Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 205: Chương 205: Thiếu niên Ôn Như (1)




Đến lúc đó, hắn mở miệng là có vốn ngay.

“Tiểu tử, chuyện kinh doanh này, ngươi phải học một chút, xem như sau này không thể kế thừa bản gia, cũng sẽ không bị người hố chết.”

Vương Đức Thu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tiểu tử này nếu thông minh bằng một nửa Bạch Tiểu Thần, hắn cũng liền bớt lo.

“Biết.”

Vương Tiểu Bàn đáp một câu qua loa.

Tức khắc, hắn trông thấy Vương Đức Thu lại muốn đánh hắn, trước khi hắn ta động thủ liền vút một tiếng chạy ra ngoài, lúc chạy, còn không quên ngoái đầu làm mặt quỷ, khiến Vương Đức Thu tức giận xắn áo đuổi theo.

“Tiểu tử thúi, ngươi đứng lại cho lão tử!”

...

Cổ trạch.

Trong đại sảnh, Bạch Nhan khẽ nhấp một ngụm trà, an tĩnh chờ.

Nửa ngày sau, Hoa La từ ngoài cửa đi tới, nửa quỳ trên đất: “Chủ tử cho gọi thuộc hạ có gì phân phó?”

“Ta cùng Vương gia kế bên có một vụ làm ăn, ngươi cho Sở Nương tới đàm phán với hắn.”

“Dạ, chủ tử.” Hoa La cung kính nói.

Bạch Nhan đặt chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt hỏi: “Huấn luyện những đan dược sư kia thế nào rồi?”

Tại đại lục này, thực lực rất quan trọng, mà luyện đan sư càng quan trọng hơn.

Chỉ cần ngươi là một luyện đan sư cường đại, cho dù ngươi không có chút tu vi nào, cũng có cường giả sẵn lòng hộ tống ngươi.

Cho nên, bắt đầu từ ba năm trước, Bạch Nhan bí mật bồi dưỡng một ít luyện đan sư, những năm qua nàng chưa từng tới kiểm tra, nên không rõ trình độ của những luyện đan sư đó như thế nào.

“Chủ tử, trong ba năm, tất cả đã đạt tới Nhị phẩm trở lên, luyện đan sư Tam phẩm có tổng cộng ba mươi người, luyện đan sư Tứ phẩm có chín người.”

“Ngũ phẩm thì sao?”

Bạch Nhan nhíu mày hỏi.

“Cái này... Ngoại trừ Ôn Như ra, không có người đạt tới Ngũ phẩm.”

Ôn Như là người Bạch Nhan quen biết cách đây ba năm, lúc đó Ôn Như tuổi nhỏ đã thành danh, tự cao tự đại, vì hai người đều cần một bảo vật, nên hắn đề nghị tranh tài.

Ôn Như bại, kết quả của thất bại chính là, trung thành với Bạch Nhan.

“Không có người đột phá tới Ngũ phẩm còn hợp lý, nhưng Tứ phẩm có quá ít người! Hai trăm người có thiên phú luyện đan sư, vậy mà chỉ có chín Tứ phẩm!”

Sắc mặt Bạch Nhan hơi khó coi, chậm rãi đứng lên.

Hoa La cẩn thận nhìn Bạch Nhan: “Trong chín luyện đan sư Tứ phẩm, cũng có người đã là Tam phẩm...”

Nói cách khác, trong ba năm nay, bọn họ chỉ mới đột phá một bậc thôi.

“Hoa La, ngươi đưa ta đi xem những luyện đan sư kia.”

Tiếp tục thế này hẳn là không được, nàng nhất định phải nghĩ cách giúp bọn họ mau chóng đột phá.

...

Trong viện tràn ngập khói lửa, bày một đống đan lô, trước mỗi đan lô đều có người, đều tập trung vào đan dược trước mặt.

Bạch Nhan vừa đi vào nội viện, một thân ảnh đã nhanh chóng đánh tới, nàng không do dự giơ chân lên...

Bịch một tiếng đạp ra ngoài!

Người kia lộn trên đất mấy vòng, ngã chổng vó lên trời, gương mặt tuấn mỹ trắng nõn đầy ai oán, vô cùng đáng thương nhìn Bạch Nhan.

“Tại sao ta cảm giác... Thực lực của ngươi mạnh hơn ba năm trước rồi? Nói đi, hiện tại rốt cuộc ngươi đã đột phá tới cảnh giới gì rồi? Tại sao ta không thể nhìn thấu thực lực của ngươi?”

Ba năm trước, thuật luyện đan của hắn bị nàng đánh bại, không cam lòng, hắn lại muốn luận võ, kết quả là...

Bị đánh rất thảm!

Nhưng khi đó, hắn còn nhìn thấu thực lực Bạch Nhan, nhưng bây giờ, hắn phát hiện dù có nhìn thế nào, thiếu nữ trước mặt như một màn sương trắng, làm hắn nhìn không thấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.