Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 262: Chương 262: Có bệnh phải sớm trị (4)




Edit by Tiên Vô Sắc Ugly_fairy

“Tức giận?”

Bạch Nhan nở nụ cười lạnh căm, ngay cả Đế Tiểu Vân cũng bị dọa đến rụt cổ, nhìn thấy nữ tử trước mặt đột nhiên nhấc chân, đem thiếu nữ người đầy nước bẩn một cước đạp ra ngoài.

“Có thấy không? Đối phó với loại người này, ngươi không cần cùng cô ta nhiều lời? Trực tiếp đánh là được, đánh chết ta giải quyết hậu quả!”

Đế Tiểu Vân sợ ngây người, một đôi mắt xinh đẹp mà mắt to vô tội sững sờ nhìn Bạch Nhan, rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần…

Thường thấy lão ca tàn nhẫn độc ác, bây giờ chứng kiến tẩu tử giữa đường suất khí trò chuyện vui, trái tim nàng bịch bịch nhảy dựng lên.

“Cô…”

Thiếu nữ đứng lên, định nổi giận, một nha hoàn bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “ Tiểu thư, nàng ta là chủ tử Phượng Lâu, vị hôn thê của Thương Vương, nếu Tể tướng đại nhân biết người đắc tội nàng ta, chắc chắn sẽ tức giận.”

Thiếu nữ một hơi nghẹn ở ngực, nửa vời, nàng hung hăng trừng mắt nhìn nha hoàn ở phía sau: “Cần ngươi lắm miệng sao!”

Nhưng nàng cũng không dám có bất kỳ hành động nào, sợ khi trở về cha sẽ đánh nàng một trận!

“Tỷ, ta biết, ngươi nhất định sẽ tới.”

Một âm thanh ôn nhu từ phía sau truyền tới, làm Bạch Nhan tức khắc một thân nổi da gà.

Bạch Nhược nhìn Bạch Nhan không để ý đến nàng, đi tới bên cạnh nữ tử, đôi mắt rủ xuống, trầm thấp cười nói: “Kỳ thật, cô không nên tới, coi như cô tới, cũng chỉ có thể là vật làm nền cho Lân nhi.”

Lông mày Bạch Nhan nhíu lại, như cười mà không phải cười xoay người nhìn về phía Bạch Nhược: “Ta trước đó nghe nói, Nam Cung Lân vì huấn một con dã thú xém chút nữa bị cắn chết, làm sao? Bây giờ hắn học xong thuần thú, cho nên định thuần yêu thú sao?”

Bạch Nhược sững sốt: “Thuần yêu thú? Có ý gì?”

Huống chi…

Trước đây không lâu, chuyện Lân nhi xém chút nữa tang thân trong bụng sói, nàng đã hạ lệnh phong tỏa, vì sao tiện nhân này lại biết?

“Có ý gì? Tự ngươi đoán đi.”

Bạch Nhan nhúm vai, hơi quay người, không hề nhìn Bạch Nhược một chút.

Bạch Nhược nhíu chặt lông mày, như đang nghĩ đến lời Bạch Nhan nói đến cùng có ý gì, vào lúc này, Nam Cung Lân đã nhảy xuống cỗ kiệu, vênh vang đắc ý đi tới trước người Bạch Tiểu Thần.

Hăn cao ngạo giương mặt béo lên: “Bạch Tiểu Thần, mẫu phi ta nói, ngươi tới nơi này chính là làm vật nền cho ta! Ta về sau là Thiếu chủ Yêu Thú tông, vạn thú đều sẽ nghe lệnh ta! Ngươi gặp ta nhất định phải quỳ, có nghe hay không?

Bạch Tiểu Thần quét mắt Nam Cung Lân: “Mẫu thân nói với Thần nhi, để Thần nhi không nên cùng ngu ngốc nói chuyện, sẽ bị truyền nhiễm.”

“Ngu ngốc?” Nam Cung Lân một mặt mờ mịt, “Nơi này làm gì có ngu ngốc? Là bản hoàng tôn đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe lọt không đó.”

Bạch Tiểu Thần lắc đầu, một mặt thở dài: “Có bệnh phải sớm trị, lại chậm nữa, đầu óc ngươi sẽ hỏng triệt để.”

Nam Cung Lân có ngốc, thì cũng biết Bạch Tiểu Thần là đang mắng hắn, tức giận vung nắm đấm lên liền muốn đánh Bạch Tiểu Thần, nhưng Bạch Nhược từ phía sau kéo một phen, đem Nam Cung Lân tới bên người.

“Lân nhi đừng xúc động, cha con đi tìm hoàng gia gia rồi, không còn người bảo vệ chúng ta, con tạm thời đừng tranh chấp với Bạch Tiểu Thần.”

Nam Cung Lân ủy khuất hốc mắt đều đỏ: “Con là bá chủ đại lục, sau này con thống trị đại lục, vì sao con phải sợ Bạch Tiểu Thần? Mẫu phi…”

“Lân nhi ngoan, chờ con chở thành đệ tử của quan môn tông chủ Yêu Thú tông, về sau con muốn đối phó với hắn, đều sẽ có người ở sau lưng giúp con.”

Bạch Nhược không ngừng an ủi Nam Cung Lân, khóe mắt nàng hắn hiện lên một tia hung ác, nàng quyết không cho phép ai phá hư đường của con trai nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.