Xuyên Thành Bạn Tốt Của Nữ Chính, Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 7: Chương 7




"Chúng ta chia tay đi!"

Anh nghe thấy cô nói như thế.

"Tiểu Cẩm, em vì anh ôm Trình Hân nên mới muốn chia tay với anh sao?" Thiệu Sùng bất ngờ với việc Cố Cẩm sẽ chủ động nói chia tay, nhưng anh cũng không thèm để ý, giống như chắc chắn Cố Cẩm đang nói giỡn, vẫn dịu dàng như cũ, nói: "Không phải đã nói rồi sao? Anh chỉ cho em ấy mượn bờ vai để dựa vào một chút mà thôi, tất cả chúng ta đều là bạn tốt, không cần quá để ý tới việc này chứ?"

"Không phải." Cố Cẩm lắc đầu, "Không phải bởi vì anh ôm chị ấy."

"Là trái tim của anh, ánh mắt của anh nói cho em biết -- anh không thích em." Cô tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn anh, khí thế cũng không bởi vì chiều cao không đủ mà suy yếu đi, ngược lại càng lộ ra sự kiên cường và mạnh mẽ chống đỡ.

"Anh thích người khác," Cô nhìn thẳng vào mắt Thiệu Sùng, thở một hơi thật dài, giống như đang lấy hết dũng khí mà cố gắng mỉm cười nói: "Là Trình Hân."

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Ầm......

Lời cô nói giống như sấm sét, chấn động khiến trong đầu Thiệu Sùng là một mảnh hỗn loạn.

Làm sao cô biết được?

Biết từ khi nào?

Một đống thắc mắc che trời lấp đất kéo tới......

Anh mấp máy môi, muốn nói "Anh và Trình Hân chỉ là bạn tốt, em không nên nghĩ quá nhiều."

Lời phản bác đã đến bên miệng, nhưng ở dưới ánh mắt nhìn thấu tất cả của Cố Cẩm, lại không nói ra được một chữ.

Đôi mắt của cô vẫn trong suốt động lòng người như cũ, nụ cười dịu dàng ôn hòa, rõ ràng là bộ dáng mà Thiệu Sùng quen thuộc, nhưng rồi lại xa lạ như vậy.

Giờ phút này nói cái gì cũng đều mệt mỏi thiếu sức sống.

Anh nhớ rõ lúc Cố Cẩm nghe anh nói ra câu "Ở bên nhau đi", trong mắt không khống chế được sự vui mừng.

Thời gian chỉ mới có vài ngày, cô liền muốn chia tay?

Thiệu Sùng không thích Cố Cẩm, nhưng cũng không nghĩ muốn chia tay với cô!

Nhưng vẻ mặt của Cố Cẩm không giống giả bộ, cô không phải đang nói giỡn!

Thiệu Sùng không thể tin được.

Cuối cùng, anh nhạt nhẽo để lại một câu, "Hôm nay em mệt rồi, thậm chí còn bắt đầu nói nhảm kìa, lời vừa rồi xem như anh chưa từng nghe thấy, em cũng không nên nói nữa, anh sẽ không chia tay." rồi giống như đang chạy trốn mà lái xe rời đi.

Cắt, sức chiến đấu sao thấp như vậy!

Còn giả bộ thâm tình, làm vẻ bố trí người bảo vệ làm cái gì chứ.

Nếu anh không muốn chia tay, vậy nếu bị cắm sừng cũng không trách được tôi rồi!

Cố Cẩm bĩu môi, rồi giơ ngón giữa lên với chiếc Audi kiểu dáng phổ thông gần như đã biến mất không thấy gì nữa.

***

Xuống xe taxi, Cố Cẩm cẩn thận đánh giá tòa biệt thự kiểu Châu Âu cỡ nhỏ.

Tuy kết cấu và hình dạng của ngôi nhà này nhỏ, vậy nhưng so với các biệt thự xung quanh khác mà nói, thì trên thực tế diện tích không nhỏ chút nào.

Ở một nơi tấc đất tấc vàng như đế đô, có thể có một tòa nhà với diện tích lớn như thế, đủ để chứng minh năng lực của ba mẹ Cố gia.

"Đã về rồi." Cố Trường Thịnh đang tưới nước cho hoa trong vườn hoa nhỏ, nghe thấy tiếng mở cửa, đầu cũng không quay lại.

"Ba."

Cố Cẩm đặt đồ vật xách theo ở trong tay sang một bên, gọi một cách cung kính.

Nghe thấy tiếng, Cố Trường Thịnh lập tức quay đầu, để bình nước xuống, lại lấy mắt kiếng trong túi áo ra đeo lên.

"Là Tiểu Cẩm mà! Sao hôm nay lại về vậy?"

Ông nhận lấy khăn tay mà Cố Cẩm đưa tới, lau tay.

"Đằng Đằng lập tức liền phải thi đại học, con về để xem một chút." Cố Cẩm từng bước một đi theo ông vào trong nhà.

Nghe cô giải thích xong, Cố Trường Thịnh kinh ngạc liếc nhìn cô một cái. Lại quay đầu nhìn bầu trời, nghi ngờ có phải mặt trời đã mọc phía Tây không.

Cố Trường Thịnh vừa tới 50 tuổi, làm giáo sư ở đại học Đế Đô, cũng có chút danh vọng ở trong giới học thuật. Dưới gối có trưởng nữ Cố Cẩm và con thứ Cố Đằng. Hai người cách nhau hai tuổi, đều kế thừa gen ưu tú của ông và vợ, thông minh tuấn tú.

Sự nghiệp tâm đắc, gia đình hòa thuận, hơn nữa ông có phần chú ý bảo dưỡng, nên bộ dáng nhìn như mới bốn mươi tuổi, cả người lộ ra khí phách trung hậu của một học giả.

Giờ phút này động tác của ông lại một trời một vực với hình tượng của ông.

Đối với phản ứng của ông, trong lòng Cố Cẩm cũng hiểu rõ nguyên nhân, nở nụ cười từ chối cho ý kiến.

Cố Cẩm gốc có một em trai ruột, tên là Cố Đằng, năm nay mười tám tuổi. Lớn lên thật cao lại còn đẹp trai xuất sắc, tính cách cũng rất hướng về phía trước ánh mặt trời (1).

(1) Tính cách lạc quan, tích cực và tràn đầy năng lượng.

Lẽ ra, có một đứa em trai như vậy, nên là chuyện khiến cho mỗi người chị kỳ vọng và kiêu ngạo nhất.

Không biết làm sao, mối quan hệ của hai chị em ruột Cố Cẩm và Cố Đằng cũng không được tốt.

Đương nhiên, chỉ có Cố Đằng đơn phương gây khó dễ cho chị gái Cố Cẩm.

Mỗi lần gặp mặt cần phải châm chọc mỉa mai cô, loại tình hình này lại càng quá mức trong nửa năm gần đây.

Bây giờ Cố Đằng đã lên lớp mười hai, sắp phải đối mặt với bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời.

Vì không chọc cậu tức giận, khiến cho cậu phân tâm việc học, số lần trở về trong năm nay của Cố Cẩm rõ ràng liền giảm bớt.

Cha mẹ Cố gia đều là phần tử trí thức cao cấp, chưa bao giờ có suy nghĩ trọng nam khinh nữ. Không biết phải làm sao với tình huống của hai chị em, cũng từng dự định sẽ răn dạy Cố Đằng, nhưng luôn bị Cố Cẩm cản lại.

Mặc dù Cố Cẩm không hiểu sự chỉ trích của Cố Đằng là từ đâu, nhưng lại vô cùng yêu thương đứa em trai này, nghĩ là do áp lực lớn của lớp mười hai gây ra, nên chưa bao giờ trách tội cậu.

Hôm nay cô không nói một tiếng bỗng nhiên về nhà, cũng khó trách khiến ba Cố kinh ngạc.

"Tiểu Đằng, chị con đã về rồi."

Cố Trường Thịnh còn chưa bước vào phòng khách, đã từ xa gọi một tiếng vào trong nhà.

Lời còn chưa dứt, một trận tiếng bước chân "Bịch bịch bịch bịch" liền vang lên.

Hai mắt Cố Cẩm sáng lên, một chàng trai tuấn tú với mái tóc hơi quăn thoáng qua bên cạnh cô, rồi đặt mông ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.

Mặc dù trong trí nhớ Cố Cẩm đã gặp qua rất nhiều lần, nhưng nhan cẩu là cô vẫn bị kinh diễm.

Cố Trường Thịnh nhíu mày, sắc mặt nghiêm nghị giáo huấn: "Cố Đằng, không thấy chị của con đã về rồi sao, cũng không biết chào một tiếng?"

"Chị của con ở đâu? Sao con lại không thấy?" Cố Đằng lười biếng dựa vào trên nệm lót ở ghế sô pha, dùng tay vuốt sợi tóc quăn ở trên trán, trợn mắt nói dối.

"Nói nhảm gì vậy, ai dạy con không có phép tắc như vậy?" Cố Trường Thịnh dâng hiến cả đời trong ngành giáo dục, nên đầu tư tinh lực ở trên người con trai và con gái liền ít đi, nhưng ông cũng không ngại dạy dỗ lại con trai không lễ phép.

Cố Đằng cười châm chọc ra tiếng: "Phép tắc, phép tắc, bố và mẹ cứ chú trọng phép tắc, lại nuôi ra một đứa con gái ngay thẳng thật thà. Còn muốn bồi dưỡng con thành một người không có chủ kiến chuyên đi bám đít sao?"

Sống thành như vậy, còn không bằng để cho người ta nói cậu không có phép tắc còn hơn.

Bị con trai châm chọc, ba Cố không kiềm được tức giận, Cố Cẩm kéo tay áo của ông.

Cô biết Cố Đằng đang ám chỉ điều gì.

Cố Trường Thịnh và Lý Minh Hà là giáo sư ở trường đại học danh tiếng, mỗi tiếng nói cử động đều được nhóm con cái coi là tấm gương. Vì không để cho ba mẹ bị bôi nhọ, từ Cố Cẩm đã có yêu cầu nghiêm khắc đôi với bản thân, bất kể là học tập hay là cuộc sống, cũng không khiến cho ba mẹ nhọc lòng.

Chờ lúc ba mẹ Cố gia phát giác ra, thì đã phát hiện Cố Cẩm lớn lên đoan trang ổn trọng, thiếu đi chút tính hoạt bát của thiếu nữ.

Cũng may thân thích là Trình gia có một đứa con gái lớn xấp xỉ, lớn lên trắng trẻo đáng yêu, xinh đẹp hoạt bát.

Ôm suy nghĩ muốn sửa đổi tính tình của con gái, hai vợ chồng liền thường xuyên để hai người chơi chung với nhau.

Ở vô tận năm tháng sau khi con gái đã đi của kiếp trước, bọn họ đã để tay lên ngực tự hỏi vô số lần, nếu như sớm biết điều này sẽ mang lại tai họa ngập đầu cho con gái, bọn họ nhất định sẽ cách xa Trình gia.

Đi đến ngồi xuống đối diện Cố Đằng, cô đáng thương hỏi: "Tiểu Đằng, em không chào đón chị trở về sao?"

Cố Đằng rũ mắt, chơi đùa tóc rất chuyên chú, thậm chí còn có suy nghĩ đếm xem rốt cuộc có bao nhiêu sợi tóc.

"Vậy được rồi, chị vẫn nên trở về trường học thôi!"

Đợi vài giây, cô thất vọng đứng lên, làm bộ đi vài bước.

Động tác vuốt tóc của Cố Đằng nhanh hơn, tóc quăn trên trán bị cậu thổi vểnh lên.

"Đáng tiếc trò chơi mà chị mua lại không được tặng đi rồi." Cô thêm chút lửa cảm thán.

Một, hai, ba......

"Đứng lại, ai bảo chị đi." Cố Đằng nhịn không được trước, cậu đứng dậy, khoanh tay lại, sắc mặt không vui.

Nếu như cặp mắt đào hoa giống hệt Cố Cẩm của cậu không liên tục ngó ra cửa một cách hồi hộp, thì sự chán ghét của cậu sẽ càng có lực thuyết phục.

Quay người đi, khóe miệng Cố Cẩm từ từ cong lên một nụ cười thực hiện được.

Nếu cô là Cố Cẩm kiếp trước, ở dưới tình huống em trai làm như không nhìn thấy cô, chắc chắn sẽ thương tâm rồi rời đi.

Tuy nhiên, cô đã dung hợp với trí nhớ của Cố Cẩm, liếc cái liền thấy cậu đang khẩu thị tâm phi (2)

(2) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo.

Kiếp trước, Cố Cẩm chết ở trong tay bọn cướp, một thi hai mệnh.

Ba Cố và mẹ Cố thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, dưới đả kích nặng nề, chỉ trong một đêm hai người liền già đi mấy tuổi, thân thể ngày càng xấu đi.

Em trai Cố Đằng vẫn luôn chướng mắt cô, lại tự mình đích thân đi tìm Thiệu gia, Trình gia và Cảnh gia, đòi lại công bằng cho cô.

Khi đó, Cố Cẩm mới hiểu được, Cố Đằng không có ghét cô.

Cậu ghét là Cố Cẩm vẫn luôn đi theo phía sau Trình Hân, coi cô ấy như chị em tốt một cách ngốc nghếch, đào tim đào phổi.

Thấy Cố Cẩm chỉ dừng chân một chút, nhưng vẫn muốn đi ra ngoài.

Cố Trường Thịnh hung hăng trừng mắt liếc nhìn con trai một cái, phẫn nộ nói: “Cố Đằng, hôm nay nếu con không khiến cho chị con ở lại nhà, thì con liền cút ra ngoài cho ba.”

Cố Đằng khinh thường mà hừ một tiếng, sải chân dài đi vài bước tới kéo cánh tay Cố Cẩm, nhìn trời nhìn đất nhất định không nhìn cô, ngạo mạn hò hét: “Này, chị không nghe thấy sao? Chị mà còn đi nữa thì ông già sẽ đuổi tôi ra khỏi cửa đấy.”

Còn đi sao?

Đương nhiên là không thể rồi!

Cô thuận theo để Cố Đằng kéo về ngồi xuống trên sô pha.

Không yên được một lúc, thừa dịp ba Cố về phòng gọi điện cho mẹ Cố đang lên lớp ở trường học, Cố Đằng lại bắt đầu làm yêu (3).

(3) Làm yêu: Là một lời nói phía Đông Bắc, chủ yếu đề cập đến hành động gây sự, cố tình gây chuyện, vô cớ gây rối, gây thêm rắc rối và vân vân.

“Người nào đó còn biết bản thân là Cố Cẩm chứ không tên là Trình Cẩm, sao lại không theo đuôi con gái lớn của Trình gia nữa hả?”

“Tiểu Đằng, chị là chị gái của em, em không thể kêu tên của chị.” Cố Cẩm giả bộ không nghe ra trào phúng trong lời nói của cậu.

Nghe thấy xưng hô " chị gái " từ trong miệng Cố Cẩm, Cố Đằng giống như nghe thấy một chuyện hài hết sức buồn cười, quái gở nói: “Chị là chị gái của tôi chỗ nào chứ, chị là chị gái của Trình Hân mới đúng đấy.”

Giọng điệu này, vị chua thật lớn mà!

“Bị tôi nói trúng rồi, không còn lời nào để nói chứ gì!” Cố Đằng nghiêng mắt về một bên, trong mắt tỏa ra ánh sáng hung ác.

Nếu cô dám thừa nhận, cậu liền cắn chết cô.

Ai ngờ Cố Cẩm không chỉ không bị dọa, ngược lại “Hì hì” một tiếng, cô bị chọc cười rồi.

“Cười cái gì?” Sắc mặt Cố Đằng thay đổi không ngừng, cười lạnh một tiếng, giống như đang trút căm phẫn mà nói: “Không muốn làm chị gái của tôi thì thôi, tôi cũng không có thèm! Thích chăm sóc ai thì chăm sóc người đó đi.”

Dường như cảm nhận được tâm tình không tốt của chủ nhân, tóc trên trán cậu đều xẹp xuống, không có sức sống mà rũ xuống trên ót.

Cố Đằng vẫn luôn nghĩ không ra, rốt cuộc Trình Hân có chỗ nào xuất sắc, đáng giá để Cố Cẩm kết giao bạn bè với cô ta.

Cố gia và Trình gia là anh em cột chèo (4), đứa trẻ của hai nhà qua lại thân cận thì cũng dễ hiểu.

(4) Anh em cột chèo: Thuật ngữ này dùng để chỉ anh em rể, tức là những người đàn ông cùng làm rể trong một gia đình. Ví dụ: Anh A là chồng của cô chị, anh B là chồng của cô em thì A, B chính là anh em cột chèo. Ở trên đời này, tất cả các mối dây cột buộc là phải buộc cho chắc, cho cứng thì mới có tác dụng. Duy nhất chỉ có nối dây buộc nơi cái cọc chèo thì phải buộc lỏng lẻo, xộc xệch thì mới có tác dụng. Mái chèo buộc vào đây mà vẫn hoạt động dễ dàng, lắc qua lắc lại, ngoáy chèo, khua chèo quậy nước và muốn lấy ra hay lắp vào cũng rất dễ dàng. Mang tiếng là mối cột buộc nhưng chẳng giống cai, nó lỏng lẻo và muốn mở ra lúc nào thì mở.

Nhưng chị gái của cậu, dịu dàng xinh đẹp, đoan trang nhã nhặn, tại sao phải làm nền cho Trình Hân!

Để làm nổi bật lên Trình Hân kiêu căng đơn thuần ngu xuẩn, vô tri đáng yêu sao?

Dựa vào cái gì chứ!

Tuy Cố gia không bằng Trình gia kinh doanh có tiền, nhưng cũng chẳng thiếu gì!

Tội gì phải nhắm mắt theo đuôi phía sau Trình Hân, bị người ta lợi dụng cũng không biết.

Cậu tốt bụng khuyên vài lần, Cố Cẩm cũng chưa từng để ở trong lòng, ngạo khí như cậu, sao cam tâm chị gái tốt đẹp như vậy lại bị lừa dối đến xoay vòng vòng?

Cố Cẩm và Trình Hân luôn là Tiêu Bất Ly Mạnh (5), có lúc Cố Cẩm về nhà, Trình Hân cũng sẽ đi theo tới ở lại.

(5) Tiêu Bất Ly Mạnh hoặc là Mạnh Bất Ly Tiêu. Là Tiêu Tán và Mạnh Lương trong <Dương gia tướng>, cả hai đều là tướng quân, bọn họ sống chết có nhau, nhau hình với bóng. Tiêu Bất Ly Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu chính là hình dung hai người như hình với bóng, giao tình sâu đậm. Sau này câu này được dùng để nói tình bạn tốt, chỉ tình cảm sâu nặng, thường xuyên ở chung một chỗ.

Cố Đằng buồn nôn muốn chết!

Dù sao, cậu tuyệt đối không phải đang đố kị chị gái để ý Trình Hân hơn là để ý cậu.

Không biết vì sao, nhìn Cố Đằng, Cố Cẩm bỗng nhiên tưởng tượng ra một con mèo nhỏ trắng như tuyết. Bày ra bộ dáng nhe răng trợn mắt tôi siêu hung dữ, chìa một đôi đệm thịt nhỏ ra, tức giận đập bạn vài cái, lại vội vàng thu lại.

Một bộ dáng muốn chơi với bạn, nhưng lại không muốn tự hạ thấp địa vị chủ động đi nịnh hót mà làm bộ dáng ngạo kiều.

Đặc biệt là khi cậu tức giận, càng giống con mèo đang xù lông. Trái tim thiếu nữ của Cố Cẩm khó có được bị cào ngứa, thật muốn duỗi tay xoa sợi tóc quăn trên trán cậu hai cái.

Vì không khiến cho em trai đáng yêu thẹn quá thành giận, Cố Cẩm kiềm chế xúc động, nhịn cười, giả ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Tiểu Đằng, chị không biết trước kia đã làm gì mà khiến cho em sinh ra hiểu lầm, nhưng chị bảo đảm, sau này sẽ bảo trì khoảng cách với Trình Hân. Chỉ có em mới là em trai thân nhất với chị!”

Cố Đằng không thể tin mà đánh giá cô, một lúc sau, cậu quay mặt đi, lẩm bẩm nói: “Ai thèm chứ!”

Cố Cẩm chỉ cười không nói, cô nhìn thấy sau khi cô nói ra câu kia, chóp tai của Cố Đằng bỗng đỏ lên một cách thần kỳ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.