Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 15: Chương 15: Phong Sơn (đóng núi)




Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Từ trận tuyết đầu tiên bắt đầu, tám trăm dặm đại sơn liền tiến vào kỳ phong sơn. Núi rừng trùng điệp lập tức yên tĩnh.

Trong núi nháy mắt đã bị một tầng tuyết trắng bao trùm. Đại Hùng mỗi ngày đều giống như người trong thôn, dọn dẹp tuyết đọng trên nóc nhà cùng phòng ốc chung quanh.

Trong thôn cũng không còn có người tụ tập ở dưới cây trà lớn. Nhà Đại Hùng là phòng ở vừa sửa năm nay, còn có chút lo lắng sẽ bị tuyết đọng đè sụp. Chứ huống chi những phòng ở cũ lâu năm thiếu tu sửa của người trong thôn, thì càng thêm không chịu nổi. Ban ngày còn tốt, buổi tối đi ngủ cũng không dám.

Ôn Luân mấy ngày nay vẫn luôn ngủ đến mơ mơ màng màng, ngẫu nhiên nghe được âm thanh có người đi lại ở bên ngoài, cũng không còn nghe được cái gì khác. Vốn thính lực của cậu bao phủ trong phạm vi toàn đại sơn, lập tức liền như dư lại chỉ chính mình một người.

Ôn Luân ngủ đến có chút không an ổn, chỉ có ở trong tiếng sóng biển, cậu mới có thể bình tĩnh trở lại.

Ôn Luân bình tĩnh, Đại Hùng nhưng nhanh sầu chết.

Nguyên bản nhà bọn họ tình huống so với thôn dân mà nói, phải tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà thời điểm này, tình huống của Ôn Luân rõ ràng là có vẻ không thích hợp lắm, Đại Hùng miệng nhanh chóng phồng rộp cả lên.

Ôn Luân một bộ tư thế ngủ không tỉnh. Đại Hùng muốn mang Ôn Luân đi đại phu, nhưng trời giá rét, đất đóng băng xe lừa căn bản đi không được, đại phu lại không có khả năng vào núi. Đại Hùng cũng nghĩ muốn cõng người đi thị trấn, nhưng trong loại thời tiết này, y sợ hãi còn chưa vào tới thị trấn, Ôn Luân đã chịu không nổi.

Luận về chiếu cố người, thì vẫn là Thúy Liên cùng Bích Hà chuyên nghiệp hơn. Hai ngày này Đại Hùng rốt cục cũng mở lệnh cấm đối với bọn họ, cho phép các nàng hầu hạ Ôn Luân.

Muốn nói Thúy Liên bọn họ, nguyên bản thời điểm đi theo Ôn Luân xuất phủ, căn bản chưa nói tới cam tâm tình nguyện, từng người còn dẫn theo không ít tâm tư nhỏ. Nhiều ngày trôi qua, ngược lại còn có chút thói quen sinh hoạt nơi sơn dã này rồi. Hùng gia vật tư sung túc, sinh hoạt cũng không quá khổ. Không như trong phủ nhiều nhân tế, quan hệ sôi nổi hỗn loạn như vậy, đại thiếu gia thế nhưng còn dạy bọn họ nhận biết viết chữ…

“Đại thiếu gia chỉ là ngủ hơi nhiều thôi, không có việc gì.” Thúy Liên một bên nhỏ giọng an ủi, một bên đem một thìa táo đỏ cháo đút vào miệng Ôn Luân. Hạt táo đỏ đã được lấy ra, trong thìa là hạt gạo nở mềm, lộ ra táo đỏ tràn đầy thơm ngọt, cháo trong thìa bất quá bằng ngón tay, vậy mà vẫn có cháo tràn ra dọc theo khóe miệng.

Loại tình huống này cơ hồ cùng thời điểm Ôn Luân tại trong phủ cũng kém không nhiều lắm. Mới không vài ngày thời gian, nguyên bản sắc mặt đã có chút hồng nhuận, lại nhanh chóng tái nhợt đi, cả người nhìn qua đều gầy yếu thêm vài phần.

Non nửa bát cháo, đút gần nửa canh giờ.

Trong phòng điểm bếp lò, mặt trên hâm một chén thuốc sắt lá phong đấu. Dùng qua cháo sau, Bích Hà đem chén thuốc từng chút từng chút đút vào miệng Ôn Luân, động tác lại càng thêm cẩn thận hơn.

Lúc Đại Hùng bước vào, Bích Hà cũng mới vừa đút xong chén thuốc. Mấy ngày nay y không một ngày ngủ yên giấc, trong ánh mắt đã nổi lên tơ máu, vẻ mặt thoạt nhìn có chút hung ác. Nguyên bản ba người đối y có chút sợ sệt, nhìn đến y lúc này càng là cổ họng cũng không dám hừ một tiếng.

Thúy Liên cùng Bích Hà nhanh chóng thu thập đồ vật, rời khỏi cửa phòng.

Đại Hùng đứng bên cạnh chậu than, đem chính mình hơ ấm mới bò lên kháng.

Ôn Luân cơ hồ nháy mắt liền dán đi lên, nhưng mà hiện tại cậu đã không có đủ khí lực để cởi quần áo y, mềm nhũn rầm rì hai tiếng, mày nhăn chặt thể hiện sự bất mãn hết sức.

Đại Hùng tự giác đem áo cởi ra, để Ôn Luân dựa vào, nhìn Ôn Luân sau khi đem lỗ tai dán lên vết thương cũ trên đầu vai y, mày cậu lập tức liền giãn ra. Vết thương cũ giảm bớt thật không phải là ảo giác của y. Miệng vết thương tuy rằng dữ tợn như trước, nhưng cảm giác đau đến cơ hồ muốn đem bả vai dỡ xuống, như mùa đông năm trước thì đã không còn nữa. Thay thế vào đó chính là miệng vết thương có hơi hơi ngứa, như là vết thương đang rất nhanh khép lại vậy.

Nhắc tới vết thương lành lại cùng Ôn Luân không có nửa điểm quan hệ, Đại Hùng mới sẽ không tin tưởng. Ôn Luân đối với mình bài xích, y là xem ở trong mắt. Cố tình Ôn Luân còn trị thương cho mình, loại năng lực quỷ dị này, y chưa từng nghe nói qua. Chẳng lẽ Ôn Luân trong đáy lòng kỳ thật là thích y? Hay là Ôn Luân đối với mọi người đều là tử tế như thế?

Đại Hùng cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Ôn Luân, nói thầm: “Như thế nào lại có lòng tốt như vậy đâu?”

Huyện Bá phủ chính phòng nhất mạch đối Ôn Luân không tốt, y biết đến, nhưng không nghĩ tới không tốt đến như vậy, còn mém hại đến mạng người. Nếu không phải Bích Hà nói lộ hết, y còn thật không biết.

Thiếu chút nữa, tức phụ của y sẽ chết! Loại nhận thức này nháy mắt đánh trúng trái tim Đại Hùng. Về phần Ôn Luân chết sau, Huyện Bá phủ có thể hay không khiến những người khác gả cho y, hoàn toàn không có trong vòng lo nghĩ của y. Tức phụ của y chính là Ôn Luân.

Thúy Liên cùng Bích Hà trở lại trong phòng của mình.

Thúy Liên đột nhiên sa sầm mặt: “Làm chi ở trước mặt phu gia nói cái chuyện này?”

Bích Hà hiển nhiên không để bụng: “Có cái gì không thể nói? Vạn nhất đại thiếu gia có chuyện không hay xảy ra, dù sao cũng phải để phu gia biết cừu nhân là ai.”

Thúy Liên cắn chặt răng, hung hăng dậm chân: “Ngươi làm như vậy là tại hại phu gia! Phu gia biết thì thế nào, ngươi để y lấy cái gì đi theo mấy cái kia đấu?” Bọn họ hiện tại ở trong núi qua đến là không tồi, nhưng trong phòng ăn dùng, chỗ nào không là dựa vào Huyện Bá phủ? Phu gia là làm binh, có một người đầy khí lực, nhưng mà Huyện Bá phủ còn thiếu người có khí lực? Đám hộ viện kia cũng không phải ăn chay.

Bích Hà leo lên kháng ngồi, cầm lấy cái giỏ thêu để ở một bên, bắt đầu thêu một cái hà bao mang hình dáng bảo bình, ngữ khí không chút để ý lộ ra một phân tàn nhẫn: “Thì tính sao? Đại thiếu gia nếu như đi, có phu gia xuống dưới cùng cũng không tịch mịch.”

“Ngươi…” Thúy Liên cả kinh, lại nói không ra lời.

Ở Huyện Bá quý phủ, bọn họ ba người cũng không có làm chung một chỗ. Lý Nhị là ở thư phòng đang làm nhiệm vụ không đề cập tới, Thúy Liên vốn là đại nha đầu bên người Lưu thị, Bích Hà lại là đại nha đầu bên người tứ thiếu gia Ôn Cảnh Thịnh. Bọn họ ba người cùng xuất hiện không nhiều lắm, trong đám hạ nhân xem như người phong cảnh thể diện, nội tâm khổ sở nhưng cũng nhiều nhiều lắm.

Bích Hà đi chỉ cực nhanh, lại một chút đều không chậm trễ nói chuyện: “Thúy Liên tỷ tỷ, ngươi chính là tâm địa rất mềm. Chúng ta hiện tại đi theo đại thiếu gia, muốn là theo đại thiếu gia, tính tình mềm yếu là không thể được.”

Thúy Liên như thú bị vây nhốt chuyển hai vòng, hốc mắt hơi hơi hồng: “Hiện tại nói cái gì đều là quá sớm. Rãnh núi này thật là không tốt, ngay cả đại phu đều không có.”

Bích Hà kim dừng dừng, thở dài. Nàng vốn là đã cảm thấy đại thiếu gia lúc ấy đều bệnh thành như vậy, như thế nào vào núi lại đột nhiên chuyển biến tốt? Phải biết ở quý phủ tốt xấu còn có đại phu làm làm bộ dáng, ở trong núi có thể có cái gì? Ngay cả những chén thuốc tốt nhất đó, đều vẫn là thuốc chưa kịp dùng xong khi còn ở quý phủ nha.

Thời điểm thân thể Lão Huyện Bá còn tốt, yêu thương đối với đại thiếu gia đó là rõ như ban ngày. Đại thiếu gia mặc dù là thứ xuất, nhưng chưa từng chịu cái gì ủy khuất, nháy mắt lại bị gây sức ép thành như vậy, đại thiếu gia làm sao có thể chịu đựng được?

Dù sao đại thiếu gia không có, bọn họ cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào, không bằng liều mạng một phen, nói không chừng còn có thể có thù báo thù.

Ngay tại thời điểm Đại Hùng sắp phát điên, Hùng gia có khách nhân. Là do thôn trưởng mang đến.

Đừng nói hiện tại loại thời tiết này, chính là ba mùa khác, Đại Trà thôn một năm đều không nhất định có thể có ngoại nhân đến. Nhà thôn trưởng ngay tại cửa thôn, bị người tìm tới cửa thời điểm sợ hãi nhảy cả lên.

Ngay cả người sống trên núi đều hận không thể trốn vào trong phòng không ra, hai khách nhân này lại chỉ mặc áo bông mỏng manh, trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng.

Khách nhân tính tình không tồi, thôn trưởng nhưng vẫn dùng một loại thái độ trong lòng run sợ đối với hai người, như là hai người tùy thời sẽ bạo phát đả thương người vậy.

Thôn trưởng vừa thấy Đại Hùng mở cửa, tựa như vứt cái khoai lang phỏng tay, vội vã chạy đi rồi.

Hai người bất đắc dĩ mà liếc nhau, đối với Đại Hùng chắp tay thất lễ: “Bái kiến đại nhân.”

Đại Hùng thấy người tới, trước mắt sáng ngời, kéo một người liền hướng trong phòng chạy: “Quân sư, ngươi mau đến xem xem tức phụ của ta!”

Một hán tử cao lớn khác thấy thế, bất đắc dĩ hít hít cái mũi cười khổ một chút.

Lý Nhị nhìn đại đao sau lưng hắn, trong lòng run run, bất quá tốt xấu so thôn trưởng mạnh hơn nhiều, đem một chén trà bát bảo để tới trên bàn, tiếp đón người ngồi xuống, lại dọn chậu than vào nhà đốt.

Thời tiết lạnh, không thích hợp uống trà xanh. Lý Nhị liền nấu trà bát bảo. Trong núi vật tư thiếu thốn, không có chú ý nhiều như dưới chân núi, bình thường đều có cái gì để cái đó, trừ bỏ băng đường, táo đỏ, cẩu kỷ ra còn bỏ thêm mấy thứ quả khô, nguyên bản hương vị ngọt nị dùng trà đắng áp chế, bất luận là ai đều có thể uống hai ngụm.

Hán tử không thích ăn ngọt, nhìn đến trong trà bát bảo tràn đầy đồ vật, trực giác nhíu nhíu mày. Nhưng bọn họ là một đường chạy tới, xác thực lại đói lại khát, liền cầm bát trà lên uống một hơi, nhất thời cảm thấy coi như không tồi, ừng ực lập tức uống hết.

Lý Nhị nhìn một chén trà bát bảo nhanh chóng biến mất, lại vừa thấy ánh mắt sáng trông suốt của hán tử, thăm dò nói: “Lại đến một chén?”

Hán tử hé ra một hàm răng trắng, đem bát trà đẩy đến trước mặt Lý Nhị: “Đa tạ.”

Ở trong phòng một hán tử khác thì không có đãi ngộ này. Hắn ban đầu là chạy xuất một thân mồ hôi nóng, trong phòng cũng nóng, nhưng không chịu nổi ánh mắt Đại Hùng như muốn xuyên qua người hắn.

Đại Hùng thấy hán tử buông cổ tay Ôn Luân xuống, nhanh chóng bắt tay nhét vào ổ chăn: “Tức phụ của ta rốt cuộc thế nào?”

Hán tử lau ót, thoáng có chút lúng túng nói: “Không có việc gì, chính là thân thể hao tổn đến lợi hại.”

“Hao tổn?” Đại Hùng trừng mắt to, nhất thời nghĩ đến Ôn Luân ở Huyện Bá quý phủ tao ngộ những cái đó.

Hán tử gật gật đầu: “Ân, hao tổn. Đại nhân, ngài, cái kia a, buổi tối chuyện phòng the tốt nhất kiềm chế chút.”

Đại Hùng hơn phân nửa tâm tư còn đắm chìm tại như thế nào trả thù mấy người Huyện Bá quý phủ, nghe vậy có trong nháy mắt không kịp phản ứng. Sau đó, y trừng lớn ánh mắt, đưa chân đá một cái.

Hán tử lảo đảo đi ra khỏi phòng, cũng may không lăn ra, chóp mũi ngửi được một hương vị thơm ngọt, lực chú ý tức thì bị tiếng người ừng ực uống trà hấp dẫn: “Hác đại nhân, ngài uống gì?”

Hác đại nhân đem bát trà uống đến cạn sạch buông xuống, cười đến vẻ mặt sáng lạn: “Uống trà nột, Cổ quân sư.”

Nghe đến một tiếng đại nhân, Lý Nhị còn ở ngoài cửa ngã sấp xuống. Vừa rồi bọn họ gọi phu gia đại nhân, hắn còn có thể nói là nghe nhầm, nhưng một tiếng đại nhân này gọi đến chân chân thật thật. Có thể trở thành đại nhân đều là quan nha! Phu gia nhà bọn họ không là cái hán tử quân xuất ngũ sao? Tại sao có thể được gọi là đại nhân? Còn chạy tới nơi chim cũng không thèm thả phân này sống qua ngày?

Lý Nhị tại đang hồ nghi, lại nghe thấy lại có người gõ cửa.

Cửa vừa mở ra, thôn trưởng đã là hai đùi run run, thấy cửa vừa mở lập tức liền lảo đảo đi rồi, lưu lại năm người ở tại chỗ. Này đều phong sơn, như thế nào còn có thể có người đi vào trong núi? Rốt cuộc là người hay là quỷ a?

Cầm đầu một vị mặt trắng không râu, phía sau bốn người là một thân nhung trang.

“Vị tiểu ca này, xin hỏi nơi này là quý phủ của Hùng tướng quân?”

“Hùng… Tướng quân?” Lý Nhị chớp chớp mắt, không biết làm sao.

Cầm đầu người nọ còn muốn hỏi, ở trong phòng Hác đại nhân cùng Cổ quân sư nghe được âm thanh đã đi ra. Song phương hiển nhiên nhận thức.

“Thái công công, như thế nào phiền ngài đại giá?”

Hai người vừa nói, một bên đem người đón tiến vào. Cổ quân sư nhỏ giọng bảo Lý Nhị đi gọi Đại Hùng đi ra.

Trong phòng, Ôn Luân mơ mơ màng màng nghe được. Hùng Tướng quân? Đó là cái quỷ gì?

—————————————————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Giáo dục tức phụ phần đầu tiên —— vô độc bất trượng phu

Hùng Tướng quân(╰_╯)#: Người khác đánh ngươi một chút, ngươi liền đi đâm người khác một đao!

Ôn Luân (⊙_⊙): Phải tự đánh?

Hùng Tướng quân (╰_╯)#: Ngươi đứng, để thủ hạ đi đâm!

Ôn Luân (⊙_⊙): Nga.

Hùng Tướng quân (╰_╯)#: nghe rõ?

Ôn Luân (⊙v⊙): Ân. Tiểu gấu mèo, lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.