Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

Chương 116: Chương 116: Chương 115




“Nô tỳ còn có một việc muốn bẩm báo.”

Hà Duyệt chớp chớp mắt, “Chuyện gì?”

Tử Ngọc ngẩng đầu, theo sau tiến lên vài bước, nhỏ giọng nói: “Là về Chu Thượng Thị.”

Tử Hoa! Biểu tình Hà Duyệt nghiêm túc lên, Công Tôn Trường Nhạc lẳng lặng nghe Tử Ngọc nói: “Nô tỳ đêm qua trong lúc về Mai Hương Điện có đi qua Dự Thạch Viên, thấy Chu Thượng Thị hướng Long Thần Điện đi đến.”

Long Thần Điện, Hoa Thần! Hà Duyệt khẩn trương, chẳng lẽ Chu Tử Hoa thực sự cùng bọn Hoa Thần....

“Chủ tử, nô tỳ nhìn thấy...”

“Ngươi nhìn thấy cái gì?”

Công Tôn Trường Nhạc nhướng mày, Hà Duyệt khẩn trương bắt lấy chén trà, Tử Ngọc thấp mắt nói: “Nô tỳ nhìn thấy, Hiền Phi cùng Hoa Thần ở bên trong... nội điện thân mật, mà Chu Thượng Thị lại bình tĩnh ngồi bên cạnh.”

“Thân mật trong nội viện?” Hà Duyệt cùng Công Tôn Trường Nhạc sợ ngây người, một là Hoàng Đế nam thị, một là Hoàng Đế nữ phi, sao có thể... Hà Duyệt nín hơi, bình tĩnh hỏi: “Ngươi nói thân mật là chỉ cái gì?”

Tử Ngọc ngẩng đầu nhìn Hà Duyệt, ẩn nhẫn nửa ngày, nghiêm túc nói: “Chính là loại thân mật giống như giữa chủ tử cùng Hoàng Thượng.”

“Phanh!”

“Chủ tử!”

Hà Duyệt kinh ngạc, hắn vừa nghe thấy cái gì thế này? Thượng Quan Tuyết cùng Liễu Lam Nhi thân mật, cùng hắn với Lãnh Diệc Hiên giống nhau, kia không phải.... Ngọa tào! Thế giới này làm sao vậy? Thề nhưng có loại tình tiết vụng trộm này.

“Bọn họ thế nhưng....”

“Ngươi nhìn thấy rõ ràng, Tử Ngọc?”

“Sư phụ, Tử Ngọc nguyện lấy tính mạng ra đảm bảo.”

Công Tôn Trường Nhạc nghe xong lời này chỉ có nghiêm túc, dám ở hậu cung làm ra loại sự tình hoang đường này, quả thực là sỉ nhục, nghiêng đầu nhìn Hà Duyệt, thấy sắc mặt Hà Duyệt trắng bệch, Công Tôn Trường Nhạc đứng lên hô: “Hà Duyệt!”

Hà Duyệt vội vàng đứng lên bắt lấy cánh tay Tử Ngọc, “Ngươi vừa rồi nói Tử Hoa hắn ngồi bên cạnh, biểu tình gì, vì cái gì?”

“Chủ tử, nô tỳ nhìn thấy Chu Thượng Thị thực bình tĩnh ngồi ở một bên, đến nỗi mặt khác, nô tỳ...”

Hà Duyệt lảo đảo lui ra sau vài bước, dựa lưng vào ghế, Tử Hoa rốt cuộc vì cái gì phải ngồi bên cạnh bọn họ, rốt cuộc...

“Đáng giận!”

“Chủ tử!” Tử Ngọc tiến lên đỡ lấy Hà Duyệt, phát hiện sắc mặt Hà Duyệt cực kỳ khó coi, kích động kêu: “Chủ tử người làm sao vậy? Chủ tử!”

Công Tôn Trường Nhạc vội vàng tiến đến bên người Hà Duyệt, Hà Duyệt che bụng cắn môi hô: “Đau quá...”

“Sư phụ, chủ tử hắn...”

Công Tôn Trường Nhạc duỗi tay bắt mạch, bất quá nhoáng lên ánh mắt, Công Tôn Trường Nhạc thu hồi tay, nghiêm túc nói: “Tử Ngọc, lập tức gọi người chuẩn bị nước ấm, Hà Duyệt muốn sinh.”

“Cái gì?”

“Ngô...”

“Chủ tử, người tới! Thải Hà, Thải Hà...”

Thải Hà chạy vào thấy sắc mặt Hà Duyệt, vội vàng chạy lên, nghe thấy Hà Duyệt muốn sinh liền bị dọa ngây người, tiếng hô của Tử Ngọc gọi người vào trong phân phó, trong lúc nhất thời Mai Hương Điện trở thành một mảnh gà bay chó sủa, kinh hồn táng đản.

Trong Ngự Thư Phòng, Lãnh Diệc Hiên cùng đoàn người Tiêu Sở Nhiên, Sở Hà bàn luận quốc sự, Tôn Đạo Toàn cội vàng vọt vào hô: “Hoàng Thượng, không hay rồi...”

“Chuyện gì kinh hoảng?”

“Vinh Thần chủ tử đang muốn sinh.”

“Ngươi nói cái gì?”

Lãnh Diệc Hiên kinh ngạc, những người chung quanh đều khiếp sợ.

“Nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì cái gì Vinh Thần đột nhiên muốn sinh, không phải chưa tới ngày dự kiến sao?”

“Nô tài nghe nói Mai Hương Điện báo tới, nói là một con mèo kinh động Vinh Thần chủ tử, mới...” (* Do chuyện của Thượng Quan Tuyết với Liễu Lam Nhi hệ trọng không được truyền bậy nên mới lấy lý do không liên quan đến mạch truyện này =)))

“Mèo?” Lãnh Diệc Hiên phẫn nộ, “Truyền chỉ xuống, trong cung cấm chăn nuôi sủng vật, trái lệnh chém!”

“Nô tài tuân chỉ.”

“Hoàng Thượng.” Lãnh Vân Diệu nghiêm túc nói: “Hoàng Thượng, hiện tại Vinh Thần mới là mấu chốt.”

“Đúng rồi, Duyệt!” Lãnh Diệc Hiên nói xong lập tức phóng ra ngoài, Tiêu Sở Nhiên rất là lo lắng nhìn Lãnh Diệc Hiên rời đi, Lãnh Vân Diệu tiến lên nói: “Ngươi muốn đi?”

Tiêu Sở Nhiên gật đầu, “Ta muốn đi xem Duyệt Quân.”

“Ta cùng ngươi đi đi! Bản vương chính là thực mong chờ gặp tiểu chất tử này.”

Tiêu Sở Nhiên liếc nhìn Tiêu Sở Nhiên một cái, ý cười cong cong môi, Lãnh Vân Diệu nghiêng đầu nhìn về Sở Hà, “Sở Hà, mấy lời Hoàng Thượng vừa giao phó ngươi đi làm trước đi.” (*Anh hay lắm Diệu Ca, anh đi nhìn cháu mà bắt người ta nai lưng ra làm việc à =))))

“Thần tuân chỉ.”

Lãnh Vân Diệu cùng Tiêu Sở Nhiên rời khỏi Ngự Thư Phòng, thẳng đến hậu cung Mai Hương Điện.

“Hoàng Thượng giá lâm.”

“Tham kiến Hoàng Thượng.”

“A...”

Lãnh Diệc Hiên hướng đến nội điện, muốn tiến vào bên trong bị Tiểu Toàn Tử cùng Thái y chờ bên ngoài cùng nhau chặn lại, “Hoàng Thượng không thể, Vinh Thần đang sinh, huyết khí bên trong quá nặng, không tốt cho long thể, còn thỉnh Hoàng Thượng ở bên ngoài chờ.”

“Làm càn, trẫm muốn vào há có thể để cho các ngươi ngăn cản.”

“Hoàng Thượng thứ tội, Hoàng Thượng bớt giận, nhưng mà...”

“Diệc Hiên, bình tĩnh một chút, bên trong có Công Tôn tiên sinh, sẽ không có việc gì.”

Lãnh Vân Diệu tới đây làm mấy người xung quanh kinh ngạc nhảy dựng, khi nào thì Vương gia được tự do ra vào hậu cung, còn tiến vào Mai Hương Điện đang có chuyện sinh sản nữa chứ?

Lãnh Diệc Hiên nhưng thực ra thấy không sao cả, hiện tại hắn quan tâm chính là Hà Duyệt đang thống khổ kêu rên bên trong nội điện.

Mẹ nó, đau quá, đấy chính là đau đẻ sao... “Ngô... Ta không muốn sinh.”

“Không thể nói mấy lời không may mắn.” Công Tôn Trường Nhạc trừng mắt nhìn Hà Duyệt, “Lần đầu sinh con, nhẫn nhẫn một chút liền qua thôi.”

“Hô hô, Trường Nhạc, ngươi nói nhẫn nhẫn cái gì a, ngô...lại không phải là ngươi sinh!”

“Được rồi, đừng nhiều lời, cố lên, ta thấy đầu rồi.”

“Chủ tử!” Thải Hà đau lòng lau mồ hôi cho Hà Duyệt, Hà Duyệt cắn vải bông, dùng toàn bộ sức lực, “Ngô...”

“Nhanh, nhanh, lại dùng sức.”

“Chủ tử, cố lên, Hoàng Thượng ở bên ngoài, Hoàng Thượng vì chủ tử mà không cho phép hậu cung nuôi mèo nữa kìa.” Hà Duyệt nghe thấy Tử Ngọc nói liền dở khóc dở cười, nắm chặt tay, “Đáng giận, lão tử không sinh nữa....”

“Oa oa oa oa...”

“Sinh, sinh rồi!”

Lãnh Diệc Hiên kích động đẩy cửa điện, vội vàng chạy đến bên người Hà Duyệt, “Duyệt...”

Hà Duyệt mở to mắt nhìn Lãnh Diệc Hiên, cười cười tỏ vẻ chính mình không có chuyện gì.

“Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Vinh Thần, là hoàng tử.”

Hoàng tử, Tiêu Sở Nhiên cùng Lãnh Vân Diệu nghe thấy lời này kinh hỷ vạn phần, Lãnh Diệc Hiên nhìn hài tử trong lòng Tử Ngọc, kích động nói: “Lấy lại đây, trẫm nhìn xem.”

Tử Ngọc cười ôm hài tử đi đến bên cạnh Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên tiếp nhận hài tử, thấy bộ dáng nho nhỏ, nhắm chặt mắt cực đáng yêu.

“Cho ta nhìn xem.” Hà Duyệt được Tử Ngọc nâng dậy, thấy trong lòng Lãnh Diệc Hiên là nhi tử mình mang nặng đẻ đau hơn chín tháng, hồng hồng, đen đên, Hà Duyệt ghét bỏ nói: “Thật xấu.”

“Hài tử mới sinh như vậy đã là đẹp rồi.” Công Tôn Trường Nhạc cười nói.

Hà Duyệt xấu hổ cười cười, Lãnh Diệc Hiên mỉm cười cúi xuống hôn trán Hà Duyệt, “Con của chúng ta sao có thể xấu được?”

Ánh mắt lại một lần nữa dừng trên người hài tử, Lãnh Diệc Hiên lần đầu lộ ra nụ cười vui sướng, “Nhi tử của trẫm, chỉ có thể là thiên chi kiêu tử!” (*Con cưng của trời.)

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Thưởng!”

“Tạ Hoàng Thượng.”

Lãnh Diệc Hiên ôm lấy hài tử chính mình, quay đầu nhìn về phía Hà Duyệt đang hướng hắn mỉm cười, hạnh phúc nói: “Phong Vinh Thần là Quân Thị, tiền thưởng ngàn lượng, chọn ngày cử hành đại điển sắc phong.”

“Quân Thị thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Người quỳ lạy đầy đất, ngay cả Lãnh Vân Diệu cùng Tiêu Sở Nhiên ở bên ngoài cũng quỳ, Lãnh Diệc Hiên vừa lòng gật đầu, “Hãy bình thân.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

Lãnh Diệc Hiên mỉm cười nhìn Lãnh Vân Diệu ngoài nội điện, cười đi ra nói: “Hoàng huynh trẫm có nhi tử.”

“Thần chúc mừng Hoàng Thượng.” Lãnh Vân Diệu chắp tay nói.

“Hoàng huynh miễn lễ.” Lãnh Diệc Hiên đem hài tử đưa cho Lãnh Vân Diệu ôm, “Hoàng huynh tới ôm tiểu chất nhi a.”

Lãnh Vân Diệu không nghĩ tới Lãnh Diệc Hiên sẽ cho hắn ôm hài tử, vui mừng cười cười, duỗi tay tiếp nhận hài tử trong tay Lãnh Diệc Hiên, tiểu hầu tử mềm nhẹ tựa như bông, Lãnh Vân Diệu duỗi tay sờ sờ lồng ngực hài tử, bé con không thoải mái vặn vẹo một chút, Tiêu Sở Nhiên duỗi tay đánh Lãnh Diệc Hiên một cái, “Đừng đánh thức nó.”

“Ha ha ha.” Lãnh Vân Diệu lớn tiếng cười sau đó nói: “Hoàng Thượng mau đặt tên cho tiểu chất nhi a.”

Đây mới là mấu chốt nhất, Lãnh Diệc Hiên gật đầu, suy nghỉ đôi chút, cười nói: “Vậy kêu là Lãnh Quân Ngạo đi!”

“Lãnh Quân Ngạo, Quân Ngạo, quân giả ngạo cốt, tên hay!”

Tiêu Sở Nhiên ở một bên gật đầu, Lãnh Diệc Hiên phất tay, Tử Ngọc tiến lên ôm lấy hài tử, Lãnh Diệc Hiên nghiêm túc nói: “Hảo hảo chiếu cố Thái tử.”

Tử Ngọc kinh ngạc đôi chút, Lãnh Vân Diệu cùng Tiêu Sở Nhiên vẫn bình đạm cười, Hà Duyệt đang nằm nghỉ nghe thấy cũng kinh ngạc nhảy dựng ngay đó lại vui mừng nhắm mắt, ngủ một đêm.

-------

Lãnh Quân Ngạo trong nôi vừa mới ăn no sữa đang ngủ say, Hà Duyệt đứng dậy, thấy Lãnh Diệc Hiên bên ngoài đang tiến vào, hai người nhìn nhau cười hồi lâu, Lãnh Diệc Hiên lấy áo khoác trên người Hà Duyệt, đem đối phương ôm vào trong ngực.

“Duyệt vất vả rồi.”

“Ân...” Hà Duyệt nhìn chằm chằm nhi tử trong nôi, nghiêng đầu hỏi: “Diệc Hiên, ngươi hiện tại sắc phong Quân Ngạo làm Thái tử có phải hay không sẽ bị người ngoài nhàn thoại?”

“Ai dám!” Lãnh Diệc Hiên ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, ngay sau đó cười nói: “Yên tâm, ngươi là Quân Thị, nhi tử chúng ta tất nhiên là Thái tử rồi, tương lai thiên hạ này cũng chỉ có thể là của nó.”

Này xem như... Hà Duyệt cũng không biết nên vui hay nên buồn, tuy rằng con hắn lên làm Hoàng Đế quả thực không tồi, chính là hắn có tư tưởng của thế kỷ 21, không muốn miễn cưỡng con mình làm những điều nó không thích.

“Duyệt, ngươi là đang lo lắng chuyện gì?”

“Diệc Hiên, ta đã cùng ngươi nói qua, ta đến từ tương lai xa xôi, ở thời đại của chúng ta hài tử thực tự do, mà ta là loại người không muốn ép con mình làm những chuyện mà chúng không thích, ta sợ...”

“Ngươi lo lắng là đúng, bất quá, Duyệt à, đây là Đế Vương gia liền có nghĩa là đem một nửa tự do vứt bỏ, ta sở dĩ sớm như vậy định ra địa vị Thái tử chính là không muốn diễn ra tình cảnh đấu tranh.”

Nói đên danh hiệu Hoàng Đế này của Lãnh Diệc Hiên cũng đã trải qua nhiều thăng trầm, tiên hoàng có tổng cộng tám nhi tử, chính là cuối cùng chỉ còn lại ba người, năm người còn lại đều chết không phải lý do phản nghịch thì cũng là bị ám hại mà chết.

“Xin lỗi, ta lo xa quá rồi.” Tới đâu hay tới đó vậy, hắn thế nhưng bây giờ đã lo lắng mấy chuyện không đâu rồi, Hà Duyệt cười lắc lắc đầu, “Diệc Hiên, Tử Ngọc có đem đồ cho ngươi chưa?”

Nói đến đồ vật, Lãnh Diệc Hiên lại hiện lên tia sát ý, “A, ta thế nhưng đã xem thường bọn chúng rồi.”

“Diệc Hiên, ngươi tính toán thế nào?”

Lãnh Diệc Hiên ánh mắt sắc bén yên lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì, Hà Duyệt có chút sợ hãi, nhưng thực mau Lãnh Diệc Hiên đã lấy lại tinh thần, thay một bộ biểu tình ôn nhu, “Việc này cứ giao ta xử lý, Duyệt chỉ cần an tâm ngốc ở điện nghỉ ngơi là được rồi.”

Đối phương không nói hắn cũng không tiện gặn hỏi, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu tựa vào lồng ngực Lãnh Diệc Hiên.

“Phanh!” “Bang!”

“Tiện nhân, tiện nhân, các ngươi đi tìm chết, tất cả đều là tiện nhân!” Từ Tuệ đem vật trên bàn toàn bộ đập phá, chính là không có biện pháp làm lửa giận trong lòng mình bình ổn lại, chật vật ngã ngồi trên ghế, “Hết rồi, tất thảy đều xong rồi.”

“Nương nương có phải là quá không can đảm không?”

“Ai?” Từ Tuệ quay đầu lại nhìn về phía hắc ảnh sau bức bình phong, ngay sau đó hắc ảnh bước ra, Từ Tuệ kinh ngạc nói: “Là ngươi, ngươi như thế nào tiến vào hoàng cung?”

“Là ta đem hắn vào đây.”

Từ Tuệ kinh ngạc nhìn về phía người tiến vào Hạ Hà Điện, nói: “Cha, người, người như thế nào sẽ....”

“Nữ nhi, chuyện tới giờ khắc này, có một số việc nên nói với con rồi.”

Từ Tuệ kinh ngạc nhìn chằm chằm cha nàng cùng Viên Cẩm Hồng cười quỷ dị.

(*Bóng đen của mấy chương trước chính là ám tuyến của Viên Cẩm Hồng phái vào hỗ trợ Từ Tuệ còn Viên Cẩm Hồng vẫn chưa từng qua lại hậu cung. À mấy má nghe câu Lời nói gió bay chưa nếu chưa thì ta xin trân trọng thông báo: CÓ BIẾN, lần này ta hứa là biến cuối nha không xạo nữa đâu =))) điều đó đồng nghĩa với việc chúng ta sắp đi đến chặng đường cuối cùng, ai gia có chút thương cảm =((((()

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.