Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 78: Chương 78: Đỉnh cao Ma giới (12)




Edit: LinhARMY211

Beta: juki_maiVN

Hơn nửa canh giờ sau, tiểu đồng đi kêu tiểu trúc, nói hắn đi về, không cần đi ra ngoài cốc nữa.

“Vì sao?”

Tiểu đồng lắc đầu: “Ta cũng không biết, sau khi cô nương kia gặp được cốc chủ, cốc chủ liền nói ta tới kêu ngươi về.”

Tiểu trúc cùng tiểu đồng trở lại chỗ cốc chủ thì thấy cốc chủ mặt mày ủ ê ngồi cạnh một đống linh thạch, lập tức hiểu ra.

“Cốc chủ?”

Cốc chủ xua tay: “Ta không muốn nhìn thấy người ngoài cốc, đuổi bọn họ đi.”

“Vâng.”

Tiểu trúc muốn lui ra đột nhiên bị cốc chủ gọi lại.

“Hai người kia cũng đuổi ra đi! “ Hai mắt cốc chủ tràn đầy phẫn nộ: “Nhớ kỹ, nhất định phải để cho bọn họ gặp nhau. Nếu có thể truyền ra bên ngoài cho mọi người biết là cô ta không cho ta cứu người thì càng tốt.”

“......” Khóe miệng của tiểu trúc hơi run, vừa rồi vị cô nương kia nói gì mà khiến cho cốc chủ tức giận như vậy?

-

Tiểu trúc hơi hơi sợ Sơ Tranh, trên người cô nương này luôn lạnh như băng, một chút không khí của con người cũng không có.

Dù là ai, cũng luôn mang theo vẻ âm u, tiểu trúc và hắn cũng nói chuyện chưa được mấy câu.

Tiểu trúc nói lại lời của cốc chủ, nhưng hắn biết mồm mép hơn, nói rằng trong cốc không chứa người đã chữa khỏi bệnh, bọn họ có thể rời đi rồi.

Sơ Tranh không muốn đi, rời đi có nghĩa là... lại phải bắt đầu phá sản.

Nhưng mà giờ bọn họ đang ở địa bàn của người khác, chủ nhà đã mở miệng, Sơ Tranh sẽ không làm ra loại chuyện đáng xấu hổ là ăn vạ này.

Chủ yếu là do hai lần trước phá sản, linh thạch đã tiêu gần hết.

Cô bây giờ có hơi...... Nghèo.

Nhưng sù sao thì nghèo vẫn rất vui mà!

Để cô luôn vui vẻ không phải tốt hơn sao?

Tại sao cuộc đời này lại không thể buông tha cho cô chứ?

“Công tử, xin dừng bước, cốc chủ còn có chuyện muốn nối với ngài.” Một tiểu đồng khác vội vàng chạy tới, gọi Ly Đường lại.

Ly Đường có chút nghi ngờ, cốc chủ tính tình cổ quái kia, lần nói chuyện gần nhất với hắn là về việc Sơ tranh muốn đào hố chôn hắn.

Cốc chủ ở vườn thuốc phía sau chờ hắn.

Ly Đường đi đến đó và hỏi: “Cốc chủ, ngài muốn nói gì với ta?”

Cốc chủ nhìn cây thảo dược trong tay, hỏi hắn: “Ngươi tên gì?”

Ly Đường khó hiểu nhìn cốc chủ, sao lại đột nhiên hỏi cái này, chần chừ trả lời: “... Ly Đường.”

“Ai đặt cho ngươi vậy?”

“Mẫu thân ta.”

“Ngươi muốn biết phụ thân ngươi ở đâu không?” Cốc chủ đem đặt qua thảo dược một bên.

Cả người Ly Đường đều căng thẳng, trong đầu đều là lời nói trước khi mẫu thân qua đời nói cho hắn.

__ Phụ thân con thực sự rất yêu con.

__ Không nên trách phụ thân con, hắn cũng chỉ là vì con.

Một lúc lâu sau, Ly Đường mới mở miệng ra được: “Ngài biết phụ thân ta ư......”

Cốc chủ phủi tay rồi đứng lên: “Phụ thân ngươi ở..... Tử Vân Tông.””

Cốc chủ nhìn Ly đường mất hồn mất vía rời đi, thở dài nhẹ.

Mà tộc...... Dù sao thì một ngày nào đó vẫn sẽ xuất hiện.

Hừ!

Loạn lên mới tốt!

-

Ngoài cốc.

“Sư huynh, Phong Lan sư tỷ thế nào? “

Lâm Thần ôm một nữ nhân, sắc mặt nữ nhân hơi tái nhợt, hơi thở mong manh: “Sư huynh, chúng ta trở về đi. Có lẽ sư phụ sẽ có cách......”

“Đúng đó sư huynh, lần trước chúng ta xông vào được, là vì Bách ứng cốc không mở kết giới, hiện tại chúng ta chắc chắn không vào được, còn không bằng về trở tông môn, tông môn nhất định sẽ có biện pháp.”

“Sư muội...” Lâm Thần khẩn trương nhìn người trong lòng: “Muội đừng lo lắng, huynh nhất định sẽ cứu muội.”

“Có người tới! “

Tiểu trúc tiễn Sơ Tranh cùng Ly đường đến cửa cốc, chắp tay khom lưng: “Hai vị đi trong thả. “

Lâm Thần nhìn bọn họ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một nữ nhân đi đằng trước.

Một bộ váy áo màu lam nhạt, hoa y cẩm phục khiến cô nhìn xinh đẹp nhưng quanh người lại lộ ra hơi thở lạnh lẽo, làm người khác chứ dám đứng nhìn từ phía xa, không dám khinh thường.

Người kia....

Lâm thần nhíu mày, tuy nhìn rất khác nhưng gương mặt kia hắn sẽ không bao giờ nhận lầm, đó chính là người mà hắn gặp được lúc ngất đi trong Ma thành.

Lúc ấy rõ ràng là nàng cứu mình nhưng khi hắn tỉnh lại, hắn đã bị một Mà tộc khác trói trên cột.

Ma tộc kia nói nàng đã đưa hắn cho tên kia.

“Ngươi phải cho chúng ta đi vào, tại sao bọn họ có thể vào chứ, không phải ngươi nói danh sách đã đầy rồi sao? Ngươi mau đưa chúng ta đi gặp cốc chủ.”

Trong lúc Lâm Thần còn đang ngây người, có người đã đi lên chặn tiểu trúc lại.

Tiểu trúc nhớ lời dặn dò của cốc chủ: “Cốc chủ không phải không muốn gặp các ngươi, là.... “

Sơ tranh đi trước, Ly Đường cúi đầu theo sau.

“Đứng lại”

Sau tiếng hét đó là một lực công kích sắc bén, Ly Đường đang thất thần, lại vừa mới hồi phục, căn bản không thể thoát được.

Thân thể hắn đột nhiên nghiêng về phía trước, đụng vào ngực Sơ tranh, bấy giờ hắn mới hơi lấy lại tinh thần.

Lực ông kích kia đánh vào thân cây, khiến lá cây rụng lả tả rồi rơi xuống mặt đất.

Sơ Tranh kéo Ly đường ra phía sau: “Việc gì?”

Người vừa công kích tức giận nói: “Sao các ngươi lại nói với cốc chủ là không đuợc cứu sư tỷ của ta, các ngươi có thù với sư tỷ sao?!”

Sơ Tranh nhìn qua phía sơn cốc kia một cái, tiểu trúc vội xua tay, hắn chỉ dựa theo sự dặn dò của cốc chủ mà làm, không liên quan đến hắn.

Sơ Tranh không hề thay đổi vẻ mặt, đáp: “”Ta không làm.””

“Ngươi còn không nhận sao, sao ngươi lại ác độc như vậy, sư tỷ của ta nếu có mệnh hệ gì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Sơ tranh lạnh mặt: “Bách ứng cốc có quy củ như thế nào mọi người đều biết, ta làm gì có bản lĩnh khiến cốc chủ thay đổi chủ ý, các ngươi đánh giá ta cao như vậy, ta cảm ơn các ngươi nhiều nha.”

Cho các ngươi đi vào để các ngươi nghĩ cách lấy thân thể ta giúp Tống Phong Lan sống lại sao?

Ta không ngốc!

Đương nhiên là không cho các ngươi đi vào!

Người nọ hơi sửng sốt, hình như là đang cảm thấy Sơ Tranh nói cũng đúng.

Bỗng nhiên hắn lại cảm thấy không đúng, đột nhiên chỉ về tiểu trúc bên kia: “Hắn nói..... Chính là hắn..... Người đâu? Sao lại không thấy rồi?”

Nhưng cửa sơn cốc làm gì còn bóng dáng của tiểu trúc nữa.

“Bị người khác lừa thì phải tự trách mình ngu. “

“........”

Sơ tranh duỗi tay cầm lấy chiếc lá rơi, thuận tay ném đi, lá cây chợt dừng lại, lấy tốc độ cực nhanh bắn về phía người nọ.

Người nọ thấy nguy hiểm, theo bản năng phòng thủ.

Nhưng lá cây như mang theo sức mạnh khủng khiếp, phá vỡ sự phòng thủ của hắn, một trái một phải đâm vào bả vai hắn, máu tươi thấm ra ngoài.

“A!!!” người nọ bất giác phát ra tiếng hét thảm thiết.

“Sư huynh! “

“Sư huynh có sao không?! “

Mọi người đi lên vây quanh người cô.

Có người rống về phía Sơ tranh: “Ngươi dám đánh sư huynh ư?”

Sơ tranh bình tĩnh nói lý do: “Có qua có lại.”

Vừa rồi nếu không phải cô phản ứng nhanh, thì hiện tại cô cũng trở thành một con gà yếu đuối.

Ly Đường đứng sau Sơ tranh, không còn âm trầm như trước nhưng giờ đây lại lộ ra chút cảm xúc khó hiểu, giống như không biết đây là đâu.

“Vừa rồi chúng ta không đánh được ngươi! Sao ngươi lại dám ra tay hả!”

Sơ tranh: “........”

Không đánh được thì không tính à? Người ta tránh nên mới không bị thương, người công kích mà không sai à? Ta không đánh được ngươi, sao ngươi có thể trách ta?

Ai dạy cho tên ngu ngốc đó cái này vậy?!

Lợi hại lợi hại!

Không đánh chết thì thật đáng tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.