Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 18: Chương 18




Cái gọi là “Đầu giường nước dột mênh mang”, cái gọi là “Hạt mưa không ngớt rơi tràn thâu đêm”, cái gọi là “Chăn vải cũ lạnh như tấm sắt” *

(*Đây là những câu thơ trích trong bài “Mao ốc vị thu phong sở phá ca” của Đỗ Phủ, mình dùng bản dịch thơ của Nguyễn Minh. Nguồn: Hoa Sơn Trang)

Tiêu Dư An cảm thấy rút cuộc đến hôm nay mình đã gặp được.

Chỗ ở của Yến Hà Thanh hiện tại, sao có thể gọi là nhà ở được, đây rõ ràng là một cái phòng chứa củi, ngay cả bàn ghế cũng không có chứ đừng nói là đệm chăn, lò sưởi. Quét mắt nhìn qua một vòng, ngoại trừ bốn vách tường bị lủng lỗ chỗ ra thì chỉ có một đống củi đáng thương xếp trong góc phòng. Tiêu Dư An còn thực sự sợ rằng mình vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vẻ mặt tím tái của quỷ thắt cổ treo bên trên.

Thực sự là quá thảm…

Tiêu dư An cởi ngoại bào cho Yến Hà Thanh, cái nhà này bị lọt gió, gió đông thổi vào khiến cho người ta nhịn không được mà run lẩy bẩy.

Dương Liễu An lo lắng nói: “Hoàng thượng, phòng này quá lạnh, ngài…”

Tiêu dư An nói: “Đúng là có chút lạnh, Liễu An, ngươi về tẩm cung cầm cho ta một cái áo choàng tới đây.”

Sau khi Dương Liễu An tuân chỉ, nhanh chân vội vã bước ra khỏi phòng.

Tiêu dư An quay đầu nhìn về phía Yến Hà Thanh vừa bị đánh ngồi ở một bên, thấy trên trán người kia toàn là máu, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Là ai đập! Đập cho phá tướng thì làm sao bây giờ! Cái gương mặt này còn phải dùng để đi thả thính cả thiên hạ đó!

“Hồng Tụ, ngươi đi lấy chậu nước nóng, lấy thêm chút thuốc trị thương tới.” – Tiêu dư An dặn dò Hồng Tụ.

Hồng Tụ gật gật đầu, cũng đi ra khỏi phòng.

Trong phòng lập tức yên tĩnh, chỉ còn lại hai người Tiêu dư An cùng Yến Hà Thanh.

Tiêu dư An ở trong phòng đi qua đi lại hai vòng cũng không tìm được chỗ nào có thể ngồi, bèn ngồi luôn lên trên đống củi, thấy Yến Hà Thanh vẫn như cái chày gỗ đứng ở đó, vỗ vỗ đống củi bên người: “Đến đây, ngồi.”

Yến Hà Thanh không thèm động đậy.

“Có phải lần trước ở trong nhà lao cắn một cái vẫn chưa hết giận? Đến đây, cho ngươi cắn thêm một cái.” – Tiêu dư An đứng lên, đưa tay tới bên miệng Yến Hà Thanh.

Yến Hà Thanh ngậm miệng, biểu tình không hề thay đổi dù chỉ một chút.

“Yên tâm, ta đối với ngươi không có loại suy nghĩ kia, nếu có ý kia thì đã hành động từ sớm rồi.” – Tiêu dư An thu tay lại, một lần nữa ngồi lại bên trên đống củi.

Trong mắt Yến Hà Thanh cuối cùng cũng có chút thay đổi, hắn hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu dư An.

Tiêu dư An mỉm cười, thong dong đối mặt với Yến Hà Thanh.

Một hồi lâu, Yến Hà Thanh rút cuộc cũng mở miệng, hắn nghẹn giọng hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại làm như thế…”

Tiêu dư An nghiêm trang nói: “Bởi vì ta là phần mềm hack tới nạp tiền vào tài khoản cho ngươi.”

Yến Hà Thanh: “…”

Tiêu dư An: “Khụ… Thực ra thì, bởi vì tình yêu, không dễ gì mang đến khổ đau, cho nên tất cả đều là dánh hình của hạnh phúc.” *

(*Đây là bài Bởi vì tình yêu – Trần Dịch Tấn + Vương Phi. Link )

Tiêu dư An hát lên thành tiếng!

Biểu tình thanh lãnh của Tiêu dư An có chút vỡ vụn.

Tiêu dư An nhịn cười liên tục khoát tay: “Đùa thôi, đùa thôi, đừng có giận, tóm lại là ngươi cứ yên tâm, ta không hề có chút ác ý nào với ngươi, về phần tại sao, sau này có cơ hội, ta có thể sẽ nói cho ngươi, mà ngươi hiện tại cũng chỉ có thể lựa chọn giữa tin hoặc không tin ta.”

Đôi mắt Yến Hà Thanh hơi trầm xuống: “Thế nhưng lúc ở trong nhà lao…”

Nam chính ngươi đừng có mang thù thế được không? Chẳng phải là ta chỉ rút kiếm trước mặt ngươi thôi sao! Sau khi rút cũng không làm gì ngươi! Sao ngươi có thể nhớ tới bây giờ!

“Đó là bởi vì ta sợ ngươi.” – Tiêu dư An ăn ngay nói thật.

Đôi mắt Yến Hà Thanh chợt lóe lên vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Sợ ta?”

Tiêu dư An còn chưa kịp giải thích, Hồng Tụ đã bưng chậu nước nóng đi vào, cũng đem thuốc trị thương đưa cho Tiêu dư An: “Hoàng thượng, nước đem tới rồi.”

Tiêu dư An nhận lấy thuốc: “Ngươi vất vả rồi, à, đưa trâm ngọc cho ta.”

Cẩn thận từng li từng tí nhận lấy trâm ngọc, Tiêu dư An xoay người lại, chỉ thấy Yến Hà Thanh nhìn cây trâm trong tay mình không chớp mắt. Tiêu dư An nhàn nhạt cười một tiếng, đi đến trước mặt hắn, đưa trâm ngọc ra: “Cho.”

Yến Hà Thanh nhìn chằm chằm Tiêu dư An nửa ngày, đưa tay đón lấy.

Nào biết Tiêu dư An đột nhiên thu tay lại, nụ cười không thay đổi: “Chờ một chút, nói điều kiện đã.”

Yến Hà Thanh tiếp phải không khí, không vội cũng không giận, lại một lần nữa im lặng không nói lời nào đối mặt với Tiêu dư An.

Tiêu dư An nói: “Ngươi rửa mặt cho sạch sẽ, bôi thuốc xong, ta sẽ trả lại cây trâm này cho ngươi.”

Biết rằng có lại lấy than đen che mặt cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, Yến Hà Thanh đi đến chậu đựng nước, vốc nước bắt đầu rửa mặt, Tiêu dư An nhìn hắn không chớp mắt.

Chậu nước trong dần dần bị vẩn đục, Yến Hà Thanh rửa sạch mặt và hai tay, ngẩng đầu lên.

Trong đôi mắt kia là ngàn núi vạn sông, giữa cánh môi thủy quang liễm liễm, ánh trăng trong sáng trên cao cùng với ngọn đèn nhà nhà thắp lên ấy cũng chẳng bằng đôi lông mày tuấn giật của hắn, sống mũi thẳng tắp tựa như núi non trùng điệp.

Tiêu dư An cảm thán không thôi: Ây da! Cái mắt này. Ây da! Hàng lông mày này. Ây da! Cái môi này. Ôi chao! Loại nhan sắc giá trị nhường này.

Không được, phải thêm một lần nữa.

Ây da! Cái mắt này. Ây da! Hàng lông mày này. Ây da! Cái môi này. Ôi chao! Loại nhan sắc giá trị nhường này.

Yến Hà Thanh rửa mặt sạch xong, ánh mắt liền rơi vào trâm ngọc trên tay Tiêu dư An.

Nhìn cái gì chứ, có ai bảo là không cho ngươi đâu, đừng có dùng loại ánh mắt sáng rực kia mà nhìn, biết là ngươi cần dùng đến nó để cua lão bà rồi.

Tiêu dư An đưa trâm ngọc cho Yến Hà Thanh, mỉm cười: “Cất cẩn thận, dù sao cũng là di vật của mẫu hậu.”

Toàn thân Yến Hà Thanh cứng đờ, nhìn về phía Tiêu dư An, trong mắt toàn là sợ hãi.

Về chuyện của chiếc trâm ngọc này, hắn chưa từng nhắc tới với bất kỳ người nào của Bắc quốc.

Không nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Yến Hà Thanh, Tiêu dư An quay người nói với Hồng Tụ: “Hồng Tụ, ngươi ra ngoài phòng chờ trước đi, tạm thời đừng để ai tiến vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.