Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 18: Chương 18: Trừng phạt




Editor: Aubrey.

Thời gian ba tiếng lên lớp trôi qua rất nhanh, mấy đứa trẻ đang học cách đếm số, sau khi xác nhận tất cả bọn chúng đều có thể đếm tới hai mươi. Còn dư một chút thời gian, hắn liền viết tên của mấy đứa nhỏ lên trên hộp đựng cát của chúng. Bởi vì mấy cái hộp này đều làm bằng gỗ, dùng một nhánh cây đốt lên xong là có thể viết lên được.

Sự việc này cũng dẫn đến chuyện về sau đám hài tử này dựa theo tên của mình được viết trên hộp đựng cát, mà viết lên trên chính cái ghế của mình, có người thậm chí còn đem đi điêu khắc.

“Hảo! Ngày hôm nay chúng ta học tới đây thôi, các ngươi về nhà nhớ ôn lại những chữ mà ta đã dạy cho các ngươi, cũng phải nhớ cho kỹ cách viết tên của mình.” Nguyên An Bình tuyên bố tan học, để cho bọn chúng *tạ lễ với mình xong, liền trở lại vào phòng rửa tay.

*tạ lễ: là một kiểu chào lễ phép với thầy cô trước khi tan học.

Hết cách rồi, bởi vì dụng cụ dạy học quá đơn sơ. Nhánh cây nhỏ dùng làm bút, cục đất là cao su, lúc dạy học xong hai tay của hắn dính đầy bùn đất cùng mùi hôi.

Mấy đứa trẻ mang theo dụng cụ học tập trở về nhà, bởi vì học xong nếu buổi tối còn dư một chút thời gian, ai có quan hệ tốt thì sẽ cùng tụ lại một chỗ cùng nhau luyện chữ.

Lúc này, những đứa trẻ vây quanh Lý Tự đều là những người có quan hệ tốt với nhóc. Bởi vì lúc trước nhóc đã đảm bảo chắc chắn với bọn họ rồi, buổi sáng sẽ dạy cho những hài tử khác viết chữ, còn buổi chiều chính là thời gian riêng tư của nhóc. Hơn nữa, buổi sáng học năm chữ thì buổi chiều cũng ôn lại giống y chan vậy thôi, căn bản không cần tới tìm nhóc.

Kỳ thực, bọn nhỏ cũng rất thông minh, lúc Lý Tự dạy chữ cho bọn họ, thì mỗi người họ đều tự đem theo một tấm gỗ nhỏ. Vì để phòng ngừa bị quên, bọn họ đều nhờ Lý Tự viết tên của bọn họ lên tấm gỗ, rồi trở về nhà đối chiếu viết lại lên tường nhà của mình. Sau đó đem chữ trên tấm gỗ xoá đi, hong khô xong là có thể tiếp tục dùng.

Bàn Đôn và biểu ca Trần Tuấn của bé, cháu trai Nguyên Phúc Viễn nhà đại nãi nãi của Nguyên An Bình, Nguyên Đại Hà và biểu ca Sở Phong của bé, Lý Đông Phong cùng với những đứa trẻ có quan hệ tốt với Lý Tự, ngay cả đám hài tử trước đây hay đi cùng với Lý Tự, còn có cả Nguyên Lâm và Hoắc Tiểu Tây.

Tổng cộng số lượng đám hài tử này tính ra cũng không ít, bọn họ đang tính bàn bạc ngày hôm nay nên đi tìm nơi nào để luyện tập viết chữ. Hoắc Phú Quý ở một bên nhìn bọn họ một chút, sau đó liền đưa tay chỉ vào bọn họ, cười nhạo nói: “Các ngươi nghĩ sao mà lại để cho một song nhi tham gia? Các ngươi đều là nam tử đó! Vậy mà lại đi ở cùng với một đứa song nhi, thật sự là quá xấu hổ.” Mấy đứa trẻ có quan hệ tốt với Hoắc Phú Quý cũng bắt đầu ồn ào hùa theo.

Đám nhóc Lý Tự vốn cảm thấy dù cho mang theo Hoắc Tiểu Tây cũng không có vấn đề gì, dù sao thì Hoắc Tiểu Tây cũng chỉ mới có sáu tuổi thôi, vẫn còn rất nhỏ.

Nghe thấy Hoắc Phú Quý nói mình như vậy, lại thấy có rất nhiều hài tử đang cười nhạo mình, một vài hài tử khác cũng bắt đầu có chút không vui. Trong lòng Hoắc Tiểu Tây nhận ra được sự mất hứng của họ, liền cảm thấy rất lo lắng, bé còn muốn được học thêm nhiều chữ nữa mà. Bé muốn được học chữ với Nguyên An Bình, không muốn bị trả về đâu a...

Lý Tự vốn nhìn không lọt mắt Hoắc Phú Quý, thấy nó nháo như thế liền đưa mắt liếc qua: “Nói nhảm cái gì đó?!”

Lý tiểu bá vương vẫn luôn rất có uy nghiêm, nhóc vừa mới lên tiếng là mấy hài tử đang ồn ào kia lập tức không dám lên tiếng nữa.

Hoắc Phú Quý tuy rằng cũng có sợ Lý Tự một chút, nhưng vẫn tiếp tục mạnh miệng nói: “Các ngươi đi chơi cùng với một song nhi, vậy thì các ngươi có thật sự là một nam tử không?!”

Lý Tự cười xì một tiếng: “Ta cũng hay đi chơi với muội muội của ta đây, ngươi dám nói ta không phải nam tử không?! Hoắc Tiểu Tây là bạn học của chúng ta, hôm nay An Bình ca còn nói như thế nào? Phải biết yêu thương bạn học, không được bắt nạt bạn học, còn phải biết giúp đỡ cho bạn học. Nếu để cho An Bình ca biết được sự việc lúc nãy mà các ngươi đã làm, hắn không đuổi hết các ngươi về nhà mới là lạ đó!”

Đám hài tử lúc nãy ồn ào bây giờ nhớ đến mấy cái quy củ của Nguyên An Bình, đều lập tức rụt cổ lại, một số hài tử khác còn nhân cơ hội chạy trốn. Hoắc Phú Quý cũng không muốn để cho Nguyên An Bình biết được, liền hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Lý Tự nói với những người ở bên cạnh rằng: “Đi thôi! Đừng để ý đến mấy đứa đó, chúng ta đi tìm nơi khác ôn tập đi. Ta cũng phải nói với các ngươi một chuyện, ta đã từng âm thầm hỏi qua An Bình ca rồi. Hắn nói nếu có người có kết quả thi không tốt là hắn sẽ đuổi đi thật đó, không có nói chơi đâu. Còn nói rằng lúc đó có ai đến cầu xin hắn cũng vô dụng, nếu như thật sự bị đuổi đi, chẳng những không được học thêm chữ rất đáng tiếc, mà lại còn rất mất mặt a.”

Bọn họ đều cảm thấy lời Lý Tự nói rất có lý, trước tiên không nói đến cơ hội rất hiếm có, cha nương bọn họ cũng rất coi trọng việc này, nếu như thật sự bị đuổi đi, thì chắc chắn bọn họ sẽ bị đánh đòn. Huống chi, phần lớn mọi người đều được ở lại, nếu như chỉ có mình bị đuổi đi, vậy thì làm sao còn mặt mũi mà ra đường gặp người khác? Mặc dù tuổi tác của bọn họ không lớn, nhưng sĩ diện vẫn là rất cao nha.

Bên này đám Lý Tự đi luyện tập viết chữ, thì bên kia năm đứa trẻ bọn Hoắc Phú Quý cũng đang thương lượng xem nên đi tìm nơi nào viết chữ. Vì trong lòng muốn khoe khoang một phen, nên Hoắc Phú Quý muốn mời bọn họ tới nhà mình.

Kết quả, còn chưa đi tới nhà Hoắc Phú Quý thì mấy đứa trẻ lại muốn tiếp tục đi chơi. Dù sao thì trước đây, ngày nào bọn họ cũng được đi ra ngoài chơi cả ngày, nào giống như bị quản chặt như bây giờ.

Mấy đứa nhỏ bàn bạc một chút, cảm thấy chỉ bỏ ra một hai canh giờ không ôn tập thì cũng chẳng sao cả, buổi sáng có thể ôn tập lại một chút cũng được mà. Sau đó, bọn họ mang theo hộp đựng cát cùng mấy cái ghế nhỏ để xuống một góc cây, rồi cả đám liền cùng nhau chơi trò đuổi bắt.

Đợi đến khi sắp tới giờ cơm tối, Hoắc Phú Quý mới chịu trở về nhà. Vừa về đến nhà, những người trong nhà liền nhiệt tình vây quanh nó hỏi han một chút.

Hoắc Phú Quý rất là đắc ý khoe khoang một phen, để cho bọn họ nhìn tên của nó ở trên hộp đựng cát, cùng với bốn chữ mà nó vừa học được ở bên trong hộp đựng cát. Được cả nhà khích lệ, trong lòng của nó giờ phút này cảm thấy cực kỳ thoả mãn.

Ngày thứ hai lên lớp, Nguyên An Bình liền bắt đầu kiểm tra bài cũ một chút: “Lý Đông Phong, Hoắc Tiểu Tây, Hoắc Phú Quý,...”

Hắn gọi tổng cộng mười hài tử bước lên, trong số mười hài tử này lại vừa vặn có ba đứa là hay đi chơi cùng với Hoắc Phú Quý.

“Các ngươi bước lên đây, rồi viết lên mặt đất tên của các ngươi cùng bốn chữ mà chiều hôm qua ta đã dạy. Những ai không được gọi tên, thì tự mình viết lên hộp đựng cát của các ngươi, rồi cùng với bạn bên cạnh kiểm tra lẫn nhau.”

Mười hài tử được gọi tên sau khi đứng cách nhau một khoảng cách thích hợp, liền ngồi xổm xuống, Nguyên An Bình cũng bắt đầu đọc lên từng chữ để cho bọn chúng viết ra, cuối cùng để cho bọn chúng tự viết tên của chính mình. Trong lòng thầm tính toán thời gian một chút, sau khi thấy bọn chúng viết xong hắn liền hô lên: “Dừng! Những ai ở bên dưới đang trao đổi với bạn học cũng dừng lại ngay.”

Sau khi mười hài tử dừng lại, Nguyên An Bình liền bắt đầu kiểm tra từng chữ viết của từng người một.

Người đầu tiên chính là Lý Đông Phong, sau khi xem qua hắn liền gật đầu thoả mãn nói: “Lý Đông Phong toàn bộ chính xác, không có chữ nào viết sai.” Nói xong, hắn nhìn Lý Đông Phong dặn dò một chút: “Tốt lắm! Sau này tiếp tục cố gắng.”

Lý Đông Phong cố gắng mím môi nhịn cười, nhưng bất kỳ ai cũng đều có thể nhìn ra được bé đang rất là vui mừng.

Tiếp theo, Nguyên An Bình xem qua chữ viết của Hoắc Tiểu Tây, rồi mỉm cười nói với bé: “Hoắc Tiểu Tây toàn bộ chính xác, bất quá chữ viết có chút không dễ nhìn, lần sau tiếp tục cố gắng.”

Hoắc Tiểu Tây sau khi nghe xong liền quyết tâm sau này càng phải nỗ lực hơn, nhất định phải viết ra chữ viết dễ nhìn hơn một chút.

Đến lượt Hoắc Phú Quý, sắc mặt của Nguyên An Bình lập tức trở nên phi thường khó coi: “Hoắc Phú Quý! Tại sao ngươi không viết ra tên của mình?”

Hoắc Phú Quý thấy Nguyên An Bình nghiêm túc như vậy liền có chút sợ sệt, âm thanh trả lời rất nhỏ: “Ta không học được.”

Nguyên An Bình lạnh giọng ra lệnh cho nó đi ra khỏi hàng, sau đó hắn đưa tay chỉ ra hai chỗ sai trên bốn chữ mà nó vừa viết. Sau khi chỉ ra chỗ sai cho nó xong, hắn lại tiếp tục lạnh mặt nói rằng: “Giơ tay trái ra!”

Hoắc Phú Quý sợ hãi đến mức không dám động đậy, Nguyên An Bình thì lại không thể kiên trì lâu hơn được nữa: “Hoặc là giơ tay ra, hoặc là bị đuổi, chính ngươi tự chọn đi!”

Hoắc Phú Quý do dự một chút, vẫn đành phải vươn tay ra.

Nguyên An Bình mạnh mẽ dùng nhánh trúc quất xuống, đánh cho đến khi Hoắc Phú Quý phải oà khóc kêu loạn cả lên. Hoắc Phú Quý rất muốn mắng người, nhưng khi nhìn đến nhánh trúc trong tay Nguyên An Bình thì lại không dám mắng nữa.

Bị người tàn nhẫn đánh năm roi, Hoắc Phú Quý chưa từng phải chịu qua loại hình phạt này bao giờ, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn nó, nó lập tức cảm thấy oan ức mà lớn tiếng khóc ngất lên.

Những hài tử khác được chứng kiến cảnh Hoắc Phú Quý bị đánh đến mức phải kêu la khóc lớn, từng người bọn họ cũng đều bị trấn trụ, không dám nhúc nhích nữa.

Lý Tự thì lại cảm thấy rất sảng khoái, đáng đời thằng nhãi Hoắc Phú Quý.

Nguyên An Bình đánh xong cũng không để ý đến nó nữa, mà tiếp tục đi xem chữ viết của những hài tử khác. Những hài tử chưa được kiểm tra đang không ngừng cảm thấy lo lắng, không biết có bị đánh lên bàn tay hay không.

Sau khi Nguyên An Bình kiểm tra xong, sắc mặt lại càng khó coi hơn. Hắn tiếp tục đánh ba hài tử khác, trong đó có một hài tử chỉ sai mỗi một chữ nên hắn không xuống tay quá ác độc. Còn hai đứa còn lại không chỉ viết sai chữ, ngay cả tên của mình cũng không chịu viết ra, nên hắn nhất định phải ra tay đánh thật mạnh.

Để những đứa trẻ khác trở về chỗ ngồi, còn những đứa viết chữ sai thì phải tiếp tục đứng tại chỗ. Nguyên An Bình nhìn đám hài tử bên dưới, sắc mặt âm trầm: “Nói! Còn ai không viết được tên của chính mình? Lập tức bước ra cho ta!”

Nhìn đến ba hài tử vừa bị đánh xong còn đang đứng khóc, sau khi những người bên dưới im lặng một hồi, liền có hai hài tử khác đứng lên.

Sau khi Nguyên An Bình đánh bọn chúng xong, liền bắt bọn chúng phải học lại từ đầu, một chữ cũng không được bỏ sót.

Nguyên An Bình quát lớn với bọn chúng: “Mấy chữ vừa học trong cuốn Tam Tự Kinh mà các ngươi chưa viết được thì còn có thể thông cảm, nhưng đến ngay cả tên của chính mình mà các ngươi cũng không để tâm?! Nói! Chiều hôm qua đi đâu? Làm cái gì? Mà đến bây giờ còn không viết được cái tên của chính các ngươi!”

Năm hài tử bị đánh cúi đầu khóc thút thít, nghẹn một hơi không nói được lời nào.

Nguyên An Bình bắt đầu sinh khí: “Trương Xuân! Ngươi nói!”

Trương Xuân khóc lóc nói: “Hộp đựng cát của ta bị đường đệ ném xuống sông mất rồi, trời tối quá nên ta không thể tìm được.”

Nguyên An Bình cau mày hỏi: “Ở đây ai có thể làm chứng cho ngươi?”

Trương Xuân khóc lóc lắc lắc đầu, lúc này Hoắc Tiểu Tây ở bên dưới lại sợ sệt giơ tay lên.

Nguyên An Bình gật đầu, ra hiệu để cho bé nói.

Hoắc Tiểu Tây đứng lên: “Ta đã nhìn thấy Trương Tiểu Xuân đem hộp đựng cát của Trương Xuân ném xuống sông.”

Nguyên An Bình cho phép Hoắc Tiểu Tây ngồi xuống, rồi hỏi Trương Xuân: “Tại sao đường đệ của ngươi muốn vứt hộp đựng cát của ngươi?”

Bộ dạng của Trương Xuân lúc này rất buồn bực: “Nó biết ta được đi học chữ, nương nó thì thương tiếc lương thực, nên không cho nó đi học. Nàng cảm thấy ở nhà đã có ta học rồi, nên bắt ta phải dạy lại cho nó. Nó không được tự thân đi học chữ, liền đổ lỗi là do ta làm hại. Là do nương nó không nỡ bỏ ra lương thực mới đúng, liên quan gì tới ta!”

Nguyên An Bình nhớ tới nhà Trương Xuân hiện tại đã ra ở riêng: “Vậy ngươi có đánh nó không?”

Trương Xuân lắc đầu, nước mắt lưng tròng nói: “Cha ta nói ta là ca ca của nó, nên phải nhường nhịn nó một chút.” Sau đó bé lại cúi đầu, giọng nói nghe ra có chút không cam tâm: “Nhưng mà ta thật sự muốn đánh nó lắm.”

Nguyên An Bình nói: “Tốt lắm! Về nhà ngươi cứ việc đánh nó, chờ đánh xong rồi thì tới tìm ta, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội tự viết ra tên của mình.”

Trương Xuân ngẩng đầu, có chút cẩn thận cùng với một chút mong đợi hỏi lại Nguyên An Bình: “Ta thật sự có thể đánh nó?”

Nguyên An Bình gật đầu khẳng định: “Ân! Có đánh nó cũng không sao cả, không phải ta đã từng nói qua ý nghĩa của hai chữ hiếu kính sao? Ngươi là ca ca của nó, đánh nó chỉ là việc muốn dạy cho nó nên người thôi. Thời đại này còn có người ca ca nào không dám đánh đệ đệ của mình sao? Được rồi! Ngươi trở về chỗ ngồi đi.”

Xử lí xong một đứa, Nguyên An Bình nhìn đến bốn đứa nhỏ còn lại đang âm thầm trao đổi mắt với nhau, tàn bạo quát: “Các ngươi nói dối với ta thử xem, xem ta có đánh chết các ngươi hay không?! Nói nhanh lên!”

Bốn người bọn chúng đành phải nói thật rằng hôm qua chỉ lo đi chơi, mà không muốn học.

Nguyên An Bình nhìn bọn chúng nói: “Giơ tay ra! Tay trái!” Vừa nói xong liền quất lên tay mỗi đứa mười roi, kèm theo nhắc nhở bọn chúng: “Các ngươi nhớ kỹ cho ta! Lần sau không được tái phạm như vậy nữa, nếu không, vậy thì không cần tham gia cuộc thi nữa, tới lúc đó đều lập tức cút hết cho ta! Còn nữa, nếu trong cuộc thi ai sai từ mười chữ trở lên, vậy thì các ngươi cũng tự động cầm theo đồ vật cút luôn đi! Nhớ rõ chưa?!”

Mấy đứa nhỏ đang khóc thút thít đều đồng thanh đáp: “Đã nhớ.”

Nguyên An Bình đợi cho bọn chúng trở về chỗ ngồi, sau đó nhìn xuống những người bên dưới: “Những ai không chịu học bài sẽ bị giống như vậy, cứ phạm lỗi là đều phải bị đánh.”

Hắn khá thích cách trừng phạt bằng thể xác như thế này, hắn cũng đã từng gặp qua không ít những lão sư như vậy. Nếu không làm cho đám học sinh để tâm, vậy thì hắn còn dạy cái rắm gì đây?!

Khẽ tay xong một lượt đám hài tử phạm lỗi, Nguyên An Bình nhìn những hài tử khác rồi nói rằng: “Sau này còn ai dám lười biếng như vậy, vậy thì các ngươi ôm theo số lương thực mà cha nương các ngươi đã mang đến đây rồi đều tự giác cút hết cho ta! Để xem lúc đó ta có còn dạy cho các ngươi nữa không, còn bây giờ, lên lớp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.