Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 203: Chương 203: Một chuyện làm ăn (1)




Edit: Tiêu Tiêu

Tiểu Bá Vương sợ ngây người, ngay cả khóc cũng quên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Đức Thu hất tung những thị vệ kia trên mặt đất.

“Ta...” Trông thấy ánh mắt của Vương Đức Thu, Tiểu Bá Vương cũng không dám thể hiện, run lẩy bẩy nói, “Cha ta là Thái tử...”

“Ta không quản cha ngươi là Thái tử hay Hoàng đế, hắn không dạy được nhi tử, lão tử đến thay hắn dạy dỗ!” Vương Đức Thu tung một cước vào ngực Tiểu Bá Vương.

Đám người này thật sự xem Vương Đức Thu hắn là người chết? Còn chạy đến Vương gia của hắn đánh con hắn? Quả thật to gan lớn mật! Không hung hăng dạy dỗ bọn chúng, hắn liền không gọi Vương Đức Thu!

Tiểu Bá Vương oa một tiếng khóc rống lên.

“Cha ta nói, lúc ta chào đời có vạn thú triều tông, ta là người cao quý nhất trên đời này, các ngươi đối xử với ta như vậy, cha ta nhất định sẽ đem các ngươi băm thành cháo cho chó ăn!”

Vương Đức Thu cười lạnh một tiếng, xách Tiểu Bá Vương từ dưới đất lên, quăng cho vài bạt tai.

“Lại khóc cho lão tử nghe một tiếng, lão tử lập tức ném ngươi cho yêu thú ăn.”

Toàn thân Tiểu Bá Vương run lên, quả nhiên không dám khóc, khuôn mặt béo mập tràn ngập sợ hãi, kinh hoàng nhìn Vương Đức Thu trước mặt.

“Cái gì gọi là vạn thú triều tông? Vạn thú triều tông chỉ người có thể thống ngự vạn thú, ngươi có bản lĩnh thì tìm một con yêu thú tới thu phục cho ta xem! Còn đưa vạn thú triều tông tới dọa lão tử, lão tử sẽ bị ngươi dọa chắc?”

Những người này quả nhiên ngu xuẩn, một lời đồn thổi liền tin tưởng không nghi ngờ, còn vạn thú triều tông? Tại sao hắn không đem một đám yêu thú đi theo?

“Cút ngay cho ta!”

Vương Đức Thu ném Tiểu Bá Vương ra ngoài, ánh mắt lăng lệ quét qua đám thị vệ trên đất.

Thị vệ bị dọa tới run rẩy, lập tức bò dậy, liền ôm Tiểu Bá Vương mau chóng rời khỏi nơi hỗn loạn này.

Lúc này, ngoài đại môn Vương gia, thân thể Bạch Nhan nửa dựa, hai tay vòng trước ngực, khóe môi cười nhạt.

Thấy chuyện của Vương gia không cần nàng giúp đỡ, liền quay người muốn về.

“Vị cô nương này...”

Chợt, một giọng nói truyền tới từ phía sau, khiến Bạch Nhan dừng bước.

Nàng quay đầu, nhìn Vương Đức Thu đang đi tới, cong môi cười: “Có việc?”

“Cô nương, ngươi chính là mẫu thân Bạch Nhan sao?” Vương Đức Thu cười tủm tỉm, rất xảo trá, ánh mắt hắn nhìn Bạch Nhan như mèo thấy mỡ.

Bạch Nhan theo bản năng lùi về sau hai bước: “Ngươi biết ta?”

“Ha ha, Tiểu Thần đã sớm nói, nương hắn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vừa rồi ta thấy ngươi đi từ nhà bên cạnh, liền đoán được, “ Vương Đức Thu cười to hai tiếng, xách Vương Tiểu Bàn một bên ra, “Còn không mau chào.”

Vương Tiểu Bàn cười ha ha: “Mỹ nhân thẩm thẩm tốt.”

Vương Tiểu Đồng đã lau nước mắt, nàng đi tới, học theo Vương Tiểu Bàn lễ phép chào một tiếng: “Thẩm Thẩm.”

Nàng là mẫu thân của Bạch Tiểu Thần hả, quả nhiên dáng dấp thật đẹp, nàng là nữ nhân đẹp nhất mà nàng từng thấy...

“Ta chỉ tới xem mà thôi, đã không có chuyện gì thì ta muốn về.” Bạch Nhan nhìn huynh muội Vương Tiểu Bàn, ánh mắt nhu hòa hơn.

“Nếu các ngươi có thời gian, có thể tìm Thần Nhi chơi, hắn rất thích các ngươi.”

Mắt Vương Tiểu Bàn sáng lên, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa sang nhà hàng xóm, chỉ có Thần Nhi tới tìm hắn.

“Ngươi đến nhà mỹ nhân thẩm thẩm phải tuyệt đối nghe lời, không được làm loạn, biết chưa!” Vương Đức Thu gõ trán Vương Tiểu Bàn, không quên cảnh cáo một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.