Xuyên Việt Chi Độc Sủng Tiểu Phu Lang

Chương 11: Chương 11




Edit: Arisassan

Ngày hôm sau, Thẩm Tương Ngôn tỉnh lại trong tiếng pháo nổ ầm ĩ, mơ hồ cảm thấy lồng ngực mình thiếu thiếu cái gì đó, theo thói quen mà vươn tay về phía bên trong giường, thế nhưng chỉ kéo được khoảng không. Thẩm Tương Ngôn lập tức tỉnh dậy, Hạ Dung vốn nên ngủ ở bên trong lúc này lại biến mất không thấy đâu cả, Thẩm Tương Ngôn liền ngồi dậy nhắm mắt thanh tỉnh một chút, lại tiếp tục sờ sờ vị trí bên người, nhiệt độ nguội lạnh cho thấy Hạ Dung đã thức dậy từ rất lâu.

Nhìn sắc trời một chút, do tối hôm qua ngủ hơi muộn nên hôm nay đúng là hắn tỉnh dậy muộn hơn ngày thường, bất quá tiểu phu lang sao có thể bỏ hắn một mình trong phòng ngay ngày mùng một đầu năm chứ, thực sự là phản rồi. Nhanh chóng duỗi người xuống giường thay đồ rửa mặt, hắn chắc chắn phải tìm tiểu tử kia, sau đó đánh mông y một chút.

Hà Miêu đang đứng canh ở cửa thì trông thấy thiếu gia bước ra, lập tức vội vàng khom người tiến lên bẩm báo: “Thiếu gia, chính quân bảo ngài đến tiền thính chờ một chút, để cùng nhau ăn điểm tâm.” Hóa ra trước đó, lúc Hạ Dung đi ra ngoài đã biết rằng nếu tướng công không nhìn thấy mình thì sẽ vô cùng sốt ruột, nên mới cố ý dặn Hà Miêu đứng canh ở cửa để bẩm báo.

Thẩm Tương Ngôn liếc mắt nhìn Hà Miêu một cái, xác định đúng là Hạ Dung muốn thông báo như thế xong mới đáp một tiếng, cũng không nói gì thêm mà đi về hướng tiền thính, hắn thật sự muốn xem xem tiểu phu lang của mình đang muốn làm cái gì.

Hà Miêu đi phía sau thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trời mới biết vừa nãy lúc đối mặt với cái nhìn kia của thiếu gia, đáy lòng của cậu nôn nao đến cỡ nào. Hình tượng thiếu gia nhà bọn họ ở trước mặt chính quân với không ở trước mặt chính quân khác nhau một trời một vực, lúc chính quân không có mặt, tuy thiếu gia vẫn vô cùng ôn hòa, nhưng lại có một loại khí thế khiến cho hạ nhân như bọn họ không dám lỗ mãng dù chỉ một chút, cũng chỉ khi có chính quân ở đó thì vị chủ nhân này mới thật sự dễ chịu.

Cảm nhận được rõ nhất phải kể tới cậu và ca ca hầu hạ bên người chính quân, những lúc bị gọi riêng đến hỏi chuyện, họ đều phải cực kỳ tỉ mỉ. Cũng nhờ ngày thường những hạ nhân như bọn họ đem hết toàn lực chăm sóc chính quân, chứ nếu không chính quân mà có sơ suất gì thì đảm bảo vị chủ nhân này sẽ không bỏ qua cho họ.

Thẩm Tương Ngôn cũng không biết những suy nghĩ cong cong vẹo vẹo trong lòng đám hạ nhân này, đợi ở tiền thính một hồi mới thấy tiểu phu lang của mình vội vàng chạy tới, Hà Hân đi theo phía sau thì cầm trên tay một mâm thức ăn, bên trên đặt một bát mì có vẻ ngoài không tệ lắm, cạnh bát mì còn có một cái đĩa đựng trứng gà đỏ.

Hạ Dung sợ tướng công phải đợi lâu ở tiền thính, mới một đường chạy nhanh tới, lúc tới nơi rồi còn đang thở dốc, Thẩm Tương Ngôn thấy thế liền thuận khí cho Hạ Dung, bảo y không cần gấp, nhìn đồ vật Hà Hân đang bưng trên tay, kết hợp với ký ức trong đầu thì không khó để đoán được rằng hôm nay chính là sinh nhật của nguyên chủ, Hạ Dung dậy sớm chắc là để chuẩn bị những thứ này.

“Tướng công sinh nhật vui vẻ, lúc cha còn sống, cứ đến sinh nhật của Dung nhi là cha sẽ làm một bái mì trường thọ cho Dung nhi, đôi khi còn luộc trứng gà đỏ cho Dung nhi ăn nữa.” Hạ Dung vừa nói vừa bưng bát mì đặt trước mặt Thẩm Tương Ngôn: “Tướng công ngươi đối xử tốt với Dung nhi như vậy, Dung nhi cũng không biết phải báo đáp ra sao, chỉ có thể làm được cái này, tướng công nếm thử xem.”

Thấy tiểu phu lang mở to mắt nhìn mình, vẻ mặt trông đợi muốn hắn ăn thử, Thẩm Tương Ngôn cũng không ý kiến gì mà nhận lấy đũa bắt đầu ăn. Hương vị tất nhiên không ngon như của Dung thị, nhưng tay nghề của tiểu phu lang lại vô cùng tốt. Mì trường thọ ý nghĩa cũng giống như tên, cần được nấu từ một sợi mì hoàn chỉnh duy nhất. Thẩm Tương Ngôn từ nhỏ đã là cô nhi, hắn tất nhiên không biết sinh nhật của mình là ngày nào, đời trước hắn lấy ngày được viện trưởng cô nhi viện nhặt được làm ngày sinh nhật, mà dù vậy hắn cũng chưa từng tổ chức sinh nhật lần nào.

Cuộc sống ở cô nhi viện vốn đã không quá tốt, không có dư tiền để tổ chức sinh nhật cho tụi trẻ. Tính tình của hắn cũng khá thụ động, lúc có người đến nhận nuôi hắn đều tránh xa ra, một người chưa từng cảm nhận được tình thân như hắn, dù sau này gặp được một vài bằng hữu không tệ, nhưng với tình hữu nghị lẫm lẫm liệt liệt giữa các nam nhân kia, tất nhiên sẽ không ai để ý hắn có tổ chức sinh nhật hàng năm hay không.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một người như vậy, chân tâm thật lòng quan tâm đến hắn, nguyên một bát mì trường thọ được Thẩm Tương Ngôn ăn hết ngay tại chỗ, trước đây hắn có nghe người ta nói rằng, lúc ăn mì trường thọ không nên cắn đứt ra vì như thế mới mang lại may mắn được, mì do phu lang hắn nấu, tất nhiên hắn sẽ không lãng phí phần tâm ý này. Từ hôm nay trở đi hắn nhận hôm nay là sinh nhật mình thì cũng chẳng sao cả, không phải chỉ khi có người ở đó thì ngày nọ mới được xem là sinh nhật sao.

“Tay nghề phu lang nhà ta quả thật không tồi, nói cho tướng công nghe xem, ngươi thức dậy lúc nào vậy? Hửm?” Trời mới biết sáng sớm lúc hắn tỉnh dậy không trông thấy bóng dáng tiểu phu lang thì sốt ruột đến cỡ nào, cũng may sau khi hắn thanh tỉnh hồi thần lại mới suy ra rằng ở trong quý phủ của mình chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, lại được Hà Miêu truyền lời nên cũng không mất thời gian đi tìm.

“Cũng không quá sớm đâu, mì thì đêm qua đã chuẩn bị xong hết rồi, sáng dậy chỉ cần cán thành một sợi mì hoàn chỉnh, lấy nước canh loãng nấu lên là xong rồi.” Chỉ là y có hơi vụng về mà thôi, thử đi thử lại nhiều lần mới cán được một sợi mì dài hoàn chỉnh có độ lớn đồng đều, nếu y không vô tình dậy sớm hơn so với dự định thì chắc chắn sẽ không làm xong trước giờ tướng công ăn điểm tâm, bất quá nhìn sắc mặt của tướng công, có lẽ y không cần nói cái này ra đâu nhỉ. “Tướng công cũng phải ăn trứng gà luôn đấy, ăn xong trứng gà thì một năm này mới có thể thuận thuận lợi lợi, vô bệnh vô tai.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Dung, Thẩm Tương Ngôn cười cười lột vỏ trứng gà ra, sau khi cắn một nửa, lại đưa nửa còn lại đến bên miệng Hạ Dung: “Vậy Dung nhi cũng ăn một nửa đi, để có thể vô bệnh vô tai giống tướng công.” Hạ Dung cười ăn phần trứng gà còn lại chung với tướng công, từ đó tình cảm của hai phu phu càng ngày càng thân mật như thế nào tất nhiên không cần phải nói.

Ngày mùng ba, Trần Tài cầm một tấm thiệp mời đến đưa cho Thẩm Tương Ngôn, Thẩm Tương Ngôn nhận lấy mở ra nhìn, bên trên tấm thiệp mời này là lời mời Thẩm Tương Ngôn đến buổi tụ họp ở vườn mai vào mùng mười. Hóa ra địa vị thương nhân ở Phượng Dụ quốc không hề giống Trung Hoa cổ đại, mà trái lại địa vị vô cùng cao, buổi tụ họp viết trên thiệp mời này cũng là truyền thống của các thương gia ở trấn Phù Dung, vào ngày mùng mười hàng năm, mọi người sẽ cùng thương lượng chọn nơi, sau đó tổ chức buổi tụ họp tập thể cho các thương gia mỗi năm một lần. Những gia đình có chút thân phận ở trấn Phù Dung đều sẽ nhận được một phần thiệp mời như thế này, Thẩm Tương Ngôn cũng được coi là tân quý của năm nay, tất nhiên sẽ nhận được một phần. Nghe bảo năm nay hoa mai ở vườn mai nở rất đẹp, do đó địa điểm tụ họp năm nay cũng được xác định là ở trong vườn mai.

Đời trước tuy Thẩm Tương Ngôn chỉ mở một phòng chế hương tư nhân, nhưng cũng từng tham gia một vài buổi tụ họp tương tự, mục đích của mấy buổi tụ họp này không là gì khác ngoài việc tìm kiếm nhân mạch. Trong lòng Thẩm Tương Ngôn mặc dù không thích làm mấy việc này, nhưng ngoài mặt vẫn phải tham dự, hơn nữa hắn vốn mới đến nơi này, khó trách khỏi phải mở đường cho kinh doanh một chút.

Ngày mùng năm, Thẩm Tương Ngôn cùng Hạ Dung đến Lý gia chúc tết. Đúng lúc Lý gia cũng nhận được thiệp mời, trước đây lúc nhà bọn họ còn sinh sống ở trấn Phù Dung đã từng tham gia một vài lần, cũng có một chút kinh nghiệm, Lý Tự Minh lập tức quyết định, bảo Thẩm Tương Ngôn với Lý Đông Thăng cùng đi chung với mình, có gì thì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau. Bàn chính sự xong, ba nam nhân uống ít rượu rồi bắt đầu tán gẫu chuyện trời nam đất bắc, đến lúc hồi phủ Hạ Dung còn phải cố gắng đỡ Thẩm Tương Ngôn một thân đầy mùi rượu lên xe ngựa.

Thẩm Tương Ngôn khi say luôn nắm tay Hạ Dung không buông, Hạ Dung đi đâu liền đi theo đó, ngay cả lúc tắm cũng không buông tay Hạ Dung ra, khiến cho Hạ Dung xấu hổ đến mức đỏ bỏng cả mặt, cuối cùng không thể không giúp tướng công tắm rửa. Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Dung thấy tướng công lõa thể, tuy hai người luôn ngủ cùng nhau, nhưng lúc ngủ vẫn còn mặc áo lót, cho dù thường thường cũng hay ôm ôm ấp ấp một cái, nhưng chỉ giới hạn đến thế thôi.

Lần đầu tiên trông thấy nam nhân của mình ở ngay trước mặt cởi hết không chừa lại một mảnh quần áo nào, Hạ Dung xấu hổ không biết nên nhìn về đâu, vốn định bỏ hắn lại ở đây, nhưng ai bảo Thẩm Tương Ngôn uống nhiều quá chứ, khiến cho bé thỏ nhỏ Hạ Dung đơn thuần thiện lương không an tâm, không còn cách nào khác ngoài ngơ ngác ở lại giúp tướng công tắm rửa. Chỉ không biết Thẩm Tương Ngôn này rốt cuộc là say thật hay đang dựa vào cớ say rượu để đùa giỡn lưu manh, như thế thì tỉnh táo cũng trở thành không tỉnh táo.

Thật vất vả mới tắm xong, Hạ Dung liền hầu hạ Thẩm Tương Ngôn uống một bát canh giải rượu, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm sai Hà Hân với Hà Miêu đi đổi nước nóng để cho bản thân mình tắm.

Hạ Dung tắm giặt xong liền trở về phòng, trên người chỉ mặc một bộ áo lót, tóc còn hơi ướt dính sát vào thân, nhìn thấy tướng công vốn nên ngủ rồi lại cứ đưa tay sờ tới sờ lui trên giường như đang tìm kiếm cái gì đó, mặt lập tức đỏ bừng cả lên, cuối cùng vẫn trèo lên giường nằm cạnh tướng công. Thẩm Tương Ngôn ở trong mộng dường như cảm giác được, lập tức nghiêng người ôm lấy Hạ Dung, còn dùng cằm cạ cạ đỉnh đầu y, mơ mơ màng màng nói một câu “Ngủ đi” rồi mới hài lòng chịu ngủ.

Hạ Dung nhìn một loạt động tác này của tướng công, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, liền đánh bạo hôn lên miệng tướng công một cái, sau đó mới ngoan ngoãn tìm một tư thế thoải mái trong lồng ngực của tướng công rồi ngủ thiếp đi.

Hết chương 11

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.