Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 10: Chương 10: Rời phủ




Edit: Yukira

Beta: Kiri

“Muội không có ý đó mà. Huynh biết ý muội không phải là thế mà, ở một vài phương diện, mấy người Bao Chửng quả thực có hơi khác người thường.” Đây là nàng nói thật.

“Muội cũng rất khác biệt.”

Bàng Phi Yến bật cười. Thật ra, ca ca không nói sai, nàng quả thực cũng đặc biệt, đó là bởi vì, nàng không phải là Bàng Phi Yến, nàng là Đường Vãn Chi, từ nhỏ đã học tập cùng trưởng bối trong nhà. Chừng mười tuổi liền bạo dạn tiến vào mộ địa âm u lạnh như băng, nên đương nhiên sẽ có dũng khí động vào thi thể.

Từ nhỏ đến lớn, số ám khí nàng đã gặp còn nhiều hơn người khác từng nghe. Biết đâu, rất nhiều người sẽ cảm thấy cái thời cổ đại này cũng vậy, thế nhưng, phải biết rằng, một ngôi mộ, thì chắc chắn là thuộc về một người quyền cao chức trọng, cơ quan ở nơi đó, chính là kết quả của bao triều đại.

Trộm mộ lâu ngày, nên cũng hay nghĩ linh tinh, hôm nay lúc bọn họ nói rằng có thể sẽ là bảo tàng, Bàng Phi Yến liền tò mò, cũng cảm thấy hứng thú.

Quan điểm này là do nàng nêu lên, thế nhưng, cũng không phải là không có khả năng, đúng không?

“Nếu khác biệt thì ca ca giúp muội nói với phụ thân một chút đi. Muội muốn đi theo Bao Chửng mấy hôm.” Nàng vuốt ve ngọc bội treo ở bên hông, ngẩng đầu nhìn Bàng Thống, ánh mắt đầy kiên định.

Bàng Thống thấy nàng như vậy, một lúc sau hắn mới khó hiểu nói: “Huynh thật sự hơi không hiểu muội. Lẽ nào chỉ là vì lòng hiếu kỳ sao? Muội còn yêu mến Công Tôn Sách không?”

Bàng Phi Yến nghĩ thầm, đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng muốn tiếp cận Công Tôn Sách.

Ngày hôm nay vào lúc thấy Công Tôn Sách, nàng rõ ràng cảm thấy mình không bình thường, nếu như nói, nếu như nói Bàng Phi Yến chân chính chưa hề chết, vậy thì chẳng phải là tu hú chiếm tổ chim thước sao?

Nàng là người sạch sẽ gọn gàng, nàng từng chết nhưng không sợ chết. Cũng không thể chỉ vì muốn hưởng thụ thân tình mà cứ chiếm thân thể Bàng Phi Yến.

Nếu như nàng ấy thực sự còn sống, có lẽ việc tiếp cận Công Tôn Sách có thể khiến nàng ấy từ từ sống lại, dù chính mình có lẽ sẽ thực sự chết đi, cũng không sao, thật sự không sao. Mình vốn chỉ là một vong hồn, không phải sao?

“Muội chỉ hơi hứng thú với chuyện này thôi, ca ca, huynh là nam tử duy nhất của Bàng gia, huynh không thể cứ mãi quẩn quanh với chuyện rối rắm này, thế nhưng muội có thể điều tra. Huynh yên tâm, theo mấy người bọn họ, muội sẽ không sao đâu. Hiện tại vấn đề duy nhất là phụ thân, muội biết, phụ thân không muốn cho muội đi cùng bọn họ, nhưng mà, muội đã quyết định thì sẽ không thay đổi đâu. Hơn nữa, thật ra dù hai người ép muội ở lại, muội cũng vẫn có thể rời đi.” Nàng thật lòng nói.

Lẽ ra, nàng biến thành Bàng Phi Yến, nên nghe lời phụ thân, phân rõ giới hạn với đám người Bao Chửng, thế nhưng, đây là nội dung phim ‘Thời niên thiếu của Bao Thanh Thiên’, chứ không phải là nội dung phim ‘Tình cảm đậm sâu’, nàng không cần phải làm việc đó, Bao Chửng, Công Tôn Sách, Triển Chiêu, bọn họ đều không phải là người xấu, cũng không phải não tàn, trái lại, bọn họ là những thanh niên đầy nhiệt huyết.

Cuối cùng Bàng Thống cũng thở dài một hơi.

“Huynh sẽ nói với phụ thân.”

“Cảm ơn ca ca, muội biết ca ca tốt với muội nhất mà.” Phi Yến cười duyên.

Không biết Bàng Thống nói gì với Bàng thái sư, nhưng nói chung là ổn rồi, Bàng thái sư đã đồng ý cho nàng đi thăm mấy người Bao Chửng, Công Tôn Sách, len lén dấu ngân phiếu đi, thật ra, nàng muốn đi cùng bọn họ một thời gian, nếu đã biến thành Bàng Phi Yến, nàng cũng không thể quá thất lễ được.

Chuyện như vậy không phải là chuyện Bàng Phi Yến nàng nên làm sao?

Hơn nữa, nàng nghĩ, mình là đi tiếp cận vị Công Tôn công tử như ngọc kia mà.

Nói không chừng chỉ cần như vậy, Bàng Phi Yến chân chính mới có thể trở về.

Bàng Thống nhìn muội muội mình, liền biết có lẽ nàng sẽ lại ra ngoài một thời gian.

Mặc dù không thích, nhưng vẫn dặn dò: “Mọi việc đều phải cẩn thận. Nhớ kỹ không thể xằng bậy, nếu như thấy tình hình không ổn, phải nhanh chóng chạy đi, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, muội phải để ý, thời khắc mấu chốt, đừng quan tâm đến người khác.”

“Dạ.” Không thể phủ nhận, người ca ca này thật sự rất quan tâm đến nàng.

Phi Yến thấy ấm áp trong lòng.

“Huynh cứ yên tâm đi. Cái mạng nhỏ này của muội rất quan trọng mà! Sao lại tự chạy đến chỗ nguy hiểm được, hơn nữa, huynh theo vị Tô Hữu Ninh kia lâu như vậy mà vẫn không có gì tiến triển, nói không chừng Bao Chửng tiến cung là vì chuyện này đó, muội theo bọn họ, nói không chừng sẽ có tiến triển, cũng không thể để cho ca ca của muội bị thương oan chứ? Chờ muội muội thay huynh dạy dỗ nha đầu thối kia.” Nàng kiêu ngạo ngẩng mặt lên.

Bàng Thống nhìn nàng liền bật cười, xoa xoa đầu nàng: “Muội thật là, ca ca cũng biết, ai cũng không ngăn cản được muội. Nếu không, muội nghĩ rằng huynh sẽ đi khuyên cha cho muội rời đi sao, nhưng muội muốn đi thì phải đồng ý với ca ca một việc.” Bàng Thống nghiêm mặt nói.

“Chuyện gì vậy?”Nàng thấy Bàng Thống nghiêm mặt, cũng nghiêm túc vấn.

“Huynh đã nói với Chu Kính, để hắn ta theo muội, bảo vệ muội. Nếu như muội không đồng ý, như vậy, dù là thế nào huynh cũng sẽ không cho muội ra ngoài.”

Chu Kính?

Phi Yến suy nghĩ một chút, chắc đó là người được ca ca cứu.

“Nếu như muội không đồng ý thì sao?”

“Nếu như muội không đồng ý, vậy thì dù huynh có không ngủ, cũng sẽ vẫn trông chừng muội, huynh biết muội có rất nhiều mưu ma chước quỷ để rời khỏi người giám sát mình, nhưng nếu như người đó là huynh. Huynh sẽ không để muội đạt được mục đích đâu.”

Phi Yến cười rất tươi: “Ca ca nói gì vậy? Nếu ca ca mở lời, như vậy Phi Yến liền đồng ý huynh. Dù sao cũng chỉ là có thêm một người thôi mà, huynh cũng yên tâm, muội nhất định sẽ không cố ý bỏ rơi hắn. Nhưng còn cần huynh cứu, công phu của người này, thật sự có thể bảo vệ muội sao?”

Bàng Thống thấy nàng như vậy liền liếc nàng một cái.

“Chu Kính chỉ là hơi lỗ mãng, không biết ăn nói, nhưng cũng không phải hạng người bình thường, nếu ca ca đã tìm hắn ta để bảo vệ muội, thì chắc chắn là hết sức tín nhiệm hắn. Muội yên tâm đi, công phu của hắn, còn cao hơn huynh.”

Phi Yến cười, buông tay: “Muội sắp đi rồi, bao giờ hắn đến?”

“Hắn tới rồi, đang uống trà ở đại sảnh. Huynh dẫn muội qua đó.”

“Thì ra ca ca đã sớm tính trước cả rồi.” Nàng bĩu môi.

Bàng Thống không bị thương nặng lắm, có hai người đỡ, hắn vẫn có thể đi lại được.

“Tính cái gì, ca ca muốn tốt cho muội thôi, cả đám người các muội, ngoại trừ Triển Chiêu, có ai có công phu tốt không hả? Muội và Lăng Sở Sở kia đều trói gà không chặt, Bao Chửng và Công Tôn Sách thì là dạng thư sinh không nhờ được. Ca ca cũng chỉ muốn tìm người giúp muội thôi.”

“Được rồi được rồi, muội biết ca ca cũng là muốn tốt cho muội, ca ca lại cằn nhằn rồi. Giống như bà thím vậy.”

Bàng Thống nghe nàng nói xong, liền trừng mắt nhìn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.