Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 87: Chương 87: Đỉnh cao Ma giới (21)




Edit: PhiLuLuPhi & LuongDy

Beta: juki_maiVN

Trong đó xuất hiện hình ảnh, Lâm Thần và Triệu Việt đang nói gì đó, khiến Lâm Thần tức giận, rồi hai người động tay động chân.

Chủ nhân của lưu ảnh thạch rõ ràng là bị dọa, hình ảnh có chút rung.

So với Lâm Thần, thực lực Triệu Việt rõ ràng kém hơn nhiều, vừa mới qua hai chiêu Triệu Việt đã không có cách nào phản kháng bị một kiếm của Lâm Thần làm mất mạng.

Tông chủ nhìn về phía Lâm Thần.

Trong lòng Lâm Thần rất hỗn loạn, hắn không làm việc này, sao nó lại xuất hiện trên lưu ảnh thạch?

“Tông chủ, con không giết Triệu Việt.” Lâm Thần cố trấn định bản thân.

“Lưu ảnh thạch sẽ không sai.” Tông chủ hạ giọng.

“Tông chủ, việc này nhất định là hiểu lầm, sư huynh sao lại sẽ làm loại việc này được.” Tống Phong Lan không quan tâm đến việc sư phụ mình cấm cản điều này, bảo vệ Lâm Thần.

“Quả thật là Triệu Việt đang theo đuổi con, nhưng sư huynh lúc ấy chỉ quát hắn vài tiếng, vẫn chưa động thủ.”

“Triệu Việt chết, không có quan hệ với sư huynh, xin tông chủ hãy điều tra rõ.”

Tống Phong Lan trực tiếp quỳ xuống.

“Sư muội.” Lâm Thần chạy nhanh đến đỡ nàng ta đứng lên nhưng Tống Phong Lan kiên trì không đứng dậy, Lâm Thần chỉ có thể quỳ xuống theo.

“Tông chủ, con không biết là ai hãm hại con, nhưng chuyện này con không hề làm.”” Hắn đường đường là đệ tử thân truyền, không cần thiết phải động thủ với một đệ tử ngoại môn.

Vạn La đen mặt, không nói gì, không biết là đang suy nghĩ về việc nên giải vây cho đồ nhi mình như thế nào hay đang suy nghĩ chuyện khác.

Nhìn tông chủ, Vạn La mới nói tiếp: “Tông chủ, Triệu Việt là một đệ tử ngoại môn, nếu phạm sai lầm, Lâm Thần thực sự không cần thiết phải giết hắn. Việc này ở chỗ nào cũng có sự kì quái, xin chủ điều tra rõ.”

“Vậy lưu ảnh thạch thì giải thích như thế nào?” Đáy lòng tông chủ biết là hắn không làm, nhưng hiện tại chứng cứ đang rành rành trước mặt hắn như vậy.

Vạn La không giải thích được.

Lưu ảnh thạch rất quý, không thể làm giả, hình ảnh lưu lại là thật.

Lâm Thần làm hay chưa làm, đáy lòng Vạn La cũng không rõ, nhưng hiện tại hắn có thể chất vấn đồ đệ hắn sao?

Không thể!

Mặc kệ Lâm Thần làm hay không làm, lúc này chỉ có thể giúp đồ đệ hắn.

Lâm Thần cùng Triệu Việt, bởi vì Tống Phong Lan mới có xích mích, hắn có động cơ giết Triệu Việt.

Tông chủ vừa rồi đã mặc kệ việc Vạn La nghi ngờ Sơ Tranh, nếu làm trò trước mặt mà Sơ Tranh không truy cứu việc này, đó chính là đánh trên mặt hắn.

“Lâm Thần, ngươi có biết sai không hả!”

“Tông chủ!” Vạn La hô lên.

“Tông chủ!” Tông Phong Lan cũng rất vẻ mặt kinh ngạc.

Khuôn mặt Lâm Thần trầm xuống: “Tông chủ, sư phụ, đệ tử không hề làm việc đó.”

“Đưa đến Tư Qúa Nhai trước đã.” Tông chủ phất tay.

Lâm Thần không có biện pháp lật đổ thứ chứng cứ là lưu ảnh thạch này, mặc dù hắn nói gì, tông chủ đều hạ quyết tâm đưa hắn quan đến Tư Quá Nhai.

Tông chủ nói chuyện một hồi với Sơ Tranh, dường như hắn rất sợ cô sẽ tức giận.

Sơ Tranh ngại phiền phức, chưa nghe xong đã đi rồi.

Đối mặt với Thần Tài, tông chủ dù có giận cũng chỉ có thể giấu kín.

“Sơ Tranh!”

Lâm Thần cùng nói gì đó với hai đệ tử, hai gã đệ tử gật đầu, không theo sau hắn.

Hắn đi lên trước, ánh mắt lạnh lẽo, ngữ khí chắc chắn: “Chuyện này là ngươi làm sao?”

“Không phải.” Sơ Tranh mặt không đổi sắc phủ nhận.

Lâm Thần cười lạnh một tiếng, rõ ràng không tin: “Ta không biết ngươi dùng cách nào lưu lại hình ảnh ta cùng Triệu Việt trên lưu ảnh thạch, nhưng chuyện này ta nhất định sẽ tra rõ.”

“Ừ.” Ta có nên chúc hắn may mắn không? Tinh thần tìm kiếm chân tướng vẫn đáng để cổ vũ....

Nhiều lời một chữ sẽ rất tốn sức.

Sơ Tranh xoay người muốn đi, Lâm Thần gọi cô lại lần nữa.

Hắn hạ giọng: “Ngươi không nhớ ta?”

Hai mắt Sơ Tranh đánh giá hắn, tiếp tục đi.

“Tầng hầm dưới ma thành, ngươi sẽ không quên chứ?””

Ly Đường nhíu mày lại, bọn họ có quen nhau? Tầng hầm ma thành.... Là địa bàn của Ma tộc sao?

Lâm Thần tiếp tục: “Ngươi là một ma tộc, trà trộn vào tông môn có mục đích gì!”

Sơ Tranh phản bác: “Ngươi đừng có nói bậy, ai là Ma tộc?“.

Ma tộc thì làm sao? Nếu không có Ma tộc này là ta đây, các ngươi bây giờ là tông môn nghèo nhất ở Tu Chân giới.

Lâm Thần: “........”

Lâm Thần kỳ thật cũng không xác định được nàng rốt cuộc có phải Ma tộc hay không, lúc ấy hắn bị hôn mê, trong lúc ấy hắn cũng chỉ tỉnh hai lần.

Nữ nhân trong trí nhớ kia rất nhát gan nhút nhát, dù nhìn rất giống nữ nhân này, nhưng những chỗ khác thì không giống tí nào.

Lâm Thần nhíu mày uy hiếp: “Ngươi không sợ ta vạch trần ngươi sao, cho dù ngươi lợi hại như thế nào, ở Tử Vân Tông, ngươi có mọc thêm cánh cũng khó thoát.”

“Ngươi cứ làm đi.” Bố lại sợ mày quá cơ!

Sơ Tranh nói xong là đi luôn, không hề cho Lâm Thần cơ hội nói chuyện thêm.

Ly Đường liếc Lâm Thần một cái thật sâu, chạy nhanh đuổi theo Sơ Tranh.

Khi bọn họ trở lại Bắc Linh Phong, Ly Đường lúc này mới lên tiếng: “Ngươi làm việc này sao?”

Sơ Tranh vẫn phủ nhận như cũ: “Không có.”

Ly đường không tin lắm, dù sao việc trước đây ở Tống gia, cô cũng phủ nhận một cách hợp lí như vậy... Sao cứ cảm giác chuyện này có liên quan đến cô thế.

... Cô đang chờ hắn hết giận sao?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Ly Đường đã không ngăn được dòng suy nghĩ miên man.

“Vậy ngươi với... Lâm thần trước đây có quen biết sao?” Ly Đường không biết tại sao bản thân phải hỏi vấn đề này, nhưng không hiểu sao hắn lại có chút để ý.

“Liên quan đến ngươi à?” Sơ Tranh liếc về phía hắn một cái, hỏi: “Hôm nay tu luyện xong chưa?”

“Chưa...”

“Vậy mà vẫn chưa đi nữa à?” Sơ Tranh trừng Ly Đường: “...”

Ly đường bị Sơ Tranh ném vào phòng, một tiếng đóng cửa lại, hắn lại kéo cánh cửa, nhưng cửa không mở ra.

Ly Đường không có tâm tư tu luyện, hắn vuốt cái lục lạc sáu cạnh kia, suy nghĩ xa với. Đến tối, Ly Đường phát hiện cửa phòng vẫn là mở không được.

Ngày hôm sau vẫn như cũ, mở không được......

Ngày thứ ba...

Ngày thứ tư...

Sơ Tranh hoàn toàn đã quên việc nhốt Ly Đường lại, nàng chuyên tâm xử lý việc vu oan Lâm Thần.

Thứ đồ vật chó má Lâm Thần kia lúc trước thiết kế vu oan cho thẻ người tốt, suýt chút nữa đã khiến hắn bại lộ thân phận, không thể trở về trở về, nghĩ là dễ bắt nạt cô lắm à?

Lâm Thần có mấy cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng, mặc dù tông chủ mời người lăn qua lộn lại xem lưu ảnh thạch, cũng không tìm được một lỗ hổng nào cả.

Triệu Việt tuy là đệ tử ngoại môn, nhưng hắn chết cũng gây ồn ào không ít, nếu không đưa ra một cách xử phạt hợp lí, sẽ sinh ra càng nhiều sự tình.

Nhưng cuối cùng sau khi cầu tình khắp nơi, Lâm Thần cũng chỉ bị phạt ở Tư Quá Nhai một năm.

“Tông chủ, người rõ chuyện này không phải Thần Nhi làm, sao còn phạt hắn như vậy!” Vạn La rất bất mãn với kết quả này.

Hắn đã nói chuyện với Lâm Thần, Lâm Thần nói chuyện này không liên quan đến hắn, hắn là bị vu oan hãm hại.

Nhưng lưu ảnh thạch và người đệ tử kia, đều tìm không thấy bất luận bại lộ gì.

Tông chủ ngồi ngay ngắn phía trên: “Chứng cứ là lưu ảnh thạch nên ta không cãi được, con bảo ta làm sao bây giờ? Làm việc thiên tư trái luật?”

Vạn La tức giận khiến tim đập mạnh: “Việc này nhất định là do nữ nhân Bắc Linh Phong kia làm, sư huynh, huynh không nghi ngờ nữ nhân không rõ lai lịch kia chút nào sao?”

“Sao nhất định phải hoài nghi nàng ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.