Xuyên Qua Chi Thiên Lôi Nhất Bộ

Chương 3: Chương 3: Nhóm nhỏ đặc biệt hành động (1)




Nửa đêm, ngọn đèn mơ màng, hai thôn phụ nằm sấp ngủ gật trước giường.

Chưa ăn cơm tối, bị ép uống một bụng thuốc, Lôi Lôi nằm trên chiếc giường ván gỗ đơn sơ, trong lòng chập trùng khó nói, không biết “Xuân Hoa” này có thân phận gì? Xem bàn tay trắng mịn này, chắc chắn không phải là con nhà nông bình thường, nghe đại thẩm nói cô nương này đến thành Tấn Giang không nương nhờ họ hàng được, nên mới lưu lạc đến thôn này, muốn nhảy xuống vực tự tử?

Muốn biết rõ thân phận, trước tiên phải rời khỏi nơi đây.

Dù sao đối với thân phận mới này Lôi Lôi cũng không ham thích lắm, nhưng nàng không muốn tiếp tục làm “Xuân Hoa” nữa, nên nàng lặng lẽ vén chăn lên bò ra, cận thận từng li từng tí bước qua hai thôn phụ kia, rồi chuồng ra ngoài cửa.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Lôi Lôi chạy thật nhanh, nhìn thấy thôn Cổ Ngôn cách mình càng ngày càng xa, cuối cùng nàng cũng thấy an tâm hơn.

Người sống trên đời, bất cứ lúc nào cũng phải lựa chọn. Trước mặt hiện ra hai con đường lớn.

Một đường bên trái, một đường bên phải.

Nên đi đường nào? Lôi Lôi chăm chú suy nghĩ, quyết định đi bên trái, đang định nhấc chân, bỗng nhiên có trận gió lạnh thổi đến, lá rơi tán lạn trên đỉnh đầu, làm nàng sợ đến run cả người, lúc này mới để ý là đang mùa thu, mà trên người mình lại chỉ mặc một bộ đồ màu trắng mỏng.

Quay về lấy quần áo dĩ nhiên là không được, nhưng mà lạnh đến không chịu được, Lôi Lôi đang trong thời khắc khó xử thì cách đó không xa có một bóng người đang bước đến.

Người này tướng mạo nho nhã, trông vẻ thư sinh, vừa đi vừa lẩm bẩm nói: “... Dục thuyết hoàn hưu, thiên lương hảo cá thu...” (*)

(*) “...Dục thuyết hoàn hưu, thiên lương hảo cá thu...” là bài thơ Tân Khí Tật

Mọt sách? Lôi Lôi nhảy xuống từ tảng đá lớn.

Đột nhiên có một cô gái xuất hiện trước mặt, thư sinh đờ ra: “Cô nương...”

Gió lạnh từng cơn, ánh trăng thê lương, một bộ quần áo trắng trong gió tung bay, nở một nụ cười kỳ dị, nữ nhân trừng hắn một lúc, cuối cùng nói một câu u ám: “Ta rất lạnh, muốn mượn quần áo của ngươi...”

“Cô...” Thư sinh bị dọa phát run.

“Cởi quần áo ra!”

“Ma....” Tiếng gào kinh thiên động địa, thư sinh ngã “Rầm” xuống đất, sau đó im lặng không một tiếng động.

Lúc này, Lôi Lôi mới phát hiện mình làm hơi quá, vội vàng ngồi xổm xuống sờ sờ ngực người kia, thấy tim còn đập thì thở phào nhẹ nhõm: “Đại ca, ta thực không phải cố ý.”

Cởi áo ngoài của hắn mặc vào rồi chạy đi thật nhanh.

.............

Chạy đến một khu đất bằng thì hô hấp lấy lại không khí, không biết đã đi được bao xa rồi, mặt trời ngày càng lên cao, trên mặt đất màu vàng rực rỡ, ánh mặt trời chiếu xuyên qua lá cây xuống mặt đất, hình như là vàng.

Lôi Lôi thật sự nhìn thấy vàng.

Dưới một gốc cây cổ thụ có một cái túi nhỏ, chắc là miệng túi không được cột chặt nên bị gió thổi mở ra, bên trong lộ ra rất nhiều màu sắc rực rỡ cùng giấy ngân phiếu, trên hoa văn vàng ròng có ghi chữ “Một trăm lượng“.

Một trăm lượng, một trăm lượng...

Đống này là cái gì vậy. Lôi Lôi đã đoán ra một nửa, còn có một nửa là tự ép buộc mình không nghĩ tiếp nữa, làm như không nhìn thấy tiếp tục bước đi, trong lòng lẩm bẩm: ta thật sự không tham tài, ta muốn làm nữ chủ bình thường.

Bước chân dừng lại.

Phiêu bạt giang hồ, hình như mang phải mang theo chút tiền...

Lôi Lôi quay lại, ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt tiền, cái tên ngu ngốc nào bỏ tiền ở nơi này, ta nhặt chút tiền sinh hoạt cũng tốt, dừng chân, ăn cơm, còn muốn thay đồ, dĩ nhiên một trăm lượng không đủ, ít nhất phải một vạn lượng...

“Ai phái ngươi tới.” Một giọng nam dễ nghe.

Ngẩng đầu, một vị công tử trẻ tuổi đứng cách đó không xa, trông khoảng hai mươi mấy tuổi, lông mày dài nhọn, mắt như sao lạnh, khí chất bất phàm, bộ tóc dài được búi lên bởi miện bạc, mặc dù trên người mặc bộ quần áo trắng xanh đơn giản mộc mạc, nhưng khí chất lại không phải là người bình thường, cấp bậc cao hơn rất nhiều so với những người ở thôn kia.

Vạt áo dài bên trái như ẩn như hiện, tay cầm cán đao màu đen.

Công tử nở nụ cười quỷ quái, giống như ma quỷ vậy.

Lôi Lôi nhìn đến ngẩn người, thầm nói, thiên lôi văn cũng có chỗ tốt, khắp nơi toàn là tú sắc khả xan.(*)

(*) Tú sắc khả xan: Xinh đẹp ngon cơm, ám chỉ trai xinh gái đẹp.

Thấy nàng không đáp, giọng điệu của công tử càng lạnh hơn: “Ai phái ngươi tới?”

Lôi Lôi vội vàng lắc đầu, chợt thấy cổ mát lạnh, ngay sau đó có cảm giác đau đớn truyền đến, thì ra không biết từ lúc nào trên cổ đã có một thanh đao sáng bóng!

Bóng người thoáng qua, công tử đã đứng trước mặt, cúi người nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng.

“Coong coong” Vài tiếng, thanh đao đã được nhét vào vỏ.

“Muốn tự sát? Không dễ như vậy!” Một ông lão áo xanh từ phía sau bước tới.

Cái gì, ai muốn tự sát chứ!

“A a... Giết người...” Lôi Lôi la lên giống như lợn bị cắt tiết, “Mau nhìn xem bị cắt đứt chưa! Cắt đứt chưa!”

Mọi người ngớ ra.

............

Gần đó lại có vài người đi tới, ở giữa là một người đàn ông trung niên mặc cẩm bào, sắc mặt xanh tím, cằm dài thô ngắn, yếm cổ đầy bụi, hắn nhìn Lôi Lôi, sau đó chuyển hướng sang công tử kia nói: “Không ngờ lại là nữ nhân.”

Công tử cũng thấy bất ngờ, bởi vì đây là Thiết gia trang, Thiết trang chủ chủ động báo tin, ngày hôm trước có một người thần bí tới tìm hắn, nói là biết tung tích của quả Trường Sinh, muốn hắn dùng mười ngàn bạc để mua, việc liên quan đến quả Trường Sinh rất lớn, đã làm huyên náo một thời gian, tam đại môn phái vì nó mà kết thù với nhau, mãi cho đến khi minh chủ Hà Thái Bình ra mặt, việc này mới được tạm lắng xuống, nhưng không ngờ tin tức này lại nổi lên, Bách Thắng sơn trang xưa nay lấy việc bảo vệ giang hồ chính nghĩa là nhiệm vụ của mình, vừa đi ngang qua nơi này, không thể không nhúng tay vào, vì thế, hắn tương kế tự kế sắp đặt mồi dẫn để dụ người kia đến đây, ai ngờ người đến lại là một đại cô nương.

“Mau mau, giúp ta nhìn xem có chảy máu hay không!” Lôi Lôi vẫn la lên, “Vô duyên vô cớ muốn giết người, ta phải đưa các ngươi đi gặp quan phủ rồi đền tiền thuốc men cho ta!”

Gặp quan phủ gì? Mọi người không hiểu.

Ông lão áo xanh quát lên bảo nàng dừng lại: “Còn nhỏ tuổi, chính tà không phân biệt được, quả Trường sinh nếu rơi vào tay người Ma giáo, giang hồ khó được thái bình, may mắn Thiết trang chủ thâm minh đại nghĩa (*)...”

(*) Thâm minh đại nghĩa: Hiểu được đúng sai, có ý thức sâu sắc về sự công bằng.

Lôi Lôi chỉ quan tâm đến cái cổ của mình, nhưng khổ nỗi bị điểm huyệt đạo không thể xem được, sốt ruột: “Vết cắt có sâu không? Ta bị chóng mặt, đầu choáng váng rồi... Mất máu quá nhiều, còn không mau giúp ta cầm máu!”

“Quả Trường sinh ở đâu?”

“Vết thương của ta!”

Hàn quang thoáng hiện, một thanh đao dài lại đặt tại trên cổ, thành công làm cho nàng ngừng kêu la.

Công tử lạnh lùng nói: “Nói!”

Lôi Lôi tỉnh táo lại, nơm nớp lo sợ: “Nói... Nói cái gì?”

“Quả Trường Sinh ở đâu?”

“Quả Trường Sinh gì?” Không hiểu.

Thiết Trang Chủ cẩm bào bước đến: “Không phải ngươi biết tung tích của quả Trường Sinh nên kêu Thiết mỗ mang tiền tới đây giao dịch sao!”

Cuối cùng Lôi Lôi cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, thì ra bọn họ bố trí mồi nhử để phục kích, mình không cận thận đụng vào, Lôi Lôi nổi giận: “Sao ngươi biết là ta?”

“Không phải ngươi thì sao ngươi lại đến lấy tiền?”

“Có tiền tại sao ta không lấy?”

Quả nhiên Thiết trang chủ cứng họng.

Công tử nhíu mày: “Tự nhiên thấy nhiều tiền như vậy, ngươi không cảm thấy kì lạ sao?”

Lôi Lôi nói: “Ta chỉ biết là ta sắp phát tài.”

Mọi người đều im lặng.

Lôi Lôi giận dữ: “Mau giải huyệt, giải huyệt! Ta sắp mất hết máu rồi!”

Công tử nhìn nàng sau một lúc, rồi thu đao vào vỏ, tay giải huyệt giúp nàng. Lôi Lôi lập tức sờ cổ, không thấy máu thì mới yên tâm.

Thiết trang chủ nói: “Tiêu công tử cận thận, yêu nữ này nói năng cổ quái, coi chừng là quỷ kế của Thiên Nguyệt động!”

Công tử gật đầu, cảm thấy phải tra rõ: “Cô là ai? Từ đâu tới?”

Ta là ai ta cũng không biết, Lôi Lôi đáp: “Cổ Ngôn thôn.”

Nhìn thấy vải vóc xiêm áo trên người nàng khô ráp, công tử cũng tin vài phần: “Đi thôi.”

Mọi người xoay người.

Biết là nhân sĩ chính phái, Lôi Lôi cũng không sợ, nhanh chóng đứng lên từ mặt đất rồi chạy đến kéo ống tay áo của công tử: “Các ngươi đả thương ta rồi đi như vậy sao?”

Công tử nhíu mày: “Buông tay.”

Lôi Lôi nghiêng đầu cho xem chứng cứ: “Cổ của ta, xem đi!”

Lần đầu tiên trong cuộc đời bị người ta bắt vạ, công tử không hiểu: “Chỉ là bị thương ngoài da.”

Thấy thái độ nhận sai của đối phương không tốt, Lôi Lôi càng thêm giận: “Thương ngoài da cũng là thương! Các ngươi bắt người không sai, nhưng ta vô tội, bây giờ bị các ngươi đả thương, các ngươi phải chịu trách nhiệm!”

Công tử cau mày: “Triệu quản gia.”

Mặt ông lão áo xanh đầy khinh bỉ, móc ra hai thỏi bạc rồi ném đi: “Cầm lấy đi xem đại phu đi.”

Lôi Lôi chụp được.

Bỗng nhiên mắt công tử sáng lên: “Ngươi thật sự là người trong thôn?”

Lôi Lôi gật đầu: “Đúng vậy.”

Công tử bắt lấy tay nàng, cười nhạt: “Tay của người trong thôn mà lại như thế này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.