Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 196: Chương 196: Giúp ngươi chữa bệnh (3)




Edit: Tiêu Tiêu

Bạch Nhan ngừng lại, giống như lơ đãng hỏi: “Đế Tương đâu?”

“Thương Vương hắn... sau đi đưa tất cả chuyển tới đây, thì có việc đi trước rồi.” Thị vệ thận trọng nhìn Bạch Nhan, bẩm báo.

Bạch Nhan giận quá hóa cười: “Hắn thật sự muốn ở lâu chỗ ta, nhưng không sao, chờ vương phủ của hắn xây xong, thì để hắn thu dọn đồ đạc xéo đi!”

Đáng tiếc, Bạch Nhan nghĩ quá tốt đẹp, đối với loại người như Đế Thương, chỉ cần hắn tới, muốn đuổi cũng không đi...

Chân khí của Bạch Triển Bằng qua một thời gian rồi vẫn chưa xử lý xong, Bạch Nhan dứt khoát không để tâm tới chuyện gì nữa, nàng lặng lẽ lật sách trên tay, bỏ lão giả qua một bên.

Lão giả có giận không dám phát, dù sao mạng của thiếu gia nhà hắn, vẫn bị nàng nắm trong tay, chỉ có thể im lặng đứng chờ trong đình viện...

...

Đường xá hoàng thành.

Trong quầy ăn vặt, một Vương Tiểu Bàn ăn như hổ đói, chỉ thiếu không ăn luôn cả bát đĩa thôi.

“Không nghĩ tới hoàng thành còn có đồ ăn ngon như thế, còn ngon hơn món ăn trong tửu lâu!” Hắn xoa miệng, sau đó mới nhìn Bạch Tiểu Thần: “Bạch Tiểu Thần, sao không giới thiệu bằng hữu mới cho ta vậy?”

Lúc đầu Nam Cung Chuẩn còn ngạc nhiên vì tại sao Vương Tiểu Bàn có thể ăn được như vậy, vừa nghe lời ấy, thân thể cứng lại một chút, đầu tự giác cúi thấp.

“Hắn gọi Nam Cung Chuẩn, “ Bạch Tiểu Thần chỉ vào Nam Cung Chuẩn, “Sau này, hắn do ta che chở, ai cũng không thể bắt nạt hắn.”

Lúc này khuôn mặt nhỏ của Bạch Tiểu Thần cao ngạo nâng lên, trong giọng nói non nớt mang theo chút bá khí.

“Huynh đệ của ngươi cũng chính là huynh đệ tốt của Vương Tiểu Bàn ta!” Vương Tiểu Bàn dùng bàn tay đầy dầu mỡ vỗ vỗ bả vai Nam Cung Chuẩn, từ trên ghế đứng dậy, “Yên tâm, có Vương Tiểu Bàn ta ở đây, ai dám bắt nạt ngươi, ta lập tức đánh hắn!”

Đúng lúc này, Bạch Tiểu Thần cười tủm tỉm chỉ ra sau lưng: “Vương Tiểu Bàn, cơ hội ngươi thể hiện đến rồi kìa, nhìn thấy tiểu mập mạp đó chưa? Trong mấy năm qua, hắn vẫn luôn bắt nạt Nam Cung Chuẩn.”

Ánh mắt hướng theo Bạch Tiểu Thần, Vương Tiểu Bàn trông thấy một cục thịt mỡ mang theo đám thị vệ vênh váo đi trên phố.

“Nương ơi, trên đời này còn có người béo hơn cả ta nữa!” Vương Tiểu Bàn lập tức xắn tay áo lên, “Chưa kể béo hơn cả ta, còn dám bắt nạt bằng hữu của ta! Xem ta đánh hắn răng rụng đầy đất đây!”

Vương Tiểu Bàn nói xong lời này, cơ thể như quả bóng lao nhanh tới trước mặt Nam Cung Lân.

“Đi, chúng ta cũng đi xem một chút.” Bạch Tiểu Thần kéo Nam Cung Chuẩn đứng dậy, đáy mắt hiện vẻ cười trên nỗi đau người khác.

Nam Cung Chuẩn giật mình, khẽ cau mày: “Chuyện này... Không hay lắm đâu.”

Không phải hắn sợ Nam Cung Lân, hiện tại hắn đã có Thái hậu nãi nãi chống lưng, hắn không sợ cái gì cả. Dù có sợ, có cơ hội hắn sẽ báo thù!

Nhưng thân phận Nam Cung Lân còn đó, Vương Tiểu Bàn vì hắn mà trêu vào Nam Cung Lân, sẽ rước họa vào thân...

Trong lúc Nam Cung Chuẩn đang xoắn xuýt, Vương Tiểu Bàn hô lên đẩy Nam Cung Lân ngã xuống đất, nắm tay nhỏ mạnh mẽ đánh vào người Nam Cung Lân.

“Hoàng Thái tôn điện hạ!”

Sắc mặt đám thị vệ đại biến, lập tức muốn ngăn lại, thì thân ảnh mờ nhạt của Bạch Tiểu Thần đã ở trước mặt bọn hắn.

“Hai đứa nhỏ đánh nhau, các ngươi thân là đại nhân còn muốn nhúng tay vào, có biết xấu hổ hay không?”

Bạch Tiểu Thần ngẩng đầu, già dặn nói, nghiễm nhiên quên đi hắn cũng là đứa nhỏ năm tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.