Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 198: Chương 198: Quân y (7)




Cẩm Vinh lời này vừa nói ra, Thác Bạt Hoành đôi mắt đều sắp sung huyết, kích động không thôi nói, “Ngươi nói thật?”

Cẩm Vinh mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói, “Ngươi có thể thử xem.”

Thuận tiện đưa cho thủ hạ của vương tử kia một viên thuốc, Cẩm Vinh nhướng mày lại nhìn về phía Thác Bạt Hoành, “Bất quá, ta có điều kiện.”

_____

Nửa khắc sau, Thác Bạt Hoành đã đem Chu Ninh Gia còn có một vài vị tướng quân dẫn tới,

Chu Ninh Gia hiển nhiên không nghĩ lại xảy ra là loại tình huống này, người khác không biết, hắn lại biết, người đang nằm trên giường là Bát vương tử mà Đại Địch vương sủng ái nhất, Thác Bạt Dự.

Mà ngồi ở cạnh giường, đang ghim vô số kim châm trên người bát vương tử là Tống Cẩm Vinh, càng dọa hắn giật mình.

Vẻ kinh ngạc trên mặt Chu Ninh Gia không tránh được ánh mắt của Thác Bạt Hoành, hắn lập tức biết người này nhận thức tiểu đại phu to gan kia, nháy mắt rút đao đặt lên cổ Chu Ninh Gia, hung tợn mà nhìn Cẩm Vinh nói.

“Ngươi không trị được cho vương tử, ta liền giết hắn.”

Thác Bạt Hoành thấy được rõ ràng, Cẩm Vinh thoăn thoát đâm mấy kim xuống, hơi thở vương tử vẫn ổn định, lại không hề đổ máu, như vậy, người có thể cứu vương tử có lẽ thật sự chỉ có Tống Cẩm Vinh.

Giết Tống Cẩm Vinh không được, lấy người thân cận ra uy hiếp là được.

Chu Ninh Gia: “......” Ta cái gì cũng không biết, tại sao lại làm như vậy với ta...

Đối mặt với uy hiếp như vậy, Cẩm Vinh rất muốn nói một câu, giết đi, dù sao cũng không phải cháu trai ta. Nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là từ bỏ.

Cô nhìn Chu Ninh Gia hỏi, “Hắn muốn ta cứu tên vương tử này, vậy là cứu hay là không cứu?”

Cứu vương tử đang trọng thương của địch quốc, đây là một vấn đề thực nghiêm túc, không cứu, hiện tại liền mất mạng, cứu, vạn nhất trở về, bị nói là thông đồng với địch phản quốc, làm sao bây giờ.

Cẩm Vinh phải phỏng đoán những trường hợp tồi tệ nhất có thể xảy ra với cô cùng người của Tống gia.

Loại vấn đề này thích hợp ném cho người có bối cảnh có địa vị, tỷ như Chu Ninh Gia, còn có các tướng quân kia.

Bọn họ hiển nhiên cũng phân vân giãy giụa, cuối cùng là Chu Ninh Gia cắn môi nói, “Cứu.”

Còn không phải là một vương tử được sủng ái, chết sống đâu có quan hệ gì với chiến cuộc, nếu là bởi vì hắn mà bồi tính mạng một ngàn người, thật sự không đáng.

Đây là lý do sau này Chu Ninh Gia nói cho Cẩm Vinh, mà Cẩm Vinh cũng chỉ là nhìn hắn một cái, không đem ý nghĩ trong lòng nói ra.

Nếu Đại Địch vương biết tù binh Đại Khải thấy con trai yêu thương của hắn chết mà không cứu, chỉ sợ chiến hỏa sẽ càng thêm mãnh liệt.

Đã quyết định là cứu, vậy thì cứu,

Cẩm Vinh lập tức nói với Thác Bạt Hoành, “Chuẩn bị nước ấm, dùng rượu trắng, để những người khác đi ra ngoài, trong này người không cần có mặt thì không cần lưu lại.”

Lại nhìn về phía Chu Ninh Gia, “Để hắn lại đây giúp ta.”

Thác Bạt Hoành lập tức an bài người mang nước ấm lại đây, đến nỗi thả Chu Ninh Gia, hắn chần chờ một chút, nhưng vẫn là gật gật đầu, dù sao tính mạng vương tử là quan trọng nhất.

Chu Ninh Gia đi tới, thấp giọng nói, “Ta có thể làm gì?”

Hắn đã bị thương thành cái dạng này, nhờ tiêu đại phu bọn họ không phải càng tốt sao.

Cẩm Vinh liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi bị thương cánh tay trái, tay phải vẫn dùng tốt.”

Thần sắc cô vô hình xuất hiện chút do dự, “Không cho bọn họ hỗ trợ, mà tìm ngươi, là bởi vì lá gan ngươi lớn hơn một chút, hơn nữa đao pháp không tồi.”

Rất nhanh, Chu Ninh Gia liền biết vì sao người này tự nhiên khen hắn gan lớn.

Bởi vì Tống Cẩm Vinh này quả thực là kinh thế hãi tục, mổ bụng, phá bụng, may vá nội tạng, còn có thay máu.

Vì sao hòm thuốc của Tống Cẩm Vinh có nhiều đao như vậy? Chu Ninh Gia mờ mịt thầm nghĩ.

Làm xong này đó, Cẩm Vinh đã thực mệt mỏi, dứt khoát để Chu Ninh Gia theo chỉ dẫn của cô, cắt đi thịt thối.

“Vì...vì sao lại phải làm như vậy?” Chu Ninh Gia nhịn cảm giác buồn nôn xuống, hỏi.

Cẩm Vinh giải thích một chút cho hắn, “Thú hoang sinh tồn ở trong rừng, nanh vuốt chúng có độc, một chút cũng đủ để khiến người trọng thương tử vong.”

Chọn Chu Ninh Gia cắt thịt, là bởi vì lần trước ăn thịt nướng xem tay nghề hắn không tồi.

Đổi người khác, chỉ sợ đã ngất đi rồi.

Thác Bạt Hoành đứng bên cạnh xem nhiều lần thiếu chút nữa rút đao động thủ, thấy lần 'trị liệu' này kết thúc, phát hiện chính mình cũng một thân mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn tiểu đại phu kia cũng thay đổi, đại phu người hán chẳng lẽ đã đáng sợ đến loại tình trạng này rồi sao?

Bát vương tử nằm trên giường còn tính may mắn, hòm thuốc của Cẩm Vinh còn có mấy viên thuốc mê, dù vậy, trong quá trình hôn mê cũng có thể nghe thấy hắn kêu rên vài tiếng, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

Thác Bạt Hoành sau khi kiểm tra mạch của Bát vương tử, thoáng yên ổn trong lòng, theo như hành vi vừa rồi của tiểu đại phu, Bát vương tử hẳn là chưa thể tỉnh lại.

Nhưng mạch đập hiện tại không còn yếu ớt như lúc trước, đủ thấy y thuật tiểu đại phu đúng là lợi hại. Nhưng hắn vẫn không yên tâm, vẫn là triệu các vị quân y Đại Địch tiến vào chẩn bệnh.

“Vương tử đã tốt lên rất nhiều, hảo hảo tĩnh dưỡng, hẳn là không có chuyện gì.” Các vị quân y chẩn bệnh xong, đều kết luận như vậy,

Bọn họ cũng ngạc nhiên không thôi, vương tử điện hạ đã thoi thóp một hơi cuối cùng, cư nhiên sống lại ở trong tay quân y Đại Khải. Không khỏi sôi nổi bàn luận, “Này thật đúng là thần kỳ.”

Thác Bạt Hoành vui sướng, còn không quên hỏi Cẩm Vinh, Đại Địch từ trước đến nay kính trọng người có bản lĩnh, biểu tình cũng có vẻ nghiêm túc đứng đắn, “Ngươi tên là gì?”

Cẩm Vinh thu thập hòm thuốc, dừng lại dừng một chút, “Ta kêu Tống Cẩm Vinh.”

_____

Cứu sống Bát vương tử, Cẩm Vinh cùng với các tù binh cũng được hưởng ưu đãi, giống Cẩm Vinh, Chu Ninh Gia, cùng các đại phu còn được phân cho một chỗ riêng để nghỉ ngơi.

Chu Ninh Gia giành ở chung cùng Cẩm Vinh, hắn có quá nhiều nghi hoặc muốn hỏi.

Bảo đảm an toàn cho tù binh, cho ưu đãi, đây là điều kiện Cẩm Vinh đưa ra.

“Vì sao ngươi không bảo bọn họ trưc tiếp thả chúng ta?” Chu Ninh Gia khó hiểu hỏi, dựa tình huống sống còn lúc ấy, Thác Bạt Hoành rất có khả năng sẽ đáp ứng.

Cẩm Vinh sửa sang hòm thuốc, giương mắt nói, “Ngươi cảm thấy, đây là Thác Bạt Hoành có thể làm chủ?”

Phóng thích tù binh, loại chuyện này ngay cả chủ tướng một quân có khi cũng không có quyền quyết định, huống chi Thác Bạt Hoành ở doanh địa còn không phải chủ soái.

Nghe vậy, Chu Ninh Gia lập tức ủ rũ.

Cẩm Vinh bình tĩnh nói, “Ngươi cũng không cần nản lòng, cơ hội vẫn sẽ có.”

“Cơ hội gì?” Chu Ninh Gia lập tức nhảy dựng lên, lăn lộn đến miệng vết thương trên người tê rần.

Cẩm Vinh liếc hắn, vẫn là tiếp tục nói, “Ngươi cảm thấy, vương tử của bọn họ thiếu chút nữa bỏ mạng, dưới tình huống sức khỏe của hắn chưa tốt hẳn, bọn họ sẽ để cho vị đại phu lợi hại như ta chăm sóc, hay để cho quân y của bọn họ tự làm.”

Chu Ninh Gia lập tức minh bạch, “Ngươi là muốn Bát vương tử phóng thích chúng ta?”

Cẩm Vinh gật gật đầu, Chu Ninh Gia còn không tính quá ngốc, cô lại nói, “địa vị của hắn hẳn là tương đối cao đi, nếu là hắn thỉnh cầu phụ hoàng hắn phóng thích chúng ta, hẳn sẽ không ảnh hưởng toàn cục, sẽ không có vấn đề.”

Chu Ninh Gia cũng cảm thấy kế hoạch này khả thi, tâm tình thay đổi rất nhanh, ngày hôm nay lăn lộn đã mệt mỏi, liền bò lên giường.

Nhưng mà Cẩm Vinh lập tức lên tiếng, “Từ từ, ngươi ngủ trên mặt đất, ta ngủ trên giường.”

Chu Ninh Gia nháy mắt không tốt, còn chưa có người dám bắt hắn ngủ sàn nhà bao giờ đâu.

Cẩm Vinh mặt vô biểu tình nói, “Ta không quen cùng người cùng giường.”

“Hừ, hay lắm Tống Cẩm Vinh.”

Chu Ninh Gia từ trước đến nay cứng đầu sao có chuyện chịu thua, trực tiếp leo lên giường đi đến.

Hàn quang chợt lóe, Chu Ninh Gia nhìn thấy con dao vừa rồi Tống Cẩm Vinh dùng để mổ bụng cắm ở trên thành giường, tức khắc lúng ta lúng túng, “Không cần như vậy tiểu vinh, mặt đất thực lạnh lẽo, ta chịu không nổi.”

Cẩm Vinh lắc lắc đầu, “Không thích ngươi có thể ngủ bên ngoài, dù sao bên ngoài cũng có nhiều người canh gác cho ngươi.”

Chu Ninh Gia: “......” Vậy hắn vẫn là ngủ trên đất đi.

Cuối cùng Cẩm Vinh vẫn là thực hảo tâm mà đưa cho hắn cả hai cái chăn.

Chủ yếu là Cẩm Vinh tương đối cẩn thận, ở quân y doanh, cô tận lực tránh phát sinh tiếp xúc thân thể cùng người khác, hiện tại dưới tình huống này, ở chung lều với Chu Ninh Gia còn hảo, nếu ở cùng tiêu đại phu lão nhân gia một phen râu bạc kia, ngược lại cô mới là người nằm đất.

Một đêm yên giấc.

Ngày thứ hai, Thác Bạt Hoành quả nhiên tới tìm Cẩm Vinh, “thương thế cả vương tử còn chưa tốt, hy vọng Tống đại phu có thể tiếp tục chiếu cố vương tử.”

Hắn cũng không quên vỗ vỗ ngực nói, “Chúng ta sẽ không bạc đãi Tống đại phu.”

Cẩm Vinh được cho phép ra ngoài, nhưng Chu Gia Ninh vẫn là bị ngăn cản, Thác Bạt Hoành sẽ tuân thủ hứa hẹn ưu đãi tù binh, nhưng không nghĩa là hắn ngốc nghếch cho phép một tướng quân Đại Khải đi tới đi lui ở quân doanh bọn họ.

Cẩm Vinh lại tiến vào lều trại, đã thấy vị Bát vương tử suýt bị dã thú giết chết kia cũng tỉnh lại, tuy vẫn thực suy yếu, nhưng miễn cưỡng có thể nói chuyện.

So với phần lớn người Đại Địch mà cô nhìn thấy, dung mạo vị vương tử này càng thiên tuấn tú xinh đẹp, nghe Chu Ninh Gia nói bát vương tử được sủng ái là vì tướng mạo hắn giống mẫu phi, cho nên càng được Đại Địch vương yêu thương.

Bát vương tử ôn hòa nói, “Ta nghe Thác Bạt Hoành nói, là ngươi cứu bổn vương tử.”

“Là hoành tướng quân nguyện ý cho chúng ta ưu đãi, đồng thời..tin tưởng y thuật của ta.” Cẩm Vinh dừng một chút,

Bát vương tử cũng biết hắn đang nói đến cái gì, tỉnh lại, nghe Thác Bạt Hoành kể lại quá trình Tống Cẩm Vinh cứu hắn, hắn cũng hoảng sợ, trên đời còn có phương pháp chữa bệnh kinh người như vậy.

Hắn cũng rất rõ ràng, dưới tình huống lúc ấy, hắn vốn phải chết là điều không thể nghi ngờ, chính hắn, trước lúc hôn mê cũng đã tin rằng bản thân sẽ chết ở đây.

Nhưng phương pháp kì diệu kia đã tạo thành kỳ tích trọng sinh.

Bát vương tử từ đáy lòng cảm kích vị quân y Đại Khải này. “Vô luận như thế nào, ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của ta.”

Từ lúc Bát vương tử nói những lời này, đãi ngộ của Cẩm Vinh lại thay đổi, từ tù binh đến đại phu y thuật cao minh, lại đến quý nhân của Bát vương tử, đêm đó liền được ở một mình một lều trại, còn có thị nữ hầu hạ.

Người liên quan như Chu Ninh Gia, Tiêu đại phu, đãi ngộ cũng tốt lên không ít.

Tác giả có lời muốn nói:

Cẩm Vinh: Quả nhiên, ở đâu ta đều là nhân sinh người thắng.

Tác giả: Ta ấn tượng sâu nhất đại phu là đại nội mật thám 007 trung đám kia nhanh nhẹn dũng mãnh chơi đao ha ha ai nói đại phu chính là nhược kê

Cảm ơn tiểu thiên sứ nhóm duy trì cái kia thiệp đã bị cắt bỏ ta cũng không nghĩ tới có thể nhanh như vậy giải quyết còn chuẩn bị một ngày tam cơm trường kỳ đi nhắn lại

Rất nhiều tiểu thiên sứ đã ném vé bày tỏ tình yêu cho ta, gần nhất song khai rất khó canh hai nhưng ngày càng vẫn là có thể bảo đảm tranh thủ quá xong thể trắc qua đi hai chương một phen. Tiếp theo cái phó bản ở suy xét trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.