Xuyên Thành Bạn Tốt Của Nữ Chính, Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 19: Chương 19: Chương 17






Cố Cẩm trước tiên lướt nhanh mắt qua tên sách —— « Thủ phụ (1) Đại Minh », cái tên thì lại rất có khí phái.

(1) Thủ phụ: Tên gọi đại học sĩ đứng đầu thời Minh.

Lại nhìn qua tên của tác giả —— "Sơn Hà Cựu Nhân", lại có chút hào phóng cúa phái văn thanh.

Cô tìm tòi quyển sách này ở trên laptop, bắt đầu đọc.

Vừa đọc liền đọc đến chín giờ tối. Mới đọc chưa đến một nửa cuốn tiểu thuyết một triệu chữ này, bụng Cố Cẩm đã sớm vang lên ục ục.

Cô hoạt động lại cái cổ cứng đờ, hơi có chút vẫn chưa thỏa mãn.

Quyển sách này viết về một người đàn ông ở hiện đại xuyên về những năm cuối triều nhà Minh, thông qua khoa cử thi đậu Trạng Nguyên, lăn lộn ở trong quan trường, bị hãm hại bị xử oan vẫn giữ được trái tim thuở ban đầu, vì nước vì dân. Leo từng bước một lên vị trí thủ phụ, dùng năng lực kéo non sông Đại Minh ra khỏi bấp bênh.

Trong truyện miêu tả về quan trường và cuộc sống của nhân dân xã hội ở những năm cuối triều nhà Minh rất chân thực, có thể nói chốn quan trường đã hiện ra rõ ràng qua từng câu chữ được ghi chép lại.

Hình tượng nhân vật cũng được đắp nặn rất đầy đủ, công bằng, có thể thấy được cậu ấy hiểu biết rất sâu về lịch sử triều nhà Minh, cách hành văn cũng tốt hơn những người được gọi là đại thần không biết bao nhiêu lần.

Càng hiếm thấy đó là, trước mắt nhìn qua nhân vật chính trong cuốn truyện hơn mười vạn chữ này bất kể có ở thung lũng hay là leo lên vị trí cao, thì vẫn luôn đối xử một lòng một dạ với người vợ nghèo hèn của mình, hai người đồng cam cộng khổ, phu xướng phụ tùy (2).

(2) Phu xướng phụ tùy: chồng nói vợ theo.

Kiếp trước Cố Cẩm cũng từng đọc một vài tiểu thuyết nam tần, cho dù mới đầu nam chính có làm bạn và giúp đỡ vợ mình cảm động thế nào đi chăng nữa thì giai đoạn sau đó lúc nên nhận em gái khác thì cũng tuyệt đối không chùn tay.

Cô ghét cay ghét đắng loại tiểu thuyết lộ rõ suy nghĩ về nam quyền phong kiến, đã từng không cẩn thận gặp qua rất nhiều lần, nhớ lại chỉ thấy lệ rơi đầy mặt!

Cuốn tiểu thuyết này nếu tiếp tục giữ vững phong cách thì nhất định sẽ trở thành một tác phẩm đặc biệt xuất sắc, sau này không chừng cũng có thể cải biên thành phim!

Khó có khi gặp được một cuốn tiểu thuyết có nhân vật chính biết phấn đấu hợp ý thế này, tâm tình của Cố Cẩm cực kỳ vui vẻ.

Hơn mấy tiếng trôi qua mà điện thoại cũng không vang lên. Cô xoa bụng, cầm điện thoại lên, định đặt thức ăn ở ngoài.

Vừa mở ra mới phát hiện, không biết cô đã cài chế độ yên lặng từ lúc nào.

Mở màn hình lên liền hiện ra vài tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ.

Tin nhắn là đến từ Đồng Lâm, hỏi cô có cảm nhận thế nào với cuốn tiểu thuyết này.

Cuộc gọi thì có em trai nhỏ Cố Đằng, có dãy số lạ, cũng có Mục Minh Thừa.

Hai dãy số trước thì vang lên không chỉ một lần, chỉ có số của Mục Minh Thừa sau 1 lần gọi nhỡ thì trực tiếp dừng.

Tiện tay kéo dãy số lạ vào sổ đen, Cố Cẩm bắt đầu chọn thức ăn ở ngoài. Ánh mắt đảo qua từng món có thịt, Cố Cẩm nhéo lớp mỡ mới có bên hông, chọn một phần cháo gạo bí đỏ (3), rau xào (4).

(3) Cháo gạo bí đỏ:

3 Cháo gạo bí đỏ

(4) Rau xào:

Do dự một chút vẫn nhịn không được thêm một phần thịt xào cỡ nhỏ

Do dự một chút, vẫn nhịn không được thêm một phần thịt xào cỡ nhỏ.

Lúc chờ dịch vụ giao đồ ăn, cô nhắn lại cho Đồng Lâm:

【 Truyện rất hay, nhân vật trong nội dung cốt truyện đều rất đặc sắc. 】

Nhưng mà hơi yếu về tuyến tình cảm một chút, lúc viết đến nam chính và vợ, có thể nhận ra tác giả rất vướng víu với việc miêu tả tình cảm.

Suy nghĩ một chút, cô lại nói thêm một câu, 【 Chỉ tiếc là tác giả không ký hợp đồng cũng không có v, không có chỗ để khen thưởng. 】

Hoàn toàn chính xác, không ký hợp đồng thì tác giả cũng không nhận được tiền khen thưởng.

Đầu bên kia điện thoại, Đồng Lâm chờ nhắn lại cũng đã được mấy tiếng.

"Lão Đại, cậu đang xem gì thế?"

Thành viên chủ chốt của câu lạc bộ văn học là Vương Thác, tăng ca đến chín giờ mới hoàn thành xong công việc, vừa ngẩng đầu bỗng thấy hội trưởng câu lạc bộ cười dịu dàng.

Anh bỗng thấy kinh hãi.

Vương Thác và Đồng Lâm cùng một chuyên ngành, khá hiểu rõ anh ấy. Hôm nay lại kỳ quái, bình thường lão Đại luôn chuyên tâm làm việc và học tập, rất ít chơi điện thoại, sao mà cả buổi chiều trong lúc làm việc lại liên tục ngó điện thoại vậy.

Giờ còn cười ngốc hết chỗ chê, không phải là đang yêu đương chứ! Anh suy nghĩ lan man.

Đồng Lâm đứng dậy vỗ bờ vai của anh, "Hôm nay vất vả rồi, mau trở lại ký túc xá đi! Sáng mai mời cậu ăn cơm."

Vương Thác trước khi đi thì quay đầu lại, vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh lão đại cúi đầu bấm điện thoại.

【 Khỏi phải khen thưởng, cậu mời cậu ấy ăn một bữa cơm là được rồi. 】

【 Hai người quen nhau sao? 】

Cố Cẩm có chút giật mình.

Sau đó lại cảm thán, Đồng Lâm không hổ là hội trưởng câu lạc bộ văn học, bản thân giỏi giang hơn người thì cũng thôi đi, người quen cũng toàn siêu phàm như thế.

【 Ừm, cậu muốn mời cơm không? 】 Anh hỏi tới.

【 Được chứ! Cũng không biết lúc nào thì Đại Đại (5) có thời gian. 】 Cố Cẩm sảng khoái đáp.

(5) Đại Đại: Xưng hô của fan gọi các tác giả viết truyện.

Sau khi đồng ý cô còn có chút nghi ngờ, rõ ràng chỉ là thuận miệng cảm thán một câu, vì sao trọng tâm câu chuyện lại đến việc mời tác giả ăn cơm rồi?

Chẳng qua người có thể viết ra cuốn truyện hay như vậy, nhất định cũng là người nắm chắc mọi chuyện, kết bạn cũng không tính là chịu thiệt thòi. Huống hồ, sau khi tòa soạn tạp chí của bọn họ được thành lập thì nhất định cần phải tìm người viết bài đăng lên tạp chí của mình, bây giờ có thể ôm đùi sớm, không phải rất tốt sao?

【 Lúc nào cũng được. 】

Hả?

Xem ra Đồng Lâm rất quen thân với "Sơn Hà Cựu Nhân", tới cả thời gian ăn cơm cũng có thể quyết định thay cậu ấy.

Cố Cẩm tính toán ở trong lòng một lát, rồi hỏi:

【 Mấy ngày gần đây tớ có chút bận, cậu xem thử năm ngày sau có được không? 】

Bên kia tạm dừng một lát, trả lời một câu:

【 Không vấn đề, tớ đã nói cho cậu ấy biết. 】

...

Đói bụng nên dường như thấy thời gian chờ dịch vụ giao đồ ăn vô cùng lâu, Cố Cẩm gọi lại cho em trai nhỏ Cố.

Cố Đằng chủ động gọi điện thoại cho cô, việc này ở dưới cái nhìn của nguyên Cố Cẩm chính là một chuyện không dám nghĩ tới. Nhưng từ lần trước sau khi về nhà một chuyến, Cố Đằng như bỗng nhiên mở ra công tắc, không nói tới việc thường xuyên gửi tin nhắn Wechat cho cô, thỉnh thoảng lại còn video.

Quan hệ của hai chị em trở nên thân thiết, trong lòng ba Cố mẹ Cố vừa vui vẻ vừa ê ẩm.

Nhất là Cố Trường Thịnh, vẫn luôn ghen với con trai. Nhưng bắt một người đàn ông nghiêm túc mấy chục năm như ông đi hỏi han nũng nịu với con gái, ông lại thấy xấu hổ.

Tình thương của cha như núi, luôn không quen biểu đạt ra miệng.

"Ồ, xem như chị vẫn còn nhớ gọi lại cho em." Giọng nói tức giận của Cố Đằng truyền tới, Cố Cẩm có thể tưởng tượng ra mái tóc quăn vểnh lên trên trán lúc cậu xù lông.

Cố Đằng vừa thi đại học xong, giống như là chim rời lồng, đang ở lúc bản thân hoàn toàn bay cao, mấy ngày nay vào ban đêm chưa đến mười hai giờ thì sẽ không đi ngủ.

Hơn chín giờ đúng là lúc cậu tràn đầy sức sống.

Cô mím môi cười một tiếng, không thèm để ý giọng điệu như chứa tức giận của cậu chút nào, "Điện thoại quên bật tiếng, lúc cần đặt thức ăn ngoài mới nhìn thấy cuộc gọi của em."

"Gọi thức ăn ngoài? Sao chị còn chưa ăn cơm thế?" Cố Đằng nhíu mày, giọng nói hung dữ: "Tuổi còn trẻ không ăn cơm ngon vào, để làm chi vậy? Muốn giảm béo sao?"

Không đợi Cố Cẩm trả lời, cậu đã nói: "Chỉ với cái vẻ ngoài đó của chị, có giảm cân cũng không gả được đâu. Vẫn nên ăn nhiều cơm một chút, bảo dưỡng thân thể thật tốt, sau này em nuôi chị cũng bớt việc hơn!"

Cố Cẩm đưa di động ra thật xa, ngoáy lỗ tai. Không phát hiện ra em trai Cố còn có tiềm chất của bà mẹ già.

Thế nhưng mà chàng trai à, chị và mày cùng ba cùng mẹ, tướng mạo cũng phải tương tự năm phần, chị xấu xí thì mày có thể đẹp đến đâu?

Với lại, em từng thấy có người nào giảm béo mà đêm hôm khuya khoắt lại ăn khuya không?

Thấy đầu bên kia điện thoại không có tiếng động, Cố Đằng mới dừng lại: "Đâu mất rồi? Có nghe không đó?"

"Nghe rõ rồi, em còn nói nhảm nữa thì thức ăn ngoài của chị cũng nguội mất." Cố Cẩm dùng một tay xách túi thức ăn ngoài, tay kia cầm điện thoại lải nhải, "Em trai à, đêm hôm khuya khoắt em gọi điện tới không phải chỉ vì trách mắng chị không ăn cơm chứ."

"... Đừng có tự luyến nữa." Trong nháy mắt Cố Đằng hết chỗ nói, nghiêm túc nói: "Mấy ngày sau chị không có chuyện gì thì đừng về nhà, ông già có bảo thì chị cũng đừng có về."

Cậu nói rất nghiêm trọng, tâm Cố Cẩm bỗng nhấc lên, "Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

"Con quỷ có lòng tham không đáy kia sắp đến."

Cố Đằng vừa nói đến con quỷ có lòng tham không đáy này, Cố Cẩm liền hiểu rõ.

Cố Linh và Cố Đằng bằng tuổi, cũng vừa kết thúc thi đại học. Bà nội Cố đã sớm nói muốn tới đây, bây giờ tự nhiên muốn đưa Cố Linh theo đến nhà họ Cố.

"Ừ, chị biết rồi."

Cô xoa ấn đường, ở dưới cùng một mái hiên với một người muốn ganh đua với bạn, thường xuyên bắt chước bạn, thật sự không phải một chuyện khiến người ta vui vẻ.

Ăn xong bữa tối, Cố Cẩm thu dọn bàn xong liền đi phòng tắm rửa mặt. Lúc sửa soạn xong hết rồi nằm ở trên giường, cô cảm thấy hình như mình đã quên cái gì đó?

Bỏ điện thoại đã đặt báo thức tắt máy ở đầu giường.

Cố Cẩm nghĩ: Phụ nữ lớn tuổi rồi, không thức đêm được, trí nhớ cũng không tốt, có quên chuyện gì thì cũng là bình thường.

Cô còn muốn phải thật xinh đẹp duyên dáng đi tham gia tiệc rượu.

Làm đẹp bảo dưỡng nhan sắc, ngủ sớm dậy sớm thì có tác dụng hơn mỹ phẩm dưỡng da nhiều.

Trong phòng bệnh VIP ở bệnh viện, trong mắt của Thiệu Sùng tràn đầy hi vọng, từng chút ảm đạm xuống theo từng tiếng "Tích..Tích.." truyền đến từ điện thoại.

"Vẫn chưa có người nhận sao?"

Trợ lý nắm điện thoại, thấp thỏm đáp: "Có thể cô Cố đã ngủ rồi..."

Chính anh cũng có chút không nói nên lời, từ năm giờ chiều đến mười giờ tối, trong vòng mấy tiếng này gọi hơn hai mươi cuộc điện thoại, đối phương cũng không nhận.

Một là điện thoại xảy ra vấn đề, còn không là... Người ta đã kéo số điện thoại này danh sách đen.

Trợ lý không lần mò ra được suy nghĩ của những người có tiền như ông chủ của bọn họ.

Lúc trước cô Cố thích anh ta, anh ta lại phớt lờ đi, ngược lại đi quan tâm chị họ của bạn gái. Cô Cố không để ý tới anh ta nữa thì anh ta lại bắt đầu nịnh hót đi tìm người ta.

Đây không phải là rất hèn hạ sao?

Thiệu Sùng cười, anh gọi điện cho Cố Cẩm, cô chưa bao giờ từ chối không nhận, xem ra là có việc bận rồi.

Cô nhu thuận dịu dàng, khéo hiểu lòng người như vậy, làm chuyện gì cũng luôn nghiêm túc làm thật tốt.

Chẳng qua nếu có chuyện thì cứ thích giấu ở trong lòng, không thích thổ lộ tâm sự trước mặt người khác.

Nếu nhớ không lầm thì trước mắt bọn họ đang kết giao. Anh không nhớ rõ dù chỉ một chút chuyện trong thời gian kết giao với Cố Cẩm ở kiếp trước. Chẳng qua nhớ lại cũng không có bao nhiêu hồi ức tốt đẹp.

Đời trước, anh không rõ tâm ý của mình không quan tâm đến cô. Làm lại một đời sẽ nắm chặt cơ hội bù đắp lại cho cô, chân chính làm được một người trong mắt trong lòng cũng chỉ có mình Cố Cẩm.

Không đúng, còn phải thêm đứa con mà bọn họ không có duyên gặp được.

Anh rất muốn gặp cô, nhưng ba mẹ lo anh bỗng nhiên hôn mê là có bệnh tật tiềm ẩn, ngăn lại để anh nghỉ ngơi hơn hai ngày ở bệnh viện.

Hai ngày sau, nhà họ Cảnh sẽ có tiệc rượu, cô là bạn tốt của Trình Hân nhất định cũng sẽ tham gia.

Nhịn một chút, sắp có thể được gặp lại cô. Thiệu Sùng che ngực, hít sâu một hơi.

Tác giả có lời muốn nói:

Báo cáo Mục nhị bá, có rất nhiều người muốn đào góc tường của anh.

........

Đúng như nhiều bạn đã dự đoán. Thiệu Sùng đã sống lại rồi xD, drama lại ngày càng nhiều xD

........

#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.