ, liền ngồi ở trên giường, thử tập trung tinh thần lực tìm được ngọc giới.

Vừa rồi trong lúc đang tắm nàng không cẩn thận ngủ quên, nhưng cũng vì vậy mà lực tinh thần của nàng lại tăng lên, rất nhanh tinh thần lực của nàng sẽ bao trùm được cả ngọc giới.

Lập tức nàng cảm giác được mối liên hệ giữa nàng và không gian kiếp trước.

Hoa Khinh Ngôn vui vẻ ra mặt, nhưng sau đó lại nhăn mày lại, nàng có thể cảm giác được không gian của mình thật sự tồn tại, cũng còn có thể nhìn thấy vũ khí bên trong, cơ giáp và cả dược tề, vân vân..., đã có vũ khí thì dù người đó có là cửu giai võ giả ở thế giới này cũng sẽ bị nàng bắn cho tan xác.

Hoa Khinh Ngôn lấy đan dược hay dược tề ra để chữa thương, thì lại phát hiện tinh thần lực không cách nào tiến vào được, đây là đang sảy ra chuyện gì?

Hoa Khinh Ngôn thử rất nhiều lầ nhưng vẫn chưa đưa được tinh thần lực vào trong không gian, lại thiếu chút nữa sử dụng tinh thần lực quá độ, đành phải tạm thời dừng lại, đến gian phòng của Tô thị.

Nhưng mà sau khi xác định được ngọc giới là đầu mối liên kết với không gian của nàng, rốt cuộc nàng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Kỳ thật lúc nam tử mang mặt nạ bạc đến đoạt, nàng thật sự rất sợ ngọc giới không phải của mình, nàng cảm thấy việc nàng không mở được ngọc giới có liên quan đến nam tử kia, nếu lần sau còn gặp lại nhất định cô sẽ hỏi rõ ràng.

Hoa Khinh Ngôn còn chưa vào phòng của Tô thị, thì lại nghe được tiếng ho khan kịch liệt của Tô thị.

Nàng hơi nhíu mày, bệnh của Tô thị đã rất nặng rồi, việc quan trọng trước mắt là tìm được loại dược liệu mà cô muốn, nếu tìm được thì nàng tin chắc với năng lực của mình có thể chữa khỏi.

Thân thể của Tô thị vốn rất suy yếu, Hoa Khinh Ngôn không để bà ấy bôi thuốc cho mình, nàng nhận thuốc bột muốn trở về phòng bôi dược.

Hoa Khinh Ngôn mở hộp thuốc màu xanh ra, nàng thấy được loại thuốc này có màu đỏ xậm lại còn bết dính lại đây là loại thuốc kém nhất, làm cô muốn quyết tâm kiếm tiền hơn.

Trong trí nhớ của nguyên chủ loại thuốc này có tác dụng cầm máu, nhưng thật ra đây chỉ là sản phẩm thất bại của luyện đan sư khi luyện Chỉ Huyết đan mà thôi, rất rẻ, năm tiền đồng có thể mua một hộp, tuy rằng có thể cầm máu nhưng tất nhiên sẽ lưu lại vết sẹo khó coi, nhưng đối với nguyên chủ mà nói, dù cho tiêu năm cái tiền đồng mua cũng đau lòng, mà một lọ Chỉ Huyết đan ít nhất cũng phải một kim tệ.

Ở cái thế giới này, một kim tệ tương đương một trăm tiền bạc tương đương một vạn cái tiền đồng, từ nơi này có thể nhìn ra luyện dược sư cỡ nào nổi tiếng, bất quá như nguyên chủ trí nhớ không có phạm sai lầm, Hoa Khinh Ngôn có thể tự tin cam đoan, nàng luyện chế ra đến dược tề hiệu quả muốn tốt hơn nhiều so với những đan dược kia.

Hoa Khinh Ngôn chưa bao giờ dùng qua loại thuốc bột thấp kém như thế này, nếu như không phải là thân thể của nàng thật sự suy yếu, nàng nhất định sẽ không đem nó bôi lên thân đâu.

Thoa xong dược, toàn thân nàng nóng rát đau đớn, tinh thần vừa được thả lỏng nên nàng cảm thấy rất mệt, ngã vào mấy khối tấm ván gỗ chắp vá chụp một cái ngó chiếu trên giường đi ngủ.

Không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng, ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo.

Hoa Khinh Ngôn mãnh liệt mở mắt ra, bụng nóng rực đau rát, giống như đã bị đói bụng vài ngày.

Vừa xuống giường, âm thanh ngoài cửa ngày càng lớn hơn:

“Đại Thiếu Gia, hiện tại mặt trời cũng lên cao rồi, ngươi nói Nhị tiểu thư còn đang ngủ, ai mà tin chứ, lão gia cho mời, làm cho Nhị tiểu thư lập tức đi phòng trước, Đại Thiếu Gia mau gọi Nhị tiểu thư xuất hiện đi, đừng để cho lão gia đợi lâu.”

Nghe thanh âm là đại quản gia trong phủ.

“Ta nói muội muội ta còn chưa dậy, coi như đã dậy, muội muội ta không phải là hạ nhân, coi như là Nhị thúc cũng không có quyền lợi truyền đến!”

Hoa Khinh Ngôn mở cửa phòng, chợt nghe đến Hoa Hạo Nguyệt tức giận nói những lời này.

Khóe miệng nàng lộ ra nụ cười yếu ớt, trong nội tâm tràn đầy ấm áp, tuy rằng một nhà nguyên chủ rất nghèo, nhưng tình cảm dành cho người nhà lại làm cho người hâm mộ.

Lúc này quản gia dáng người hơi mập, mắt lộ tinh quang đã nhìn thấy Hoa Khinh Ngôn, giọng điệu mang theo giễu cợt nói:

“Nhị tiểu thư rốt cuộc ra rồi, nếu như đã ra, cũng nhanh theo ta đến đại sảnh đi.”

Quản gia dùng giọng điệu khinh miệt hoàn toàn không có tự giác bản thân chỉ là một hạ nhân, Hoa Hạo Nguyệt tức giận không thôi, nghiến răng ken két, nếu là vào lúc hắn còn chưa tàn phế, những thứ hạ nhân này nào dám trắng trợn khi nhục người nhà hắn như vậy!

Hoa Khinh Ngôn nhìn bộ dạng ngang ngược của quản gia, lại đột nhiên nhếch miệng cười nói:

“Vừa vặn ta cũng có chuyện muốn tìm Nhị thúc, đi thôi.”

Trong nội tâm Hoa Hạo Nguyệt quýnh lên, vội vàng lên tiếng nói: “Muội muội. . .”

“Yên tâm đi đại ca, ta không có việc gì.”

Hoa Khinh Ngôn dùng ánh mắt trấn an ý bảo hắn đừng lo lắng, sau đó đi ra khỏi sân nhỏ.

Hoa Hạo Nguyệt sao có thể không lo lắng, nhưng cái thân thể vô dụng này của hắn mà muốn một mình đến đại sảnh là điều không thể, hắn lại phỉ nhổ bản thân vô dụng một lần nữa.

Quản gia nhìn bộ dáng thất bại của Hoa Hạo Nguyệt, có chút hả hê.

Lúc trước Hoa Hạo Nguyệt tuổi còn trẻ đã biểu hiện ra thiên phú bất phàm, tu vi càng ngày càng tăng, thiếu chút nữa dao động được địa vị của lão gia, bọn hạ nhân tự nhiên không dám đắc tội, hiện tại nha, đã biến thành phế nhân, cái kia cũng không cần phải cố kỵ nhiều như vậy.

Mà Hoa Khinh Ngôn chỉ là một cái phế vật mặc cho người định đoạt, lão gia nói cái gì, nàng hoàn toàn không hề có nửa điểm phản kháng.

Quản gia đi theo sau lưng của Hoa Khinh Ngôn, nghĩ như thế.

Diện tích An quốc công phủ rất rộng lớn, hơn mười tòa viện chằng chịt hấp dẫn phân bố, chia làm tiền viện cùng hậu viện.

Tiền viện là nam đinh hậu viện nữ quyến cư trú, sân nhỏ cũng có các loại kiến trúc hoa lệ tinh xảo khác nhau, duy chỉ có chỗ ở của nguyên chủ hẻo lánh nhất lụi bại thiếu tu sửa, giống như gà trong bầy hạc vậy.

Nửa giờ sau mới đi đến đại sảnh rộng rãi sáng sủa, trong phòng có ba người đang ngồi.

Trên thủ vị là khuôn mặt nghiêm túc một thân hoa phục Hoa Trấn Hạ cùng với bộ dạng thuỳ mị Hoa Nhị phu nhân Doãn thị, mà người ngồi bên trái đang chầm chậm uống trà, giơ tay nhấc chân đều có dáng vẻ cao quý là thái tử Quân Vô Khanh, cũng là vị hôn phu của nguyên chủ.

Hoa Khinh Ngôn vừa xuất hiện, sáu ánh mắt chăm chú nhìn nàng, nhìn một thân xiêm y cũ nát cùng với khuôn mặt vàng vọt của nàng, ai cũng lộ ra vẻ ghét bỏ, nhưng không ai chú ý đến đôi mắt có thần sáng ngời của Hoa Khinh Ngôn.

Hoa Khinh Ngôn nhân lúc không thấy được, qua loa ân cần thăm hỏi một tiếng liền ngồi lên một cái ghế có vẻ đắt đỏ ở bên phải.

Ba người ở đây đều kinh ngạc không chớp mắt một cái, chỉ vì Hoa Khinh Ngôn hoàn toàn không còn bộ dáng khúm núm như trước nữa, ánh mắt khi nhìn Quân Vô Khanh cũng không còn si mệ mà ngượng ngùng nữa.

Quản gia vừa tiến đến liền thấy một màn như vậy, lập tức không vui mở miệng nói:

“Nhị tiểu thư, sao cô có thể ngồi ở vị trí đó.” Cả cái ghế đều bị vấy bẩn rồi!

Hoa Khinh Ngôn nghe thấy câu nói đó liền ngẩng đầu lên nhìn quản gia, nàng quét mắt nhìn mấy người Hoa Trấn Hạ, bọn hắn đều không biểu lộ thái độ, đây là tán đồng lời nói của quản gia.

Nếu là nguyên chủ, đã sớm sợ tới mức nhanh chóng vâng vâng dạ dạ rồi đứng dậy, Hoa Khinh Ngôn lại nhướn mày, không giận mà lại cười quay đầu nhìn về phía Hoa Trấn Hạ mở miệng nói:

“Nhị thúc, đúng là chất nữ không nên ngồi chỗ này. Đại ca đã đến tuổi cập quan, Nhị thúc đã nói chờ đại ca đủ mười sau tuổi sẽ trả lại tước vị An quốc công cho đại ca sao, bây giờ đại ca cũng đã mười bảy tuổi rồi, chắc ý quản gia muốn nói nhị thúc sẽ trả lại tước vị cho đại ca. Nếu đã nói như vậy thì chất nữ nên ngồi ở chủ vị mới đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.