Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày

Chương 3: Chương 3




Biên tập: Cải

Trường bọn họ mỗi lớp có 46 học sinh, cô đi cửa sau vào khiến lớp thực nghiệm có tận 47 học sinh.

Khương Yên ngồi trên giường trầm tư, cúi đầu nhìn thời gian, cô là sống lại, trở về về mấy năm trước, như vậy.... Cô đâu, là ở nơi khác hay là cùng “Khương Yên” tráo đổi linh hồn.

Trước ngày hôm nay, Khương Yên sẽ không tin tưởng loại chuyện như tráo đổi linh hồn này xảy ra nhưng hiện tại khi sự việc đã xảy ra trên người mình, cô không thể không tin tưởng.

Cô nhíu mày, cảm thấy bản thân cần phải trở về gia đình nguyên bản của mình một chuyến.

Sau khi hạ quyết tâm, Khương Yên cầm điện thoại lên bấm một dãy số, nhưng vừa mới gọi xong ở đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói “Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang liên lạc không tồn tại...”

Khương Yên nhìn chằm chằm di động như là muốn đem nó nhìn thấu thành một cái động! Mặc dù như vậy nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì, cô nghĩ nghĩ giây lát liền bấm một dãy số khác gọi đi, cũng may điện thoại nhanh chóng thông.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ quen thuộc “Ai vậy?”

Khương Yên hơi ngừng một lát, rũ mi mắt che dấu cảm xúc trong mắt, nhẹ giọng nói “Xin chào, tôi tìm Khương Yên”

“Cái gì?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói thầm “Khương Yên nào? Cô hình như gọi nhầm số rồi?”

Khương Yên sửng sốt, từ trên giường đứng bật dậy, cực kỳ căng thẳng cùng kích động “Không hề, cháu gái bà không phải tên là Khương Yên sao?”

“A, Cô gái nhỏ, cô hẳn là muốn lừa gạt tiền đi. Cháu gái tôi đúng thật tên là Khương Yên nhưng mấy năm trước đã.... Sao nào, cô hiện tại muốn giả làm bạn học của nó để lừa tôi? Thủ đoạn lừa đảo có thể cao minh hơn được không?...” Nói xong bên kia trực tiếp cúp điện thoại.

Mà Khương Yên... bên tai vẫn luôn vang vọng lời người kia vừa nói.

Khương Yên đã chết... Cô đã chết từ mấy năm trước???

Cô gắt gao nhìn chằm chằm di động, vẻ mặt khó có thể tiếp thu. Sao lại có thể như vậy?

Tay cầm điện thoại của Khương Yên run rẩy, lục lại trong trí nhớ một dãy số khác, gọi đi.

Một phút sau, đôi mắt Khương Yên ửng đỏ... Đáp án vẫn giống nhau, Khương Yên mấy năm trước đã chết. Tay cô vô lực rũ xuống, điện thoại theo đó mà rơi xuống giường. Khương Yên hô hấp dồn dập, từ trên giường bò xuống, chạy ra bên ngoài...

Cô muốn có đáp án, muốn chứng kiến chân tướng sự việc!

Nguyễn Nghiên Nghiên vừa về đến ký túc xá, nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt của Khương Yên liền ngăn cô lại

“Khương Yên! Cậu sao vậy?”

Khương Yên không thèm để ý đến Nguyễn Nghiên Nghiên, một mực chạy xuống dưới tầng, sau đó phát hiện ra, bản thân hiện tại không có nơi nào để đi. Cô vốn dĩ không phải là người ở nơi này, cô vốn ở một thành phố khác, sau khi lên đại học mới chuyển đến đây.

Cô đứng ở dưới ký túc xá, chớp chớp mắt nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh.... cô dường như chẳng còn chỗ nào để đi.

Sau khi đứng lặng một chỗ hồi lâu, Khương Yên đột nhiên ngồi xổm xuống. Cô cũng không biết chính mình phải làm thế nào mới có thể trở về. Trong lúc nhất thời có cảm giác như bản thân bị cả thế giới vứt bỏ vậy. Trong mắt những người khác, cô, đã chết từ mấy năm trước rồi.

Xung quanh có mấy bạn học đi ngang qua nhìn thấy Khương Yên như vậy liền chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xào bàn tán.

Một lúc sau, Khương Yên ổn định lại một chút cảm xúc của bản thân, duỗi tay đè lại hốc mắt có chút nóng lên, xoay người đi đến phòng học.

Về đáp án, cô kiểu gì cũng sẽ tìm ra. Mà hiện tại, bản thân chỉ có thể chấp nhận thân phận Khương Yên này, tạm thời trong trường học an ổn sinh hoạt.

....

Cả buổi chiều Khương Yên đều nghiêm túc đến không thể tưởng tượng, không chỉ giáo viên mà cả học sinh đều kinh ngạc.

Tan học, Khương Yên đem sách vở thu dọn, chuẩn bị đi tìm Hoắc Đình Diễm muốn kí tên. Tục ngữ nói rất đúng, ký tên phải ký lúc còn sớm! Hoắc Đình Diễm hiện tại còn chưa quá nổi danh, hiện tại là thời gian trước khi anh nổi tiếng nhờ tham gia chương trình kia. Tuy rằng hiện tại cùng trước kia (lúc Khương Yên còn “sống”) còn xa mới tới nhưng cũng khiến không ít người biết đến anh.

Khương Yên cảm thấy, chính mình nên xuống tay trước, trở thành fan đầu của Hoắc Đình Diễm, trở thành fan trung thành nhất của anh!

Vừa tan học, Khương Yên liền nhanh như chớp chạy tới trước mặt Hoắc Đình Diễm.

Hoắc Đình Diễm “...”

Anh nhìn bạn học nữ vừa đột ngột xuất hiện, nhíu nhíu mày “Có việc?”

Khương Yên gật gật đầu, đôi mắt sáng lên “Có”

Bạn học xung quang đều lén nhìn bọn họ.

Khương Yên nhìn về phía Hoắc Đình Diễm, kéo kéo quần áo mình, thật cẩn thận hỏi “Có thể ký tên cho mình được không?”

.....?

Hoắc Đình Diễm nhìn vị trí tay cô đang lôi kéo.... Là chỗ bụng nhỏ, anh nhìn một cái liền thu hồi tầm mắt, đứng dậy muốn rời đi.

Khương Yên kinh ngạc nhìn Hoắc Đình Diễm, cho rằng anh không muốn ký tên ở trên quần áo mình, vội vàng nói “Vậy không ký trên quần áo, ký ở lòng bàn tay có thể chứ?”

Cô xòe tay ra trước mặt Hoắc Đình Diễm.

Hoắc Đình Diễm hơi ngừng một chút, nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt, ngơ ngẩn.

Hoắc Đình Diễm không phải là chưa từng gặp bạn học xông tới muốn anh ký tên. Anh vừa mới ký hợp đồng với công ty quản lý không lâu, cũng có quay chụp mấy cái quảng cáo, không tính là nổi tiếng nhưng ở trường học mà nói, cùng coi như là người có chút danh tiếng. Lúc trước, có không ít bạn học thích xem náo nhiệt đến tìm anh muốn xin chữ ký, chỉ là thời nổi bật đã qua đi.

Anh cũng coi như là một ngôi sao nhí, cũng từng tham gia chương trình ngày tết nhưng đó cũng chỉ là khi còn bé được nhiều người yêu thích. Sau khi hơi lớn một chút liền quyết tâm ở trường học học tập thật tốt, đến đầu năm nay, bởi vì dành được giải nhất cuộc thi tài nghệ mới một lần nữa bị người đào ra, ký hợp đồng với công ty quản lý.

Khương Yên nhìn bộ dáng trầm mặc của Hoắc Đình Diễm, đáy lòng có chút thấp thỏm, vội vàng bổ sung “Tớ là fan của cậu, có thể ký tên cho tớ được không?”

Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm lần đầu chân chính đánh giá bạn học cùng lớp trước mắt, tạm ngừng giây lát mới hỏi “Thật?”

Khương Yên khẩn trương, lúng ta lúng túng hỏi “Không... không thể sao?”

Cô muốn ký tên ở tay a! Quần áo không được thì tay vậy!

Hoắc Đình Diễm “....”

Cũng không phải là không thể.

Anh rũ mắt nhìn bàn tay đang run run ở trước mặt, từ ngăn kéo lấy ra cây bút ký tên, cầm tay cô ký tên.

Khương Yên vẫn luôn quan sát nam thần, lông mi của anh thật dài, lúc cúi đầu lông mi còn hơi run rẩy một chút.... Mũi cao, làn da trên mặt không chút dấu vết tuổi dậy thì, lỗ chân lông hầu như không thấy hơn nữa cũng không có một nốt mụn nào, nhìn qua làn da còn đẹp hơn cả da con gái.

Lúc ký tên, đầu ngón tay của Hoắc Đình Diễm có vô tình chạm vào lòng bàn tay Khương Yên. Ngón tay anh mang theo độ ấm, chạm một cái liền khiến lòng bàn tay cô nóng rực.

Cô được thỏa mãn tâm nguyện, ánh mắt mơ hồ còn hiện mấy ngôi sao nhỏ.... Mặc kệ người ngoài nhìn thấy thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.

Hoắc Đình Diễm có chút không chịu nổi, ho khan nhắc nhở “Được rồi”

Khương Yên cúi đầu nhìn, chữ ký kia ký thật đẹp, tuy rằng không đẹp được như ký trên giấy nhưng vẫn có thể từ chữ ký mà nhìn thấy khí chất của anh. Khương Yên đôi mắt cong cong nhìn anh cười “Cảm ơn”

Nghĩ nghĩ, Khương Yên nhỏ giọng nói “Cậu sẽ càng ngày càng nổi tiếng”

Nói xong, Khương Yên nắm chặt tay, mặc kệ ánh mắt kỳ lạ của bạn học, trở về chỗ ngồi của mình lấy máy điện thoại ra, chụp chữ ký kia hơn mười tấm ảnh.

Đây là chữ ký của nam thần trong lòng cô a...

....

Chạng vạng, mặt trời dần lặn, ánh chiều tà chiếu xuống mặt đất.

Một hàng học sinh ríu rít từ khu dạy học đi ra, buổi chiều tan học, mọi người dọn dẹp một chút, chuẩn đi đến nhà ăn ăn cơm. Nhất trung Bắc thành cũng không quản quá nghiêm, ngoại trừ nhà ăn trong trường học, học sinh cũng có thể đến nhà ăn bên ngoài ăn cơm.

Hoắc Đình Diễm vừa đi ra liền bị Cảnh Hoán cùng Quánh Tuấn Trì lôi kéo đi ra bên ngoài

“Diễm ca, đi ra ngoài ăn đi”

“Được” Hoắc Đình Diễm đáp lời.

Tay Cảnh Hoán đặt trên vai Hoắc Đình Diễm, tò mò hỏi “Diễm ca, lần này thi đấu cảm giác thế nào?”

Hoắc Đình Diễm nhướng mày, lời ít ý nhiều nói “Cũng được”

Quách Tuấn Trì cười nhạo “Khi nào chương trình phát sóng, tớ sẽ gọi mấy anh em đến cổ vũ”

Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm liếc mắt nhìn hai người “Không cần đâu”

Nói thật, sở dĩ sẽ cùng công ty ký hợp đồng là bởi vì Hoắc Đình Diễm phát hiện bản thân rất thích chuyện này, nếu không phải vì thích, anh cũng sẽ không tham gia chương trình kia. Còn việc có thể có fan hay không anh cũng không thèm để ý.

Có điều đ, nghĩ đến đây, Hoắc Đình Diễm chợt nghĩ tới lời nói của bạn cùng bàn tiền nhiệm. Anh sẽ càng ngày càng nổi tiếng, Hoắc Đình Diễm cười khẽ.

Anh đang nghĩ đến, Cảnh Hoán cũng lơ đáng nhắc tới Khương Yên.

“Đúng rồi, Diễm ca, sao cậu lại ký tên cho Khương Yên?”

“Không thể sao?”

“Cũng không phải” Cảnh Hoán hạ giọng “Khương Yên không phải thích Hướng An Lan sao, sap đột nhiên lại muốn có chữ ký Diễm ca?”

Khương Yên thích Hướng An Lan là chuyện mà mọi người đều biết.

Quách Tuấn Trì cũng cảm thấy kì quái, “chậc chậc” hai tiếng “Chẳng nhẽ, Khương Yên đột nhiên phát hiện Diễm ca của chúng ta tương đối dễ lừa?”

“Diễm ca của chúng ta nơi nào dễ lừa!”

Hoắc Đình Diễm nghe bọn họ nói bậy, yên lặng mím chặt môi “Có còn muốn đi ăn cơm hay không?”

“Đi đi đi... thảo luận một chút”

“Nửa tháng không gặp, cậu như thế nào lại giống nữ sinh, thích bát quái như vậy?”

“Diễm ca, lời này của cậu có chút không đúng, tớ đây là vì ai cơ chứ, còn không phải lo lắng cậu bị con gái lừa sao? Khương Yên không phải là chủ động tiếp cận Diễm ca của chúng ta để mật báo cho Hướng An Lan đấy chứ?”

Hoắc Đình Diễm mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không thèm để ý đến hai người bọn họ.

“Diễm ca, nói một câu đi”

Hoắc Đình Diễm liếc mắt nhìn hai người “Rốt cuộc là có muốn đi ăn hay không?”

“Ăn ăn ăn!”

Hoàng hôn đem thân ảnh của bọn họ kéo ra thật dài, thật dài, thiếu niên thời kỳ thanh xuân nhiệt huyết, hết thảy đều đại biểu cho tốt đẹp.

...

Chuyện Khương Yên tìm Hoắc Đình Diễm muốn ký tên, toàn bộ bạn học trong lớp thực nghiệm đều biết. Không lâu sau đó, thậm chí còn lan truyền trong toàn trường.

Toàn bộ học sinh năm hai cùng với đàn anh đàn chị năm ba đều biết đến nhân vật nổi tiếng Khương Yên này. Không chỉ thành tích kém cỏi, tính cách hỏng bét mà còn thường xuyên hướng Hướng An Lan biểu lộ tình cảm.

Hướng An Lan so với Hoắc Đình Diễm nổi tiếng hơn rất nhiều. Anh ta cũng là ngôi sao nhí, từ nhỏ đã bắt đầu đóng phim. Nguyên chủ Khương Yên thích anh ta nhiều năm, cũng vì anh ta mà làm ra không ít việc điên cuồng. Khi còn học lớp 11, Khương Yên vì có thể cùng Hướng An Lan chụp ảnh chung thậm chí còn làm ra hành động một khóc hai nháo ba thắt cổ tự tử, ăn vạ đến mức bạn cùng lớp không chịu được.

Cũng chính bởi việc này mà Khương Yên triệt triệt để để nổi danh.

Sau khi cơm chiều trở lại lớp, Khương Yên nghe tiếng các bạn học nghị luận, một lần nữa nhớ tới một chút chuyện mà nguyên chủ đã làm. Đầu óc cô không quá nhanh nhạy, ký ức của nguyên chủ cũng có chút đứt quãng cho nên buổi sáng Nguyễn Nghiên Nghiên nhắc tới cô không có cảm giác gì mấy... Lúc này nghĩ lại mới cảm thấy may mắn, Nguyễn Nghiên Nghiên lại có thể cùng cô thảo luận về idol của cô ấy.

Không thể không nói, rất nhân hậu a.

Nguyễn Nghiên Nghiên bởi vì chuyện Khương Yên chạy đi buổi sáng nên liền đối với bạn cùng phòng để tâm hơn một chút. Bản thân cô chính là người nhiệt tình, tuy rằng trong mắt mọi người Khương Yên là người xấu, rất phiền phức nhưng nói thế nào thì ở ký túc xá cô ấy cũng không có quấy rầy các cô, là bạn học thì phải giúp đỡ lẫn nhau.

Cô ghé đến trước mặt Khương Yên, tò mò “Khương Yên, cậu như thế nào đột nhiên nghiêm túc như vậy?”

Mấy ngày nay, Khương Yên đều nghiêm túc nghe giảng, không có ngủ gật cũng không chơi điện thoại.

Khương Yên ngẩn ra, ánh mắt thanh triệt nhìn về phía nam sinh ngồi cách đó không xa “Bởi vì một người”

“A? Là đàn anh Hướngsao?” Người Nguyễn Nghiên Nghiên nghĩ đến đầu tiên là người Khương Yên thích- Hướng An Lan. Hai người họ ngồi gần nhau hơn nữa cũng không có cố ý nói nhỏ nên bọn học xung quanh đều nghe thấy.

Nguyễn Nghiên Nghiên vui mừng nhìn Khương Yên, nhịn không được mà cảm khái “Thật ra trước đây tớ cũng không quá yêu thích học tập, bản thân cũng là vì đàn anh Hướng mới thay đổi! Anh ấy thực sự quá ưu tú!” Cô ấy vừa nói đến Hướng An Lan liền dừng không được.

Khương Yên yên lặng nghe, cũng không ngắt lời.

Sau đó, Nguyễn Nghiên Nghiên nói mệt rồi, lúc này mới nhớ đến mình lại đây tìm Khương Yên là có chính sự “Cậu không phải thích Hướng An Lan sao? Sao lại đột nhiên tìm Hoắc Đình Diễm muốn ký tên?”

Khương Yên “...”

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.