Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

Chương 118: Chương 118: Chương 117




“Nương nương không hay rồi, tiểu Thái tử đã quy thiên.”

Kéo trong tay Từ Tuệ rơi xuống, “Như thế nào lại quy thiên? Có phải hay không là lời đồn?”

“Là sự thật, hiện tại Mai Hương Điện đã loạn thành một đoàn.”

Từ Tuệ cau mày, theo sau nói: “Đi chuẩn bị một chút, bản cung phải đi Mai Hương Điện một chuyến.”

“Vâng.”

Lúc này mấy phi thị nơi khác cũng nhận được tin tức tiểu Thái tử quy thiên mà hoảng sợ, lập tức tề tụ tạo Mai Hương Điện quỳ.

Lãnh Diệc Hiên ra sân quét mắt nhìn mấy người đang quỳ đầy đất, lạnh giọng nói: “Nói, Thái tử vì sao lại chết?”

Thải Hà hầu hạ tiểu Thái tử chua xót nói: “Nô tỳ chiếu cố Thái tử phát hiện thân nhiệt Thái tử có chút cao liền đi ra ngoài truyền Thái y, ai biết khi trở về phòng, Thái tử điện hạ đã....”

“Dám hại hài tử của trẫm đều phải chết!”

Một câu nói uy nghiêm làm cho đám cung nữ nô tài sợ tới mức kinh hồn táng đảm, run rẩy quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích, cho dù là Từ Tuệ cũng có chút bất an, ngoan ngoãn cúi thấp đầu nghe những cung nữ nô tài trong Mai Hương Điện hội báo.

“Nô tỳ hình như nhìn thấy có một tiểu công công lẻn vào nội điện, lúc ấy tưởng chủ tử gọi tới...”

“Là ai?”

Cung nữ sợ tới mức vội vàng đè thấp đầu nói: “ Là...là Tiểu Lý Tử.”

Tiểu Lý Tử bị điểm danh toàn bộ Mai Hương Điện liền tràn đầy không khí quỷ dị, đặt biệt là Tịch Tần đang quỳ trong đám phi thị, sắc mặt đã tái nhợt đến dọa người.

Tiểu Lý Tử sợ đến phát run, Lãnh Diệc Hiên tới gần đã một chân lên vai tiểu công công, Tiểu Lý Tử run rẩy nói: “Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng.”

“Hay lắm, dám hãm hại hoàng tử, trẫm thấy ngươi là không cần mạng nữa.”

“Nô tài không dám, nô tài chỉ phụng mệnh hành sự, thỉnh Hoàng Thượng tha mạng!”

“Phụng mệnh hành sự?” Một câu phụng mệnh hành sự làm đám phi thị tâm hoảng ý loạn, Lãnh Diệc Hiên lạnh lùng quét qua, cuối cùng đem tầm mắt dừng trên người Từ Tuệ, Từ Tuệ tâm bất an bảo trì trấn định nghe Lãnh Diệc Hiên mở miệng, “Phụng mệnh của ai?”

“Phụng....phụng mệnh của Tịch Tần nương nương.”

Hai chữ Tịch Tần vừa xuất khẩu, tầm mắt mọi người liền dừng trên người Tưởng Di, Tưởng Di nhìn ánh mắt băng lạnh của Lãnh Diệc Hiên, sợ tới mức vội vàng phản bác, “Thần thiếp oan uổng, cầu Hoàng Thượng nắm rõ!”

“Tịch Tần nương nương, người như thế nào lại nói oan uổng, rõ ràng người cùng Hiền Phi nương nương sai sử nô tài hạ độc Thái tử.”

“Cẩu nô tài, bản cung khi nào thì mệnh lệnh cho ngươi, ngươi đừng ngậm máu phun người!” Liễu Lam Nhi hoảng hốt chỉ vào Tiểu Lý Tử.

Lãnh Diệc Hiên cười lạnh, “Không chỉ có một người a?”

“Ngươi vừa nói ai đối với hài tử của ta ra tay?”

Hà Duyệt đầu tóc tán loạn làm Lãnh Diệc Hiên đau lòng không thôi, vội vàng tiến lên nói: “Duyệt ngươi như thế nào lại ra ngoài?”

Hà Duyệt không để ý tới Lãnh Diệc Hiên, tới gần Tiểu Lý Tử, tàn khốc nói: “Nói, là ai giết hài tử của ta?!?!”

“Quân Thị bớt giận, Quân Thị bớt giận, là....là Hiền Phi nương nương cùng Tịch Tần nương nương sai sử nô tài, nô tài biết tội!”

Hiền Phi cùng Tịch Tần, Hà Duyệt hướng ánh mắt đầy giận sữ nhìn Liễu Lam Nhi cùng Tưởng Di, bước qua chỗ hai nàng, thật mạnh cho Hiền Phi cùng Tịch Tần mỗi người một bạt tai, cũng duỗi tay bắt lấy tay Tưởng Di, “Ngươi vì cái gì muốn giết hài tử của ta, vì cái gì, ngươi có bất mãn gì cứ tới đây tìm ta, vì cái gì muốn giết hài tử của ta!”

“Ta không có giết, ta bị oan uổng, Hoàng Thượng!” Tưởng Di xin tha, Lãnh Diệc Hiên tiến lên ôm lấy Hà Duyệt, Hà Duyệt phản kháng, “Buông ta ra, ta phải giết các nàng, ta muốn giết các nàng!”

Lãnh Diệc Hiên vỗ một cái làm Hà Duyệt ngất đi, bế Hà Duyệt lên lạnh lùng nói: “Người tới, đem Liễu Lam Nhi cùng Tưởng Di cùng những người can thiệp vào án hoàng tử bắt lại, chờ xử trí.”

“Vâng!”

Bính lính nhanh chóng tiến lên nắm lấy Liễu Lam Nhi cùng Tưởng Di, Liễu Lam Nhi cùng Tưởng Di không ngừng xin tha nhưng cũng vô dụng, lúc sau Sở Hà đi vào Mai Hương Điện bắt hết những cung nữ nô tài liên quan toàn bộ mang đi.

Thái tử quy thiên chính là làm kinh động triều dã, để người khác giật mình chính là vì Hiền Phi cùng Tịch Tần là chủ mưu, trong lúc nhất thời một đám đại thần bắt đầu run sợ, không biết có thể liên lụy đến mình hay không?

Mà sự thật chứng minh, Hoàng Thượng lần này tức giận rồi, gia tộc phụ thân của Liễu Lam Nhi cùng Tưởng Di đều liên lụy bắt hết, mà một trảo này không chỉ tra ra hai gia tộc này không những gia tài bạc triệu mà còn làm nhiều chuyện thương thiên hại lý tội không thể tha, làm bá tánh kinh thành kinh ngạc nhảy dựng.

Bất quá việc này liên hệ quá lớn, một chốc cũng không thể một lần xử lý hết được, hơn nữa nghi thức sắc phong đều đã ở trước mắt, trong cung bắt đầu bận rộn chuẩn bị đại điển sắc phong Quân Thị, chỉ có Hà Duyệt một người không ăn không uống ngồi ngốc trên giường.

“Duyệt Quân!”

“Tham kiến Tiêu đại nhân.”

“Các ngươi đều ra ngoài đi, ta cùng Quân Thị nói chuyện một lát.”

Thải Hà cùng Tử Ngọc đi ra ngoài, Tiêu Sở Nhiên bắt lấy tay Hà Duyệt ôn nhu nói chuyện, bên ngoài Tử Ngọc cùng Thải Hà thở dài một tiếng, Thải Hà đầy mặt lo lắng nói: “Không biết chủ tử có tốt lên không?”

“Nhất định có thể.”

“Tử Ngọc, ngày mai là sắc phong đại điển rồi, chủ tử có thể hay không...”

Tử Ngọc trầm mặc, kỳ thật chính nàng cũng không biết, chỉ có thể yên lặng, đợi sau đó có tiếng mở cửa, Tiêu Sở Nhiên nói: “Chủ tử các ngươi goi các ngươi vào.”

“Cảm ơn Tiêu đại nhân.”

Tiêu Sở Nhiên gật gật đầu, theo sau cất bước rời đi, Tử Ngọc cùng Thải Hà bước vào nội điện, thấy Hà Duyệt đang ngồi ăn cơm, đồng thời nhẹ nhàng thở ra, sau khi một chén cháo vào bụng, sắc mặt Hà Duyệt lạnh thấu xương nói: “Đại điển sắc phong ngày mai không cho phép xảy ra bất cứ sai sót gì.”

“Vâng, nô tỳ sẽ an bài thỏa đáng.”

Hà Duyệt gật đầu, ngay sau đó tiếp tục ăn cơm, mà lúc này ở Tây Khu Hạ Hà Điện, Từ Tuệ nói: “Ngày mai là sắc phong đại điển, các ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”

“Yên tâm, nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị.”

“Quốc sư xuất mã, đương nhiên thỏa đáng.” Từ Tuệ cười.

“Từ gia có ngươi rất là vinh hạnh.” Viên Cẩm Hồng cười cười, nói: “Yên tâm đi, chờ chuyện này thành rồi, ta sẽ phong ngươi làm Hoàng Hậu.”

Hoàng Hậu, Từ Tuệ cười lạnh, vị trí này không biết nàng có mệnh mà ngồi hay không a, Từ Tuệ nghiêng đầu nhìn về phía bầu trời mây mù dày đặc, bão táp sắp đến sao?

Ngày mười sáu tháng năm năm Hoành Xương thứ bảy.

Tại đại điển sắc phong Quân Thị, cả triều văn võ bá quan, hậu cung Thái Hậu, chúng phi thị toàn bộ tụ tập ở trước đại điện Minh Đức, Lãnh Diệc Hiên thâm mặc hoàng sắc long bào đã chờ sẵn ở cửa điện, nghe nhạc khúc truyền từ xa tới, nhịn không được phóng tầm mắt qua.

Tầm mắt Lãnh Diệc Hiên dừng trên xe ngựa kim quang lấp lóe, Hà Duyệt một thân hoa phục đỏ đen được Tử Ngọc đỡ xuống xe ngựa, vẻ mặt nghiêm túc đi đến bên cạnh Lãnh Diệc Hiên.

Dọc theo đường đi cả triều bá quan văn võ quỳ lạy, cung nữ nô tài quỳ lạy, hậu cung phi thị quỳ lạy.

Hà Duyệt đi đến đằng trước, quỳ lạy hành lễ, Tôn Đạo Toàn mở thánh chỉ ra, đọc to: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Lô Châu Lân nhi Hà gia Hà Duyệt, ôn hòa hiền hậu thuần lương, bản tính khiêm tốn, khắc tẫn kính cẩn nghe lời, sắc phong làm Quân Thị, làm tấm gương sáng cho thiên hạ, lấy phụng tông miếu, lấy hưng tôn thất, khâm thử!”

“Thần thị lãnh chỉ, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Sau khi Hà Duyệt lễ bái, đứng lên, đi đến trước mặt Lữ Thái Hậu, Lữ Thái Hậu duỗi tay, phượng ấn được Hoa Thần bưng đưa đến bên người Đức Phi, Đức Phi bưng tiến lên đưa cho Lữ Thái Hậu, Lữ Thái Hậu lấy phượng ấn qua, Hà Duyệt đối mặt với Lữ Thái Hậu, Lữ Thái Hậu cũng không có ý định duỗi tay đưa cho Hà Duyệt, Hà Duyệt nhướng mày, Lãnh Diệc Hiên nhíu mày, “Thái Hậu là không hài lòng Hà Duyệt lên làm Quân Thị?”

“Bản cung đương nhiên không hài lòng.” Lữ Thái Hậu đem phượng ấn thu về trong tay, quay đầu lại nhìn Lãnh Diệc Hiên, “Một kẻ thông đồng địch bán nước có tư cách gì lên làm Quân Thị, có tư cách gì nắm giữ phượng ấn tối cao?”

Thông đồng địch bán nước? Mọi người ồn ào, Hà Duyệt nhíu chặt mày, Lãnh Diệc Hiên cười lạnh một tiếng, “Nga, Thái Hậu nói lời này là có ý gì?”

“Hoàng Thượng, bản cung nghe nói Hà Duyệt trước đây xuất cung đi Tử Mạch Quốc, cũng ở Tử Mạch Quốc mấy tháng thậm chí còn được làm Hoàng Hậu bên kia.”

Hoàng Hậu! Tiêu Sở Nhiên sợ ngây người, Hà Duyệt khi nào thì lại trở thành Hoàng Hậu? Không đúng, chuyện ở Tử Mạch Quốc, sao Lữ Thái Hậu có thể biết được?

“Thái Hậu dường như còn hiểu rõ hơn trẫm a.”

“Bản cung là mẫu thân của Hoàng Thượng, đương nhiên biết đây là chuyện ngươi không muốn người khác biết, một Lân nhi Huyền Minh Quốc lại đi làm Hoàng Hậu của nước khác vậy có tư cách gì làm Quân Thị của chúng ta.”

Lãnh Diệc Hiên châm chọc cười, “Vậy theo Thái Hậu, ai có thể đảm đương trọng trách này?”

“Thái Hậu, Lân nhi có thể mang con nỗi dõi đã chứng minh Hà Duyệt nhận thiên ân, chẳng lẽ Thái Hậu người muốn nghịch thiên?”

“Diệu Nhi, nghịch thiên này nói thật ra là chuyện giả dối hư ảo, thân là Vinh Thần lại không giữ được hải tử chính mình, liền điểm này có thể thấy Hà Duyệt không nhận được thiên ân rồi.”

Lãnh Vân Diệu cười khẽ, Lãnh Diệc Hiên bất mãn nói: “Xem ra Thái Hậu là muốn đối đầu với trẫm rồi.”

“Hoàng Thượng, thần cho rằng Thái Hậu nói chí phải, vị trí Quân Thị này nên là một người có phẩm hạnh trong sạch nắm giữ, Hà Duyệt chính là làm không tốt điểm này.”

“Nga, Hữu tướng chính là cảm thấy nhi nữ của ngươi mới thích hợp chấp chưởng hậu cung?”

Từ Tuệ kinh dị, Lữ Thái Hậu ý vị thâm trường cười nói: “Hoàng Thượng, Đức Phi ôn nhu thiện lương, phẩm chất cao đẹp, đáng để lên làm Hoàng Hậu.”

“Chỉ sợ là các ngươi như một chọn nàng.”

“Hoàng Thượng, cái gọi là thuận giả xương, nghịch giả vong, Hoàng Thượng vẫn là không cần phản kháng thì tốt hơn.” Từ Tài Đức lớn mật nói.

“Làm càn, Từ Tài Đức, ngươi dám xuất khẩu cuồng ngôn với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần cho rằng hẳn là lập tức tróc nã nghịch thần này.”

“Trấn quốc tướng quân nói phải, người tới....”

Không có động tĩnh, Hà Duyệt nhận thấy có gì bất thường, lập tức lui về phía sau lại bị Trịnh Giai Hoàn trước một bước dùng chủy thủ khống chế, “Đừng nhúc nhích!”

“Quả nhiên là ngươi...” Hà Duyệt âm thanh băng lạnh nói.

Trịnh Giai Hoàn kinh ngạc cười, ngay sau đó nói: “Nga, ngươi là làm sao biết được?”

“Trong hậu cung này chỉ duy độc mình ngươi là luôn bình tĩnh, hơn nữa sau ngày ấy ở Hòa Hương Viên, người hạ độc được ta chỉ có thể là ngươi.” Hà Duyệt làm lơ biểu tình kinh ngạc của Trịnh Giai Hoàn, cười hô: “Viên Cẩm Hồng, ta biết ngươi đang ở đây, xuất hiện đi! Lén lút cũng không sợ lóe eo.”

Từ Tài Đức cùng Từ Tuệ nghe được thì hết sức kinh dị, vì cái gì Hà Duyệt lại biết Viên Cẩm Hồng đang ở trong cung?

“Ha ha ha, không thể tưởng được ngươi lại thông minh như vậy, sớm biết thế đã nhanh chóng giết ngươi!”

Viên Cẩm Hồng xuất hiện làm mọi người chấn động, địch nhân này như thế nào lại xuất hiện trong hoàng cung Huyền Minh Quốc?

“Ngươi lần trước không thể giết được ta như vậy ngươi liền vĩnh viễn không thể giết được ta.” Hà Duyệt nói xong xoay người, đem chủy thủ trong tay Trịnh Giai Hoàn đánh rớt, thay đổi tình thế khống chế Trịnh Giai Hoàn.

Tình hình lập tức chuyển biến, Lãnh Diệc Hiên hô: “Người tới, bắt lấy bọn chúng!”

Sở Hà lãnh đạo binh lính xông vào, lập tức đem Lữ Cơ cùng Từ Tài Đức không chế lại, chờ khi tới gần Viên Cẩm Hồng, Viên Cẩm Hồng cười, “Ha ha ha, ngươi cho rằng chỉ bằng các ngươi liền có thể giết được ta, động thủ đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.