Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 199: Chương 199: Quân y (8)




Cho dù đãi ngộ ở trong quân doanh Đại Địch tốt mấy, cũng không thể thay đổi tâm tư muốn chạy trốn của Chu Ninh Gia.

Tuy rằng không thể tùy ý đi ra ngoài đi lại, nhưng dựa vào tin tức Cẩm Vinh thu hoạch được sau mỗi lần ra ngoài, vẽ thành một tấm bản đồ sơ lược, kế hoạch chạy trốn của Chu Ninh Gia vẫn được hình thành.

Cẩm Vinh giúp Chu Ninh Gia cũng là vì lợi ích của chính mình, nhìn bộ dáng đối đãi ân cần của Bát vương tử, tựa hồ thuyết phục hắn cũng không phải là chuyện không thể, nhưng vạn sự đều có vạn nhất, vẫn là chuẩn bị cẩn thận thì hơn.

“Tống đại phu.” Cẩm Vinh đi vào trong trướng của Bát vương tử, người này hiện đã miễn cưỡng có thể đứng dậy đi lại.

Y thuật của Cẩm Vinh có tác dụng là một phần, nhưng không có các loại dược liệu hiếm quý cuồn cuộn không ngừng bổ dưỡng, Bát vương tử cũng không có khả năng khỏe lên nhanh như vậy.

Hiển nhiên, Bát vương tử càng để ý chuyện trước, thậm chí chút việc nhỏ không liên quan cũng hỏi han, “Nghe Thác Bạt Hoành nói, thị nữ kia ngươi không lưu lại trong trướng, nàng không hợp ý ngươi?”

Hắn nói không vừa ý, chính là đang ám chỉ, thị nữ kia trừ bỏ hầu hạ hằng ngày, còn kiêm phụ trách một sự kiện, làm ấm giường.

Cẩm Vinh thực sự không nỡ nhìn thẳng.

Huynh đệ, ta vô tâm cũng vô lực.

Đây cũng là thói quen đãi khách của vương tộc Đại Địch, Bát vương tử tuổi còn trẻ lại có rất nhiều cơ thiếp, hắn cũng không để bụng, chỉ cho là thị nữ kia tướng mạo không hợp ý Tống đại phu.

Nhìn Bát vương tử lại có hứng thú chọn cho cô thêm mấy thị nữ khác, Cẩm Vinh vội vàng nói, “Đa tạ hảo ý của vương tử, ta xuất thân bình dân, không có thói quen để người khác hầu hạ, đến nỗi chuyện...liền càng không cần.”

Thấy Cẩm Vinh kiên định cự tuyệt, Bát vương tử cũng không nao núng, cũng chỉ là việc nhỏ thôi, chỉ cần không làm chậm trễ khách quý là được.

Đến bây giờ, hắn đã không sai biệt lắm quên mất việc Tống Cẩm Vinh vốn dĩ là đến đây làm tù binh.

“Tống đại phu, thương thế của ta thế nào?”

Bát vương tử phụng mệnh phụ vương lại đây thị sát quân tình,nhàm chán không có việc gì mới chạy vào trong rừng săn thú, lại không nghĩ tới đụng phải gấu đen, Bát vương tử trong lòng cũng buồn bực, thiếu chút nữa cái mạng để chơi cũng không còn, nằm liệt vài ngày, rượu mạnh thịt nướng đều không thể ăn.

Đừng nhìn Bát vương tử lớn lên văn nhã xinh đẹp, nhưng kỳ thật sở thích của hắn cũng chẳng khác các vương tử Đại Địch, thích săn thú, uống rượu mạnh, ăn thịt nướng.

“Lục phủ bị thương, thời gian tĩnh dưỡng cũng yêu cầu dài hơn, bất quá đã không còn đáng ngại.” Cẩm Vinh châm chước nói.

Đã nhiều ngày ở chung, cô đại khái cũng hiểu được tính cách của vị Bát vương tử này, liền nhân cơ hội nói đến chuyện phóng thích tù binh, bày tỏ nỗi nhớ quê nhà.

Nghe xong, Bát vương tử không cự tuyệt, mà là nói, “Ta sẽ hướng phụ vương tấu thỉnh việc này, hy vọng hắn xem phân thượng ngươi cứu ta một mạng, tha cho các ngươi trở về.”

Nếu Bát vương tử một ngụm đáp ứng, Cẩm Vinh còn sẽ hoài nghi, nhưng trả lời như vậy, đã khiến Cẩm Vinh thực vừa lòng.

Có thể ở trong doanh trại của địch bảo toàn tính mạng, lại có được cơ hội trở về, đã là rất tốt.

Đợi Cẩm Vinh trở lại lều trại, Chu Ninh Gia không biết đến đây từ lúc nào vừa nhìn thấy cô đã bày ra vẻ mặt khổ đại cừu thâm,

Cẩm Vinh trừu trừu khóe miệng, “Làm sao vậy?”

Chu Ninh Gia bẹp bẹp miệng, “Tống Cẩm Vinh, không thể bị sắc đẹp của địch nhân dụ hoặc.”

Cẩm Vinh nhìn sang, thì ra trong trướng lại nhiều thêm một thị nữ, hình như so với người trước còn xinh đẹp hơn.

“Ngươi cả ngày suy nghĩ cái gì vậy?” Cẩm Vinh lắc lắc đầu thở dài, đầu tiên là để thị nữ kia đi ra ngoài, lại nói cho hắn, Bát vương tử đã đáp ứng chuyện kia.

Chu Ninh Gia mày lập tức liền nhíu lại, bắt đầu tự hỏi là nên chạy đi, vẫn là trước tiên kiềm chế bất động.

“Nếu không, mình ngươi chạy đi?”

Cẩm Vinh một bên sắp xếp lại thuốc, một bên nói, bên này Đại Địch cũng có rất nhiều dược liệu mới, thời gian nhàn hạ cô cũng không lãng phí, dù sao đây là ngón nghề bảo mệnh, không thể lơ là.

Chu Ninh Gia nhìn cô nói, “Vậy các ngươi phải làm sao?”

Cẩm Vinh nghĩ nghĩ nói, “Phân rõ giới hạn với ngươi, nói hành động của ngươi chúng ta không liên quan, lại câu thời gian đợi ngươi đến cứu chúng ta.”

Một ngàn người, muốn trốn khỏi đại doanh, vô cùng khó.

Chu Ninh Gia tựa hồ cũng đang suy nghĩ. Cẩm Vinh mặc kệ hắn, lại say mê chế thuốc.

Nhưng không chờ Chu Ninh Gia bằng vào kế hoạch của hắn kiêu dũng thành công trốn đi, bên ngoài đã truyền đến tin tức, Yến Vân Quân đại phá hai mươi vạn quân địch, đánh đến biên giới Đại Địch, từng bước tiếp cận.

“Đây mới là việc đại trượng phu việc làm, là lý tưởng hào hùng của nam nhi.” Chu Ninh Gia vẻ mặt kích động nói,

Cẩm Vinh liếc hắn, “Ngươi không lo chúng ta bị lấy ra làm tế vật sao?”

Chu Ninh Gia: “......” Không thể nào, cữu cữu, cứu ta.

May mắn vận khí chiếu cố bọn họ, chưa kịp bị mang ra làm tế vật, bên trên đã truyền đến tin tức nghị hòa, hai nước nhất trí quyết định.

“Chiến sự biến hóa khó lường.”

Tuy rằng bất mãn, nhưng Chu Ninh Gia không thể không thừa nhận lời này của Tống Cẩm Vinh, nói rất đúng.

“Đánh thắng, vì sao còn muốn nghị hòa?” Chu Ninh Gia ở lều trại đi tới đi lui, vừa phẫn nộ cũng vừa khó hiểu.

Vấn đề chính trị này có thể dễ dàng giải thích sao, Cẩm Vinh lắc lắc đầu, không có bình luận gì, nhưng nhìn Chu Ninh Gia đi tới đi lui, làm cô hoa cả mắt.

Cẩm Vinh liền mở miệng nói, “Tuy không biết nguyên do, nhưng tình huống hiện tại với chúng ta vẫn là có một chỗ tốt.”

Nghị hòa tất sẽ nhắc tới một sự kiện, phóng thích tù binh.

_____

Bảy ngày sau, quân sĩ bị bắt ở Hồng Cốc quân doanh được quốc sử hai bên chứng kiến, chính thức phóng thích,

Nhìn tướng quân uy phong lẫm liệt, ngân giáp sáng chói, cưỡi tuấn mã đến đón mình, Chu Ninh Gia kích động mà chạy tới, nhịn không được hô, “Cữu cữu.”

“Ninh Gia, không có việc gì là tốt.” Phong Ngô Khanh nhàn nhạt gật gật đầu, sau đó tầm mắt lập tức đưa về phía sau hắn.

Chu Ninh Gia: “......”

Trình Phong tâm tình có chút trầm trọng đi tới, nói với Phong Ngô Khanh, “Chưa tìm được Tống quân y.”

Phong Ngô Khanh tuấn mi lập tức nhíu lại, tựa hồ nhớ tới cháu trai mình vẫn ở đây, cúi đầu nhìn về phía hắn, “Cháu có biết Tống quân y không?”

“Ngài nói Tống Cẩm Vinh?” Chu Ninh Gia có chút không thể tin được, cái tên Tống Cẩm Vinh có thể nghe được từ trong miệng vị cữu cữu lạnh nhạt cao ngạo này.

Chu Ninh Gia cho rằng mình đang nằm mơ.

“Hắn đâu rồi?” Phong Ngô Khanh xem bộ dáng ngây ngốc của cháu trai, mày nhăn càng sâu.

“hắn bị Đại Địch vương lưu lại làm đại phu.”

Thời điểm hai bên nghị hòa, Bát vương tử vừa vặn thu được hồi âm của phụ vương hắn, ngôn ngữ trong thư có vẻ kích động, nói muốn lưu lại vị Tống đại phu kia.

Lúc sau, Tống Cẩm Vinh liền bị Bát vương tử mang đi gặp Đại Địch vương.

Nói thật, Cẩm Vinh cũng không nghĩ tới ở nơi này còn có người chịu tiếp nhận loại liệu pháp chữa bệnh kinh thế hãi tục của cô, đặt ở Đại Khải, bị thiêu chết đều có thể đi.

Nhưng mà Đại Địch bên này tư tưởng xác thật thoáng hơn, tuy tiếp thu không ít hán hóa, nhưng rất nhiều thứ vẫn là cắm rễ trong huyết mạch bọn họ, tỷ tập tục hỏa táng sau khi chết, thậm chí là thiên táng.

*Thiên táng là hình thức mai táng của người Tây Tạng. Thi thể người chết sẽ được đưa lên núi để làm mồi cho kền kền. Có hai hình thức thiên táng đó là cơ bản và long trọng.

Ở Đại Khải, đây là đại nghịch bất đạo, nghiền xương thành tro.

Đối với các hiện tượng hay những việc khó có thể giải thích bằng lẽ thường, người Đại Địch có khuynh hướng thần tích hóa chúng.

Cho nên, xưng hô của Cẩm Vinh lại một lần nữa được sửa lại, biến thành thần y được Đại Địch vương coi trọng.

Nhìn bộ dáng Đại Địch vương, hắn dường như không định thả cô trở về, Cẩm Vinh cũng liền thong dong tiếp nhận, suy xét đến an nguy của cô nhi quả phụ Tống gia, Cẩm Vinh hướng Đại Địch vương đưa ra một chút thỉnh cầu.

Đại Địch vương cũng vung tay lên liền đáp ứng.

Vì thế nên mới hình thành tình huống như hiện giờ,

Quốc sử Đại Địch quốc vẻ mặt chính phái hiền lành nói, “Tống đại phu có ơn cứu mạng với vương tử Đại Địch ta, Đại vương vì bày tỏ lòng cảm tạ lưu thần y lại Đại Địch làm khách.”

lãnh quang trong mắt Phong Ngô Khanh đều mau ngưng tụ thành sương.

Ai biết lại sẽ xảy ra chuyện này.

Mặc dù biết tầm quan trọng của thứ thuốc kia, nhưng trên triều đình rất nhiều trọng thần đều cho rằng, một vị đại phu không đáng để chậm trễ hai nước nghị hòa, Phong Ngô Khanh biết tin cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Chu Ninh Gia đang nghe nói đến việc này, cũng choáng váng, hắn biết y thuật Tống Cẩm Vinh không tầm thường, nhưng không nghĩ tới lại lợi hại đến mức, cữu cữu băng giá của hắn cũng phải coi trọng.

_____

Bất quá, thực mau hắn lại có thể gặp lại Tống Cẩm Vinh, ở yến tiệc chúc mừng hai nước đàm hòa thành công.

Chu Ninh Gia bằng thân phận hoàng thân quốc thích cũng tham gia yến hội Đại Địch quốc, bộ dáng hòa thuận như là quên mất bọn họ vừa đánh nhau tháng trước làm cho Chu Ninh Gia cảm thấy ê răng.

Một lúc sau, hắn thật vất vả mới tìm được Tống Cẩm Vinh, huynh đệ ở Đại Địch đãi ngộ cũng không tệ lắm, bên người có hộ vệ có thị nữ.

Lời hắn nói ra không khỏi có chút chua, “Đại Địch vương coi trọng ngươi như vậy?”

Cẩm Vinh suy tư một chút nói, “Còn tốt đi.”

Đại Địch vương rất hứng thú với duy trì nghiên cứu của Cẩm Vinh, vừa cung cấp người bệnh, vừa cung cấp dược liệu, chu toàn săn sóc.

Chu Ninh Gia càng buồn bực, miễn cho hắn nghĩ lung tung, Cẩm Vinh thoáng giải thích một chút, “Ta không phải y quan ngự dụng bên người Đại Địch vương.”

Rốt cuộc Đại Địch vương cũng không có tâm lớn đến mức, bắt đầu dùng một y quan người Hán đặt ở bên người chăm sóc hằng ngày.

“Ta thuộc về cung phụng thần y.”

Cẩm Vinh xem xét hắn liếc mắt một cái, “Nói nữa, nguyên lai ngươi thân phận cũng rất quý trọng nha.”

Gia hỏa này vừa sinh ra đã ngậm thìa bạc, không, ngậm chìa khóa mỏ vàng trong miệng, con trai út của quốc công phủ, dì là đương kim Hoàng Hậu, tỷ tỷ là Thái Tử phi, còn có cữu cữu là đại tướng quân nhánh quân hùng dũng nhất quốc gia.

Cũng may thân phận che dấu thành công, bằng không Đại Địch có thể đổi hắn lấy không ít vàng bạc.

Chu Ninh Gia gãi gãi đầu, hắn hiện tại đã không tuổi trẻ khí thịnh nông nổi như vậy nữa, ít nhất là chính hắn nghĩ vậy.

Dò xét chung quanh không có ai để ý, hắn mới hỏi ra mục đích chủ yếu của mình, “Kia...... hồng dược kia cũng là ngươi làm?”

Nghe hắn miêu tả xong, Cẩm Vinh thực mau liền biết là chuyện như thế nào, dứt khoát gật đầu.

Cẩm Vinh vuốt cằm nói, “Thuốc kia vừa mới làm không bao lâu, còn chưa thí nghiệm nhiều, ta cũng liền đại khái đánh giá hiệu quả trị liệu.”

Chu Ninh Gia nháy mắt kích động, thì ra là thần y hàng thực giá thực. Lập tức muốn Cẩm Vinh gặp cứu cữu hắn, cũng nói ra ý định của bọn họ.

Dưới ánh mắt chờ mong của Chu Ninh Gia, Cẩm Vinh tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng cũng không khẳng định điều gì, chỉ nói “Vậy cứ gặp mặt trước đã.”

Nói chuyện hợp tác dù sao cũng phải xem đối phương có đáng tin cậy hay không, vạn nhất đột nhiên rơi đài, thì làm sao bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.