Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

Chương 10: Chương 10




Hà Duyệt vuốt tóc đen chính mình, nhìn cây trâm nằm trên mặt đất từ từ được nhặt lên lại nhìn sang người nào đoa đang đi sát lại mình,hai thân thể thân cận, một cỗ mùi xạ hương dồn dập vào cánh mũi cùng tiếng thở dốc bên tai, giống như cây thuốc viện mà say mê ( như trúng xuân dược ấy =))

Chỉ cần đi lên thêm một bước nữa, người này sẽ thuộc về chính mình, nhưng Lãnh Diệc Hiên biết bây giờ vẫn chưa phải lúc, thân thủ cầm lên một nhánh tóc đen đối với thân thể cứng nhắc của Hà Duyệt nói:“ Tóc đẹp như vậy, dùng trâm cài tóc đơn giản này, thật đáng tiếc.”

Bừng tỉnh, Hà Duyệt cười tránh đi động tác của Lãnh Diệc Hiên bước ra ngồi trước bàn trang điểm, cầm cây lược gỗ, chú ý vào gương chải đầu, oán giận nói:“ Còn không phải tại tên Hoàng Đế kia keo kiệt, cũng chỉ cho ta cái này, không chỉ có như thế, hạ ban cung nữ cũng...” Câu tiếp theo Hà Duyệt không định nói, dù sao người phía sau đối với hậu cung một chút quan hệ cũng không có.

“Vậy đều thay đổi.” Lãnh Diệc Hiên thực sự nói.

Hà Duyệt không để ý, chính là cho rằng Lãnh Diệc Hiên đang an ủi mình, cười cười, đầu một lần nữa bị buộc chặt, cảm tạ nói:“ Cảm ơn ngươi Diệc Hiên thế nhưng lại bắt ngươi giúp ta sơ phát (chắc là túm tóc lại).”

“Ngươi không chê là tốt rồi, này vẫn là lần đầu ta vì người khác mà sơ phát.” Lãnh Diệc Hiên rất là bình tĩnh nói ra lời này nhưng Hà Duyệt nghe những lời này lại không bình tĩnh được, đột nhiên nhớ tới một nữ đồng nghiệp trong lúc nói tới nam tử cổ đại sơ phát cho người khác có ý nghĩa như thế nào, xấu hổ vội vàng lấy la lụa mỏng mới mặc vào, nói:“ Không ngại đi ra sân trước một chút?” Lãnh Diệc Hiên không có cự tuyệt, ý muốn rời đi tạm gác qua một bên, hộ tống Hà Duyệt đi ra sân trước.

Địa điểm vẫn là ở lương đình mà bọn họ hay gặp nhau, trà bánh đã chuẩn bị sẵn Hà Duyệt thoáng có chút kinh ngạc, nhưng thấy thân ảnh Chanh Nhi vừa rời đi liền hiểu ra, ngồi xuống ghế nhịn không được thở dài một tiếng.

“Chuyện gì khó xử sao?”

“Diệc Hiên, ngươi nói xem trong hậu cung này có thể có ai không bán đứng chủ tử của mình không?”

Lãnh Diệc Hiên hiểu đước ý của Hà Duyệt, lập tức ngồi xuống nói:“ Bán đứng cùng phủ, toàn bằng chính mình.” Hà Duyệt không hiểu, Lãnh Diệc Hiên nghiêm cẩn nói:“ Giết người đó hiểu không?”

Hà Duyệt kinh hãi, hai chữ giết người này Lãnh Diệc Hiên lại nói ra thoải mái như vậy, không đúng, hẳn là chính mình ngạc nhiên quá thôi dù sao đây cũng là cổ đại phong kiến hơn nữa lại là hậu cung, giết một người bất quá chỉ như cơm bữa mà thôi.

“Duyệt không cần mềm lòng.”

“Mềm lòng? Không đúng, cái gì mà mềm lòng với không mềm lòng, Diệc Hiên, bắt ta giết một người ta làm không được.”

Lãnh Diệc Hiên nhíu mày, thực không thích lời này của Hà Duyệt,“ Duyệt, này không phải như ngươi muốn mà là ngươi buộc phải làm như vậy, bằng không người chết ngược lại là ngươi và cả người trọng yếu của ngươi nữa.”

“Người trọng yếu, ta ngay cả cha mẹ đều không có, làm gì có người trọng yếu.” Hà Duyệt không sao cả nói.

“Tại hoàng cung này cũng không có sao?” Lãnh Diệc Hiên tức giận hỏi.

Hà Duyệt không hiểu vì sao Diệc Hiên lại sinh khí, nếu thật nói về người trọng yếu thì cũng chính là ngươi.....Đối với ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, Hà Duyệt khiếp sợ nhìn chằm chằm Lãnh Diệc Hiên.

Không có trả lời, trong lòng Lãnh Diệc Hiên thật bất mãn, xoay người lãnh đạm nói:“ Buổi tối ta lại tới đây.” Bước nhanh rời đi, lưu lại Hà Duyệt vẫn đứng ngây ra ở lương đình.

Như thế nào đang tốt lại nổi giận chạy lấy người a, thực sự là keo kiệt...Hà Duyệt không lấy nửa điểm vui vẻ không bằng nói là tâm tình càng thêm không xong, hắn cùng Diệc Hiên đây là lần đầu xảy ra bất hòa, có một loại đau khổ khó chịu âm ỉ trong tim, rõ ràng chỉ gặp nhau bất quá vài lần sao nhìn thấy bóng dáng Diệc Hiên rời đi lại thương tâm.

Ban đêm rất nhanh buông xuống, Lãnh Diệc Hiên ở Ngự Thư Phòng đợi suốt ba canh giờ, một quyển tấu chương còn chưa xử lý đã thế còn phạt hai tên nô tài, nháy mắt Lãnh Diệc Hiên lại trở thành đề tài nghị luận của đám cung nữ nô tài chốn hậu cung, toàn bộ hoàng cung cao thấp đều phủ một màu hắc ám. Nhưng Lãnh Diệc Hiên một chút cũng không phát hiện, không bằng nói có cái gì cứ ám ảnh hắn vài canh giờ làm Lãnh Diệc Hiên không thể không đi tới Đông Khu xa xôi- Lâm Hoa Điện[nơi Hà Duyệt ở] sớm hơn giờ hẹn.

Không đến nửa canh giờ Lãnh Diệc Hiên đã đến trước tiền viện của Lâm Hoa Điện, tìm được cái người làm hắn phiền lòng kia nhưng người kia hiện tại đang ở lương đình múa may, khi Lãnh Diệc Hiên tới gần ngửi được mùi rượu, trên mặt chuyển đen làm cho ánh trăng trên trời sợ hãi chạy mất.

“Diệc đại nhân.” Chanh Nhi hoảng sợ quỳ xuống thỉnh an.

“Hắn như thế này là sao?”

Chanh Nhi run run trả lời:“Chủ..chủ tử nói muốn..muốn uống rượu, nô tỳ liền cầm lên rượu hoa quế, không nghĩ chủ tử tửu lượng kém như vậy, nô tỳ đang định đi nấu canh giải rượu.”

Lãnh Diệc Hiên nhìn Hà Duyệt ghé vào cái bàn không biết trời trăng gì kia, tâm tình bất mãn:“ Đi xuống chuẩn bị!”

“Vâng, nô tỳ cáo lui.” Chanh Nhi cuống quít đứng lên rời khỏi lương đình, lúc này con ngươi đen của Lãnh Diệc Hiên trái phải chớp lên một chút, liến bước nhanh về hướng Hà Duyệt, đỡ lấy thân thể kêu:“ Duyệt.”

A...Diệc...Hiên...ha ha, thật là Diệc Hiên ngươi, ôi chao! Diệc Hiên, người đến khi nào, sao không gọi điện thoại cho ta a ()! Ách...không đúng, nơi này làm gì có điện thoại....”

Lãnh Diệc Hiên nhanh như chớp đem Hà Duyệt kéo vào trong lòng, ôn nhu hỏi:“ Vì sao uống rượu?”

“Ân... Vì sao uống rượu? Đúng rồi... Ta vì cái gì mà uống rượu, ha ha, thiệt nhiều Diệc Hiên a.” Lãnh Diệc Hiên đông cứng, ôm sát người trong lòng, Hà Duyệt không thể nhúc nhích nhìn Lãnh Diệc Hiên. Khuôn mặt lạnh như băng kia rất là không vui, tay khẽ sờ lên mặt Lãnh Diệc Hiên, nói:“ Diệc Hiên không cần lạnh mặt, ta không thích.”

“Nga... Vì sao không vui?”

“ Ân... bởi vì Diệc Hiên là đại phôi đản...” Rượu vào lời ra, lời này làm Lãnh Diệc Hiên tin, nâng cằm Hà Duyệt lên, ý cười mười phần nói:“ Cho ngươi tân mắt nhìn xem cái gì là đại phôi đản.” Hà Duyệt trừng mắt nhìn, ngây ngốc cười, Lãnh Diệc Hiên không cho đối phương cơ hội kháng cự, cúi thấp thân, ngăn chặn đôi môi đỏ mọng.

Vị rượu phiêu tán, hoa quế mê hương, dưới ánh trăng triền miên, những sợi chỉ bạc dài nhỏ...Mặt mày khẽ động, Lãnh Diệc Hiên ngẩng đầu, quay lại, chung quanh một cảnh tĩnh mịch, chỉ có những tán cây phiêu dật trong gió, nhìn người trong lòng ngủ say, khóe miệng khẽ câu, ôm Hà Duyệt rời khỏi lương đình.

Án trăng sáng tỏ sau ngọn cây, một người ngủ say trên giường không hề nhận ra có một bóng đen đang đi nhanh về phòng mình, khẽ vén màn, tóc đen lướt qua khuôn mặt, đôi môi hồng nhuận ướt át bóng loáng, màn lần nữa kéo xuống, áo dài minh hoàng thoát phá khoảng không, nến tắt, màn đêm buông xuống trả lại cho căn phòng sự tĩnh mịch, ngủ ngon..........

--Hôm sau--

Che cái đầu trướng đau ngồi dậy, ngoài cửa sổ chim hót vang mặt trời lên cao ba sào rồi, kéo thân thể mệt mỏi xuống giường, nhìn Chanh Nhi hỏi:“ Mấy giờ rồi?”

“Đã qua giờ Tỵ chủ tử đừng vội, Chanh Nhi đã bẩm báo Hoa Thần rằng người không được khỏe”

Hà Duyệt nhìn nhìn Chanh Nhi, chậm rãi xuống giường, uống một ngụm nước đường nhuận yết hầu, hỏi tiếp:“ Hôm qua Diệc đại nhân có tới không?”

“Dạ chủ tử hôm qua say rượu vẫn là Diệc đại nhân đỡ ngài vào điện nghỉ ngơi.”

Xem ra hôm qua không phải là ảo giác, nhưng là vì sao sẽ có giấc mộng kì quái này, bị Diệc Hiên hôn....Hà Duyệt lắc đầu, không hề nhiều lời, mặc cho Chanh Nhi giúp mình chải đầu thay quần áo.

Cơm còn chưa kịp ăn Hà Duyệt đã thấy Tiểu Toàn Tử vội vã chạy vào, Hà Duyệt nhọn mi:“ Tiểu Toàn Tử chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?”

“Bẩm chủ tử là một vị Hạ Thị ở Thiên Lương Cung tới đây thỉnh an người.” Tiểu Toàn Tử xoay người cúi đầu nói.

Hạ Thị hướng hắn thỉnh an, Hà Duyệt dư quang nhìn thoáng qua biểu tình ngạc nhiên của Chanh Nhi, nhỏ giọng hỏi:“ Là vị Hạ Thị nào bản quân trước kia chưa gặp qua?”

“Lúc chủ tử tiến cung lập tức được phong làm Trung Thị cũng không cùng đám Hạ Thị tiếp xúc nhiều.”

Không có tiếp xúc mà lại tìm hắn! Không có việc không lên tam bảo điện, chắc chắn không có chuyện tốt gì. Mày nhướng lên mặt không biểu tình nói:“ Gọi hắn vào đi, Chanh Nhi chuẩn bị trà.”

“Dạ.” Tiểu Toàn Tử và Chanh Nhi đáp lập tức rời đi.

Hà Duyệt để ý quần áo chính mình, ngồi lên thượng vị, sau thời gian một ly trà, một thân nam tử áo dài trắng diện mạo có chút yêu nghiệt mặt tươi cười vào điện, thỉnh an nói:“ Bỉ nhân Triệu Hạ tham kiến Duyệt Trung Thị.”

(Ây gu~~ sắp có biến a~~~~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.