Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

Chương 1: Chương 1




“Ngô...”

Mệt mỏi quá, đau quá, đầu đau muốn chết, tên khốn Trương Hạo dám lấy bóng rổ đập mình, mẹ nó, như thế nào chỉ trúng đầu mà thân thể lại vô lực như vậy, Trương Hạo ngươi cứ chờ đó cho lão tử.

Cử động thân thể mệt mỏi suy yếu, ôm cái đầu trướng đau, chậm rãi mở to mắt, đập vào mắt Hà Duyệt là chăn gối được làm từ tơ lụa sắc táo đỏ, trừng mắt nhìn, trong mơ hồ dần dần thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.

Trướng mạn vàng nhạt, cái bàn chỉnh tề ngay ngắn làm bằng gỗ tử đàn, nến đỏ, bàn trang điểm cùng với cái hộp gỗ tử đằng nhỏ chạm rỗng tinh mĩ xinh đẹp. Hà Duyệt khiếp sợ trừng lớn mắt, lại nhìn cảnh vật chung quanh một lần nữa, không thể tin được nói: “ Đây là bệnh viện?”

Thanh âm mềm nhẹ khàn khàn, Hà Duyệt kinh ngạc vuốt cổ họng chính mình, y chính là bị bóng rổ đập trúng cái ót, như thế nào thanh âm đều thay đổi? Cơ thể khẽ động, đập vào tầm nhìn là một làn tóc dài mềm mại đen như mực từ bả vai nội sam màu trắng đến trước ngực.

“Tóc của mình như thế nào lại biến thành như vậy?” Hà Duyệt giật giật tóc, cảm giác đau đớn báo cho y biết đây là sự thật, kinh ngạc còn chưa giảm bớt, ngón tay thon dài cùng quần áo trên người khiến Hà Duyệt nhận ra mình đang ở một thế giới khác.

Uy uy uy, không phải là nói đùa đi! Y chính là cùng bạn đi đánh bóng rổ, bị Trương Hạo hay nói giỡn đập bóng rổ ngay ót, cũng sẽ không đến nỗi xuyên về bộ dáng hiện tạichứ. Hà Duyệt kéo thân thể mệt mỏi gian nan xuống giường, lay động đi tới trước bàn trang điểm, nhìn thấy bộ dáng bên trong gương làm Hà Duyệt thản thốt ngã ngồi trên ghế.

Con ngươi màu đen giống như Thiên Sơn, như nước hồ trong suốt, khóe mắt hơi hơi lạp dài như một đôi mắt hồ ly huyền ảo xinh đẹp; cánh mũi cao nhỏ mỏng manh có thần, thanh thóat như nước chảy, tóc dài đen như mực khoát lên da thịt trắng như bạch ngọc cùng một đôi mắt hồ ly tinh thuần kì diệu dung hợp thành một bức mỹ họa cuộn tròn; có lẽ là nhờ có đôi mày kiếm nên đã đem một tia nữ khí cắt giảm lại tăng thêm mấy phần anh khí, thân đang mang bệnh trong người, bộ dáng tiều tụy lại đem đôi mắt hồ ly lộ rõ vẻ xinh đẹp cùng mông lung.

Hà Duyệt hung hăng vỗ vỗ mặt mình,“Đau...” Có thể kêu đau nói đúng hơn là y không phải nằm mơ, thân thể này không phải của chính mình hiện tại lại thành chính mình, nói cách khác địa phương y đang ở là.........

“Chủ tử, chủ tử người như thế nào lại đi lại rồi.”

Hà Duyệt quay đầu nhìn về phía nữ tử mặc đồ cổ trang đang bưng thuốc đi vào, kinh ngạc trừng mắt nhìn chằm chằm nữ nhân cổ đại vì mình mà lo lắng, sốt ruột, nữ tử này có vẻ như không quá thích y, vẫn cứ dại ra liền sốt ruột đỡ cánh tay y đứng lên đi về phía bên giường, nghe nữ tử nói: “Chủ tử, không phải Chanh Nhi nói người, người nếu không tự chăm sóc bản thân, bệnh tình sẽ không tốt lên, bệnh tình mà không tốt lên thì làm sao mà hầu hạ Hoàng thượng được, sẽ bị chúng chủ tử và nương nương chê cười, chế giễu.”

Hà Duyệt ngồi ở trên giường khiếp sợ nhìn chằm chằm nữ nhân tự xưng là Chanh Nhi này, có chút khó tin hỏi: “Chanh...Chanh Nhi, ngươi vừa mới nói hầu hạ Hoàng thượng là xảy ra chuyện gì?”

Chanh Nhi trừng mắt nhìn, thực bình tĩnh cầm chén thuốc đưa cho Hà Duyệt, đợi đối phương tiếp nhận, nói: “Chính là chăm sóc Hoàng thượng, việc Hoàng thượng nghỉ ngơi, chủ tử đối với việc này so với Chanh Nhi không phải càng rõ ràng hơn sao?”

Hà Duyệt nghe nói như thế đầu đầy hắc tuyến,thu lại vẻ mặt đau đớn đối diện với mùi thuốc đông y khó ngửi cùng với nữ tử trước mặt này và hoàn cảnh xung quanh, không thể không nói cho Hà Duyệt biết.... Y xuyên qua hơn nữa còn xuyên qua trên người nam tử không biết tên ở chốn cung đình này. Cứ nghĩ chuyện xuyên không chỉ có thể thấy trên phim ảnh, tiểu thuyết, trò chơi, thế nhưng y lại gặp phải tình cảnh này, thay hồn hoán xác, hơn nữa trong tình huống bị bóng rổ tạp đầu, đầu năm nay còn có cái gì so với việc y xuyên qua tà môn hơn sao?

“Chủ tử, người đừng ghét bỏ thuốc đắng, thuốc đắng dã tật, người yên tâm nô tỳ đã vì chủ tử chuẩn bị thêm mứt hoa quả rồi.” Chanh Nhi cười đem mứt hoa quả lấy đến trước mắt Hà Duyệt, ánh mắt cũng hướng đến nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay y, bất đắc dĩ, Hà Duyệt chỉ có thể há mồm to uống hết cũng không khách khí cầm lấy một viên mứt hoa quả cho vào miệng để giảm bớt vị cay đắng.

Chanh Nhi cao hứng tiếp nhận chén thuốc nói: “Chủ tử, nô tỳ đỡ người nằm xuống.”

Hà Duyệt lắc lắc đầu: “Nằm nhiều rồi, đau nhức nên ngồi một lát đã.”

“Nhưng thái y nói là chủ tử nên nghỉ ngơi nhiều, thân thể mới có thể tốt lên được.”

“Ta ngồi cũng có thể nghỉ ngơi, ngươi yên tâm, ta không sao, Chanh Nhi, ta ngủ lâu có chút mơ hồ, ta hỏi ngươi vài vấn đề, ngươi liền đem chuyện ngươi biết nói cho ta.”

“Vâng chỉ cần là việc Chanh Nhi biết, nhất định sẽ nói cho chủ tử, người cũng không thể xưng hô chính mình là ta, này không phù hợp với quy củ, bị người bên ngoài nghe liền nguy rồi.”

“Vậy thì xưng hô thế nào?” Hà Duyệt rất khó hiểu, nếu xuyên đến hoàng cung, không thể là ta thì xưng hô cái gì, không đúng, y giống như quên mất một điều quan trọng, vừa rồi Chanh Nhi nói là hầu hạ Hoàng Đế nghỉ ngơi, không phải là.......

“Chủ tử phải xưng là bản quân.” Chanh Nhi nghi hoặc nhìn Hà Duyệt nói.

Hà Duyệt đem Chanh Nhi nghi hoặc kì quái nhìn mình để vào mắt, nghe được hai chữ bản quân kia Hà Duyệt nghĩ đến là bản cung, bản cung thế nhưng là cách xưng hô của phi tử hậu cung, y là một nam nhân như thế nào cũng sẽ không rơi vào cách nói này, nhất định là chính mình đa nghi.

“Chủ tử?”

Hà Duyệt cho Chanh Nhi một nụ cười xinh đẹp: “Chanh Nhi, ngươi.....”

“Chủ tử Tôn công công đến đây.” Thanh âm bên ngoài hồi báo làm Hà Duyệt giật mình nhảy dựng, Hà Duyệt nhìn Chanh Nhi quy củ đứng ở một bên cúi đầu, liều cau mày kêu: “Vào đi.”

Hà Duyệt ngồi trên giường bất động, nhìn một công công nhỏ gầy mang theo hai công công vào trong, quỳ trước mặt y, “Nô tài tham kiến Duyệt Trung Thị.”

“Khụ khụ công công xin đứng lên.” Hà Duyệt thấy đối phương đứng dậy tiếp tục hỏi: “Tôn công công tới đây là...”

“Hoàng Thượng nghe nói Duyệt Trung Thị bị bệnh, đặc phái nô tài mang hai chi nhân sâm tới đây.”

Hà Duyệt cùng Chanh Nhi kinh ngốc nhìn cái bàn đặt nhân sâm, nhất thời nói không nên lời, Tôn công công đành phải tiếp tục nói: “Nô tài còn muốn đi Ngự Thư Phòng hầu hạ Hoàng Thượng, xin cáo từ.”

“Chanh Nhi ngươi đi tiễn Tôn công công.” Hà Duyệt kêu gọi, nhìn chằm chằm Chanh Nhi cùng Tôn công công đang ra ngoài cửa, thân thể nháy mắt vô lực ngã trên giường, tuyệt không dám hồi tưởng lại chuyện vừa rồi chính mình nghĩ tới, nhìn Chanh Nhi cao hứng trở về mang theo lời nói nịnh hót mình, nghi hoặc hỏi: “Duyệt Trung Thị là sao?”

Chanh Nhi thấy kì quái, chủ tử hôm nay làm sao vậy, như thế nào cứ đi hỏi mấy vấn đề kì cục, mặc dù khó hiểu nhưng thân làm hạng dưới đành ngoan ngoãn trả lời: “Chủ tử, Trung Thị là cấp vị xưng của nam thị ở hậu cung còn Duyệt là tên tự của người.”

“Nam thị là gì?”

“Nam thị chính là nam phi, người của Hoàng thượng, chủ tử người làm sao vậy chủ tử......”

Hà Duyệt đang chăm chú nghe khi nghe tới hai chữ nam phi rốt cuộc không thể nhịn được mà hôn mê bất tỉnh, đương nhiên cho dù ngất xỉu đi, Hà Duyệt còn không quên oán thầm, xuyên không đại gia, xuyên không chi thần, lão tử cùng các ngươi có thù oán gì, đồ hỗn đản, nam phi là cái quái gì lão tử phải đi về,... Những lời này nói ra ngay cả quỷ cũng chẳng nghe được huống chi là thần linh, chờ đến khi Hà Duyệt tỉnh lại, y đem việc trở thành Hoàng Đế hậu cung phi thị là không thể không đối mặt.

(* Edit lần đầu tiên mà ngay chương đầu đã hơn 1k5 từ rồi, muốn xỉu, mong các bạn thông cảm cho sự thiếu sót của lần đầu tiên, mình sẽ cố gắng hơn. *)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.