Xuyên Thành Em Gái Của Nam Chủ Cùng Vai Ác

Chương 2: Chương 2




Edit by Thanh Thanh

~~~~~~~~~~~

Tiếng sói tru đứt quãng làm trái tim Phó Tiểu Ngư đều nhắc tới cổ họng, khẩn trương rất nhiều, cô vẫn là lấy ra một tia lý trí tới phân tích tình hình trước mắt.

Nguyên chủ cùng hai anh trai cảm tình không đậm, lại cũng không thù không oán, Phó Minh Lễ không đến mức ra tay tàn nhẫn chỉnh chết cô, trong sách chỉ là đề qua, anh ta sẽ lợi dụng cô đi đối phó anh cả Phó Minh Nghĩa, cho nên trước mắt sinh mệnh cô vẫn an toàn, thả nơi này là sau núi Phó trạch, cách nhà gần, căn bản không có khả năng mặc kệ dã thú lui tới.

Cái tiếng kêu này rốt cuộc là từ đâu tới?

Phó Tiểu Ngư ngừng thở cẩn thận phân biệt, hoảng sợ phát hiện, tiếng kêu kia thế nhưng dần dần tới gần bên này của cô.

Sau khi vào thu, thời tiết khô ráo, cây cối trong núi sôi nổi rụng lá, lá cây khô khốc rắn chắc mà phô đệm trên mặt đất, chỉ cần có người hoặc động vật dẫm lên, liền sẽ phát ra tiếng vang nhỏ sàn sạt.

Đây là đêm khuya tĩnh lặng, mọi thanh âm đều im lặng, một chút tiếng bước chân đạp lên trên lá cây đều có thể bị vô hạn phóng đại.

Phó Tiểu Ngư thật là ngay cả hô hấp cơ bản nhất cũng không dám làm, trừng lớn hai mắt, giống như điêu khắc vẫn không nhúc nhích.

Nếu là đôi tay này của cô không phải bị trói, dùng chiêu thức võ thuật cô đã học tự bảo vệ mình tuyệt đối không thành vấn đề, cũng không biết Phó Minh Lễ dùng dây thừng trói như thế nào, rõ ràng không phải rất chặt nhưng lại tránh không khỏi!

Tiếng bước chân kia dần dần tới gần, tất tất tác tác, đi bước một cực giống ma quỷ nện bước, đạp lên đầu quả tim cô cọ xát……

Phó Tiểu Ngư khẩn trương đến sắp phun ra.

“Ngao ô ~~~~~” lại là một tiếng tru cao vút.

Phó Tiểu Ngư: ……

Sau hai tiếng “Bang” “Bang” nhánh cây bị bẻ gãy, một cái bóng đen “Bá” mà từ lùm cây trước mặt Phó Tiểu Ngư nhảy ra, sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai thẳng tắp mạnh mẽ nhào về phía Phó Tiểu Ngư.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong chớp nhoáng, Phó Tiểu Ngư theo bản năng nâng đùi phải lên ra sức đá tới phía trước, chính xác cũng không tệ lắm, đá đến trên mặt động vật không rõ, chỉ nghe “Ngao” một tiếng, đồ vật kia liền quỳ rạp trên mặt đất bất động.

Phó Tiểu Ngư hút hai khẩu khí thật sâu, cũng không dám động, sợ đồ vật kia còn sẽ tiếp tục phản công.

Nhưng mà, nó phỏng chừng là bị cô đá sợ, không dám tới gần, chỉ là quỳ rạp trên mặt đất ủy khuất ba ba mà “Ô ô” vài tiếng.

Thanh âm này của nó nghe không hề thấm người, ngược lại làm Phó Tiểu Ngư cảm thấy rất quen thuộc, quen thuộc đến buột miệng thốt ra: “Chó???”

Nghe được Phó Tiểu Ngư ra tiếng, tên kia lập tức đứng dậy tại chỗ, ở trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện, phát ra tiếng thở dốc “Ha ha ha”.

Phó Tiểu Ngư:……

Thật là một con chó!

Hoá ra tiếng sói tru trước đó chính là tiếng con chó này vọng lại, nhưng nó êm đẹp là một con chó, vì sao lại muốn phát ra cái loại tiếng kêu kỳ quái này? Nó đối với chủng loại của mình là có nhận thức sai lầm gì sao?

Nhưng nửa đêm gặp được một con chó, cũng không thấy có bao nhiêu an toàn, nếu nó là một con chó có chứa bệnh chó dại còn sẽ cắn người, cũng là phi thường nguy hiểm.

Trong mơ hồ, Phó Tiểu Ngư giống như nhìn đến cái đuôi của con chó không ngừng phe phẩy, cô quyết định đánh cuộc một phen, “Chó con, chó con lại đây.”

Con chó giống như nghe hiểu được lời cô nói, thật cẩn thận mà tới gần cô, khả năng vừa mới bị cô đá một chân kia thật sự đá nó đau, cho nên nó vẫn là có chút phòng bị.

“Chó ngoan, lại qua đây một chút, ngồi bên cạnh chị nè.” Phó Tiểu Ngư ôn nhu mà nói, tiếng nói thấp thấp nhu nhu, như là thôi miên, làm con chó thật sự nghe lời mà bò đến bên người cô.

Đây đã là đêm khuya, độ ấm có chút thấp, gió núi bí mật mang theo hàn ý thổi trúng làm cô rùng mình, con chó bên người tựa như cái lò sưởi nhỏ, ẩn ẩn mà truyền lại ấm áp cho cô.

Phó Tiểu Ngư một bên may mắn có thể gặp được một con chó ôn thuần, một bên ở trong lòng mắng Phó Minh Lễ, người đàn ông này thật là biến thái, hơn phân nửa đêm ném em gái ruột của mình tới trong núi liền đi, là chuyện mà người làm ra sao?

Khó trách trong sách nói nguyên chủ đối với hai anh trai này đều không có hảo cảm, liền tính là về nước cũng là tránh hai người, rất có ý cả đời không qua lại với nhau.

Anh trai như vậy nhân lúc còn sớm đoạn tuyệt quan hệ mới là sáng suốt!

Nhưng Phó Tiểu Ngư không được, nhiệm vụ của cô là chữa trị cảm tình của hai anh trai này, cô nếu thật sự phủi tay không làm, vậy phải xếp hàng chờ trăm năm đợi luân hồi.

Lúc nhận nhiệm vụ, Phó Tiểu Ngư cũng không cảm thấy rất khó hoàn thành, nghĩ thầm chỉ cần cô ở giữa hai người tiểu tâm chu toàn, khẳng định có thể tìm được bước ngoặt, nhưng lý tưởng thực tốt đẹp còn hiện thực thì tàn khốc.

Nói ngayvhành động của Phó Minh Lễ nửa đêm trói cô đến sau núi, đừng nói giúp hai anh em chữa trị cảm tình, nếu điều kiện cho phép, cô khẳng định đưa dao nhỏ cho anh cả đầu tiên, để anh ấy một đao thọc chết Phó Minh Lễ.

Ngày hôm sau, Phó Tiểu Ngư là bị người đánh thức, chờ cô hoàn toàn thanh tỉnh, phát hiện trời đã sáng rồi.

Đánh thức cô là một người đàn ông trung niên thoạt nhìn bản khắc đứng đắn, trầm mặc ít lời, hơn 50 tuổi, dáng người thiên gầy, trên mặt có hai nếp nhăn khắc sâu làm ông thoạt nhìn rất nghiêm túc.

Đối phương vừa cởi dây thừng cho cô vừa cùng Phó Tiểu Ngư xin lỗi, nói là mình sơ sẩy công việc quản gia này mới có thể làm Phó Tiểu Ngư ở sau núi ngủ một buổi tối, may mắn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hóa ra người này chính là quản gia Phó trạch chú Phương, tâm phúc của Phó Dũng.

Phó Tiểu Ngư bị trói một buổi tối, một lần nữa đạt được tự do, đứng lên chân lại có chút mềm, chú Phương lập tức gọi điện thoại cho người lái xe lại đây đón bọn họ.

Lúc chờ xe, Phó Tiểu Ngư thấy ở bên người chú Phương có một con Husky lớn nhảy tới nhảy lui, kinh hỉ hỏi: “Đây là con chó tối hôm qua bồi cháu?”

Chú Phương gật đầu, nói: “Buổi sáng là nó mang tôi tới.”

Phó Tiểu Ngư nhìn vẻ mặt dáng điệu thơ ngây của Husky, trong lòng rất thích, ngồi xổm xuống sờ sờ nó, hỏi chú Phương, “Nó gọi là gì?”

Chú Phương nói: “Trước khi cô xuất ngoại cũng đã nói qua, cô nói mua chó nhỏ mới phải gọi tiểu Mỹ, nhưng tiên sinh gọi nó cẩu tử, đại thiếu gia gọi nó ngốc tử, nhị thiếu gia gọi nó ngu xuẩn.”

Phó Tiểu Ngư: ……

Khi trở lại đại trạch, một nhà chi chủ Phó Dũng đã chờ ở phòng khách, ông đang ngồi ở trên sô pha tinh xảo gỗ tử đàn nhắm mắt dưỡng thần, khí chất cao cao tại thượng giống đế vương khống chế hết thảy.

Chờ Phó Tiểu Ngư đi vào, Phó Dũng mới mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng, hỏi cô: “Sao lại thế này?”

Phó Tiểu Ngư mím môi, lời Phó Minh Lễ uy hiếp còn văng vẳng bên tai, nhưng cô cũng không định nghe theo, vì thế đúng sự thật nói: “Anh hai trói con, anh ấy nói là anh cả bảo anh ấy làm như vậy.”

Phó Dũng nhíu mày, nhìn về phía chú Phương, vung tay lên nói: “Gọi bọn nod xuống.”

Chú Phương gật đầu, xoay người lên lầu.

Phó Dũng lại đánh giá Phó Tiểu Ngư một lần, nói: “Đi lên đổi bộ quần áo sạch sẽ.”

Khí chất Phó Dũng không giận mà uy, làm Phó Tiểu Ngư tâm sinh kính sợ, nghe ông nói như vậy, vội vàng chạy chậm lên lầu, bằng ấn tượng trong trí nhớ, tìm được phòng mình.

Phó Tiểu Ngư kỳ thật còn có một ít ký ức của nguyên chủ, giống như cách một tầng sa mỏng, loáng thoáng không phải thực rõ ràng, nhưng cũng không ảnh hưởng cô ở cái nhà này thuần thục sinh hoạt tiếp.

Chờ Phó Tiểu Ngư đổi xong quần áo trở lại phòng khách lầu một, Phó Minh Nghĩa cùng Phó Minh Lễ đã bị gọi xuống dưới, tinh thần hai người đều không tốt lắm, vừa thấy chính là bị người cứng rắn từ trên giường đào lên.

Phó Minh Nghĩa thân hình cao lớn vĩ ngạn, ngũ quan hình dáng thâm thúy dương cương, vừa thấy chính là nhân vật chính khí bằng phẳng, Phó Minh Lễ thân hình thon dài thiên gầy, diện mạo xinh đẹp tinh xảo, nhan giá trị này nếu vào giới giải trí, thỏa thỏa lưu lượng tiểu thịt tươi.

Hai người tính cách khác biệt, có thể dễ dàng từ biểu tình động tác của bọn họ nhìn ra, Phó Minh Nghĩa bị gọi xuống dưới, tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghiêm trang mà đứng ở một bên, Phó Minh Lễ giống như là động vật nhuyễn thể không xương cốt, tùy ý mà ngồi ở trên tay vịn sô pha gỗ đàn, nửa người trên lười biếng mà đáp ở trên lưng ghế.

Thấy Phó Tiểu Ngư xuống lầu, Phó Minh Lễ không hề có cảm giác chịu tội mà cười cười với cô, “Tối hôm qua ngủ có tốt không?”

Phó Tiểu Ngư bĩu môi, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Nhờ phúc của anh, cho muỗi ăn một buổi tối.”

Phó Minh Lễ nhướng mày, phản ứng của Phó Tiểu Ngư phản nhiên ngoài ý liệu của anh ta, “Cũng không tồi, máu cũ bị hút đi, máu mới mới có thể sinh ra, xúc tiến sự trao đổi chất, em còn phải cảm ơn anh nha.”

Người này thật là không biết xấu hổ đến cực điểm!

Không chờ Phó Tiểu Ngư lại nói gì, Phó Dũng vẫn luôn trầm mặc không nói bỗng nhiên vỗ bàn trà một cái, lạnh lùng nói: “Quả thực hồ nháo, hai đứa cùng nói, vì sao muốn trói em gái mình, có mục đích gì!”

Phó Minh Nghĩa duỗi tay gãi gãi tóc, thanh âm còn mang theo khàn khàn mới vừa tỉnh ngủ, nói: “Con không biết, không phải con làm.”

Phó Minh Lễ một bên cười lạnh, “Anh cả, rõ ràng là anh bảo em làm.”

Phó Minh Nghĩa nheo lại mắt, ánh mắt sắc bén mà nhìn em trai, nói: “Em vu hãm anh?”

Phó Minh Lễ bình tĩnh nói: “Anh cả, anh đây là đang trốn tránh trách nhiệm sao?”

Phó Minh Nghĩa thở sâu, gật gật đầu nói: “Em nói là anh bảo em làm, chứng cứ đâu?”

Phó Minh Lễ đối đáp trôi chảy, nói: “Anh nói không phải anh làm, chứng cứ đâu?”

Phó Tiểu Ngư chớp chớp mắt, đây là số mệnh nam chủ cùng vai ác sao? Hằng ngày đối chọi gay gắt?

Trạng thái hai người trước mắt không chết không ngừng này, cô phải năm nào tháng nào mới có thể chữa trị cảm tình của bọn họ, làm cho bọn họ bắt tay giảng hòa hòa hảo trở lại?? Cảm giác để cô đi chờ ở địa phủ mấy trăm năm còn càng nhanh một chút!

Hai anh em còn chưa cãi cọ ra thắng bại, lại nghe Phó Dũng “Bang” một tiếng vỗ bàn, trầm giọng cả giận nói: “Hỗn trướng! Mặc kệ hai đứa lăn lộn như thế nào, khi dễ người trong nhà chính là không đúng, lão Phương, gia pháp hầu hạ!”

“Đúng vậy, tiên sinh!” Chú Phương quyết đoán xoay người đi lấy gia pháp.

Nghe đến bốn chữ “Gia pháp hầu hạ”, sắc mặt hai anh em rõ ràng thay đổi, trở nên phá lệ khó coi.

Phó Tiểu Ngư không khỏi suy đoán, gia pháp này rốt cuộc là thứ đồ chơi lợi hại gì, cư nhiên làm hai người đàn ông lớn to đầu này sợ thành như vậy, cô ở trong đầu tìm kiếm nửa ngày, ngây ngốc không tìm được hồi ức về gia pháp, chẳng lẽ trước kia Phó Dũng chưa bao giờ dùng gia pháp ở trước mặt cô??

Phó Tiểu Ngư thật sự tò mò muốn chết!

Không chờ bao lâu, chú Phương liền từ phòng để đồ lấy gia pháp tới, đó là hộp màu đen dài, đường kính bằng bàn tay một người con trai thành niên.

Phó Tiểu Ngư trộm duỗi dài cổ, chú Phương liền ở trước mặt mọi người mở hộp ra, từ bên trong lấy ra tới một cái…… Chổi lông gà.

Chổi lông gà??

Phó Tiểu Ngư hoài nghi mình nhìn lầm, lại vội chớp chớp mắt, cuối cùng xác định, kia thật là một cái chổi lông gà bình thường đến không thể lại bình thường hơn, thị trường cũng mười mấy khối, phỏng chừng hộp đựng nó đều phải so nó quý giá gấp mấy trăm lần!

Tuy rằng là chổi lông gà bình thường đến không thể lại bình thường hơn, nhưng sắc mặt hai vị anh trai rõ ràng thật không tốt, Phó Minh Lễ giãy giụa đứng lên, nói: “Ba, chúng con đều bao lớn rồi, còn dùng cái này?”

Phó Dũng gió lớn bất động mà nói: “Liền tính hai đứa bảy tám chục tuổi, gia pháp vẫn là cái này.”

Phó Minh Nghĩa: ……

Phó Minh Lễ: ……

Phó Dũng nói với chú Phương: “Đều đánh 50.”

Chú Phương tuyệt đối là một cái khẩu lệnh một động tác, ông quay đầu lại nói với Phó Tiểu Ngư: “Tiểu thư, thỉnh cô tránh đi một chút.”

Phó Tiểu Ngư khó hiểu, dùng chổi lông gà đánh người lại không có máu, vì sao cần cô tránh đi?

Nhưng chú Phương nói như vậy, khẳng định có đạo lý của ông, cô cũng không hỏi nhiều, xoay người đi đến thang lầu.

Mới vừa dẫm lên bậc thang thứ nhất, liền nghe chú Phương nói với hai anh trai của cô: “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, cởi quần đi.”

Phó Tiểu Ngư lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống thang lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.